Ads
Sáng hôm sau, Hầu phủ từ
trên xuống dưới đều chuẩn bị để đi Khai vân tự dâng hương lạy thần.
Thái phu nhân, Cận Thiệu
Khang, Tương Nhược Lan, Thanh Đại, phòng Triệu di thái thái và hai vị tiểu thư,
phu quân của Cận Yên Hồng vì không thể rời huyện nha lâu nên đã về từ năm ngày
trước, còn vị hôn phu của Cận Yên Vân thì có thời gian nhàn rỗi đi cùng nhà Cận
Thiệu Khang.
Vu Thu Nguyệt vì việc hôm
qua nên bị Cận Thiệu Khang phạt cấm túc nên hôm nay không có phần của nàng.
Cũng chính vì thế khiến nàng hận vô cùng. Nàng muốn đi không phải vì xin Bồ tát
bảo vệ, giờ nàng theo thần khác, dù tới Vân khai tự cũng chẳng phải là thành ý.
Chỉ là khó có cơ hội cùng Hầu gia đi du ngoạn, nếu có cơ hội cùng hắn một chỗ,
ngâm thi đối vịnh, nhớ lại quá khứ có lẽ có thể lấy lại lòng hắn. Nhưng mọi thứ
đều bị tiện nhân kia phá hoại.
Nhớ ra điều này, Vu Thu
Nguyệt hận không thể lột da Thanh Đại.
Đoàn người gồm năm chiếc
xe ngựa lớn sang trong, xung quanh là vô số nha hoàn chậm rãi đi về chùa Vân
Khai ở ngoại ô. Dọc đường đi
thu hút ánh nhìn vô số người, mọi người thấy dấu hiệu xe ngựa thì biết là Hầu
phủ xuất hành, trong mắt có vô hạn dố kị.
Tương Nhược Lan, Thanh
Đại, Cận Yên Nhiên và thái phu nhân cùng ngồi một xe. Cận Thiệu Khang, Cận
Thiệu Đường và phu quân của Cận Yên Vân ngồi một xe. Triệu di thái thái, Vương
thị và hai vị Cận tiểu thư ngồi một xe. Hai xe ngựa còn lại là nha hoàn, bà vú
và mấy đứa trẻ con.
Dọc theo đường đi, Thanh
Đại có vẻ rất vui, ngồi cạnh thái phu nhân nói cười. Cận Yên Nhiên cũng nói
không ngừng, Tương Nhược Lan một bên thỉnh thoảng cũng nói xen hai câu còn lại
hầu như là dành thời gian để chú ý Thanh Đại.
Thanh Đại như không hề
phát giác, thường xuyên quay đầu vui vẻ chỉ Tương Nhược Lan xem cái này cái nọ,
ánh mắt kích động như đứa trẻ lâu ngày mới được ra ngoài.
Ngồi xe ngựa khoảng một
canh giờ, đầu khớp xương Tương Nhược Lan sắp rớt ra thì cũng tới chùa Vân Khai.
Chùa Vân Khai là một ngôi
chùa cổ cạnh kinh thành, diện tích rộng lớn, trang nghiêm, cổ kính.
Xe ngựa tới chùa Vân Khai
thì sớm đã có trụ trì ra nghênh đón khách quý vào sương phòng đã dọn sẵn nghỉ
ngơi. Giữa trưa thì đưa các mon ăn chay, xế chiều thì dọn dẹp phật đường cho
các quý nhân dâng hương để không bị người ngoài quấy rầy.
Trước kia Tương Nhược Lan
căn bản là không tin mấy thứ này, nàng là điển hình của người theo chủ nghĩa
duy vật. Nhưng từ lúc xuyên qua, có một số việc cũng khó mà hiểu rõ Cho nên lần
này dâng hương bái phật lả rất thành tâm thành ý.
Đầu tiên là thái phu nhân
tiến lên quỳ lạy, Tương Nhược Lan ở bên cạnh nghe được bà lẩm bẩm khấn: “Cầu
cho Hầu gia thuận lợi chốn quan trường, nhà cửa bình an. Cầu cho phu thê Yên
Nhiên hạnh phúc trăn năm. Cầu cho con dâu sớm sinh con nối dõi cho Cận gia, cầu
cho thiếp thất Vu thị lớn nhỏ bình an.
Trong lòng Tương Nhược
Lan không khỏi thở dài, chuyện thái phu nhân quan tâm thật đúng là không ít.
Đến phiên Tương Nhược
Lan, thần sắc nàng cung kính, quỳ gối trên bồ đoàn khấn:
- Phật tổ
trên cao, xin bảo vệ Thái hậu, thái phu nhân thân thể an khang, bảo vệ Hoàng
thượng có thể buông sự cố chấp, cầu cho những người ta quan tâm cả đời bình an.
Cầu cho ta cùng phu quân có thể bạch đầu giai lão.
Nàng thầm khấn trong lòng
rồi cung kính dập đầu lạy ba cái.
Tiếp theo là Triệu di
thái thái cùng Vương thị, các nàng đều thầm khấn nhưng điều hai người khấn là
gì có lẽ ai cũng đoán được.
Tiếp theo là Thanh Đại,
nàng quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay chắp lại, ánh mắt trang trọng, trông nàng có
một vẻ đẹp lặng lẽ.
Miệng nàng hơi động, nói
lẩm bẩm nhưng quá nhỏ, người ngoài không thể nghe. Nhưng Cận Thiệu Khang từ nhỏ
luyện võ, tai thính mắt tinh hơn người bình thường, ước nguyện của Thanh Đại
hầu như hắn có thể nghe thấu.
- Cầu cho
thái phu nhân, phu nhân, Hầu gia thân thể khỏe mạnh, cầu cho cha mẹ nơi xa mọi
chuyện thuận tâm, cầu cho Hầu gia cùng phu nhân cả đời ân yêu, cầu cho Vu tỷ tỷ
có thể thuận lợi sinh hạ hài nhi trong bụng… Cầu cho Hầu gia có thể để ý đến ta
đôi chút.
Nói xong cũng dập đầu lạy
ba cái.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
một cái, cúi đầu.
Mọi người đều cầu Phật tổ
phù hộ rồi mới ra khỏi phật đường.
Lúc này đã xế chiều, trở
về thì quá vất vả, sợ thái phu nhân không thể chịu được nên quyết định nghỉ lại
chùa Vân Khai một đêm cho thoải mái, sáng hôm sau lại lên đường.
Mọi người đều không có ý
kiến gì. Chỉ riêng lúc về sương phòng, Cận Thiệu Đường có oán thầm mấy câu, chê
chùa quá thanh tĩnh chẳng có gì thú vị, chê thức ăn khó ăn rồi nói một câu:
- Thắp
nhiều hương khói như vậy mà lại lấy những thứ đó để tiếp đãi chúng ta, đám hòa
thượng này thật quá tham
Lập tức vẻ mặt thái phu
nhân không vui vẻ
Triệu di thái thái vội
vàng đẩy hắn, nhỏ giọng mắng:
- Có ăn
bớt gì của ngươi đâu.
Cận Thiệu Đường lầm bầm
hai câu rồi cũng im.
Tương Nhược Lan ở bên
thấy vậy thì lắc đầu, không chịu được khổ, mệt mỏi, không ham học, ham sắc đẹp,
điển hình của đám công tử, sống chẳng chịu lo lắng sự nghiệp, thật là tồi tệ…
Trái lại, tướng công của
Cận Yên Vân đi theo Cận Thiệu Khang, nhỏ giọng nói gì đó, ánh mắt cung kính
nhưng không xiểm nịnh, không khiến người ta phản cảm. Xem ánh mắt của Cận Thiệu
Khang thì hắn đánh giá cao muội phu này.
Thanh Đại và Cận Yên Hồng
đi sau cùng, Thanh Đại bế hài tử giúp nàng.
Cận Yên Nhiên nhìn Thanh
Đại không ngại khổ cực, nhỏ giọng nói với Tương Nhược Lan:
- Thanh
di nương này tình tính thật tốt. Đứa trẻ kia khá nặng mà nàng cũng vẫn bế không
buông tay.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn hai đứa trẻ vui vẻ cười nói trong lòng Thanh Đại, trong lòng nghĩ
thầm. Bình thường không hề thấy nàng thích trẻ con, sao hôm nay đột nhiên nhiệt
tình như vậy.
Nhưng lập tức tự khinh bỉ
chính mình. Tương Nhược Lan, chẳng lẽ ngươi không nhận ra người ta vừa đẹp
người vừa đẹp nết, muốn tiểu thiếp xinh đẹp thì tâm địa ác độc mới cam lòng.
Tương Nhược Lan bĩu môi.
Đưa thái phu nhân về
sương phòng rồi, Cận Thiệu Khang nói với Tương Nhược Lan:
- Ta đưa
nàng đến sau núi đi dạo. Trước ta đã hỏi qua mấy sa di ở đây, họ nói sau núi có
rừng phong cảnh rất đẹp.
Tương Nhược Lan vừa nghe
thì vui mừng. Quay lại đã thấy Thanh Đại đứng một bên, vẻ mặt chờ mong, hiển
nhiên là nghe được câu chuyện của bọn họ. Hai mắt như nai tơ, tự như muốn nói:
- đưa ta đi! Đưa ta đi.
Theo đạo lý, hôm qua nàng
mắng Vu Thu Nguyệt, nói tốt cho mình, đổi lại làm người khác có lẽ sẽ dễ dãi
với nàng
Chính là, Tương Nhược Lan
không hào phóng như vậy, cho dù nàng thổi phồng mình lên tận mây thì mình sẽ
không thích nàng
Tương Nhược Lan kéo Cận
Thiệu Khang, không cho hắn nhìn về phía Thanh Đại:
- Bây giờ
đi. Nghe ngươi nói ta hận không thể mọc cánh mà bay.
Cận Thiệu Khang thấy đôi
mắt bừng sáng của nàng thì rất vui vẻ, dẫn nàng đi về phía sau núi
Hai người đi bộ một khắc
thì tới phía sau núi. Khắp nơi đều là cây phong, lúc này, lá phong chuyển màu
đỏ rực nhìn từ xa như một đám lửa đỏ cháy hứng hực khiến sắc trời mùa thu trở
nên bừng sáng.
Cận Thiệu Khang kéo tay
nàng đi xuyên trong rừng cây, trời xanh không một gợn mây, cảnh sắc tuyệt đẹp,
quay đầu lại nụ cười xinh đẹp của người yêu thương, trong lòng hắn cảm thấy vô
cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn.
- Nhược
Lan, sau này hàng tháng chúng ta đều ra ngoài chơi. Trước kia bận chuyện phủ
nha mà quên mất nàng, để nàng ngày ngày trong phủ, vi phu thấy thẹn trong lòng.
Tương Nhược Lan cười hắn:
- Đang
bình thường sao lại nói vậy? Nhưng nếu sau này ngươi có thể thường xuyên cùng
ta du ngoạn thì đương nhiên ta rất vui.
Cận Thiệu Khang nắm chặt
tay nàng:
- Bây giờ
là hai người chúng ta, không lâu sau sẽ là ba người rồi
- Ba
người? Tương Nhược Lan ngừng cười.
Cận Thiệu Khang khẽ búng
mũi nàng cười nói:
- Nàng sẽ
sinh cho ta một Tiểu Thiệu Khang hoặc một Tiểu Nhược Lan, đến lúc đó là ba, hoặc
là bốn, năm, sáu người cũng nên.
Lòng Tương Nhược Lan trấn
tĩnh lại cười nói:
- Ngươi
cho ta là heo nái?
Cận Thiệu Khang nghiêm
trang nói:
- Nàng
sao có năng lực bằng heo nái, heo nái một lần có thể sinh mười heo con.
Tương Nhược Lan tức giận
đến nhất dậm chân, mắng:
- Dám
mắng ta, xem ta thu thập ngươi. Vừa nói vừa vung tay định đánh.
- Là tự
nàng nói, không trách ta được.
Cận Thiệu Khang vừa cười
vừa né tránh, thỉnh thoảng quay đầu trên nàng khiến Tương Nhược Lan đuổi theo
phía sau rất tức giận. Sau đó, Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng lại, Tương Nhược
Lan đụng vào lòng hắn, Cận Thiệu Khang ôm lấy nàng, nhìn hai má đỏ ửng của nàng
mà hận không thể hôn nàng một phen.
- Thiệu
Khang, nơi này có lẽ sẽ có người tới…
Hai mắt Tương Nhược Lan
long lanh, nàng nhỏ giọng nhắc nhở.
- Ta
biết. Nàng cho rằng ta định làm gì? Cận Thiệu Khang khẽ cười xấu xa.
Tương Nhược Lan xấu hổ
đánh hắn:
- Bại
hoại! Coi thường người ta.
- Kiếp
này, kiếp sau ta cũng chỉ coi thường mình nàng.
Vừa nói vừa khẽ hôn lên
môi nàng một cái rồi mới buông nàng ra.
Tương Nhược Lan nhìn
khuôn mặt tươi cười của hắn, môi nóng lên, trong lòng ngọt ngào.
Mãi đến lúc gần bữa cơm
tối hai người mới về.
Khi trở về, gặp Cận Yên
Nhiên, Cận Yên Nhiên ngăn bọn họ lại hỏi:
- Lúc
chiều, hai người đi đâu vậy?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Chúng
ta ra phía sau núi ngắm cảnh, chỗ đó có rừng phong rất đẹp.
Cận Yên Nhiên cười nói:
- Ta và hai
tỷ tỷ vốn cũng định ra sau núi ngắm cảnh nhưng Thanh di nương ngăn bọn ta lại
nói sau núi chẳng có gì, muốn cùng chúng ta đến viện trước xem cây cảnh. Giờ
thì ta đã hiểu, thì ra nàng không muốn chúng ta quấy rầy các ngươi, đúng là
người chu đáo.
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn Cận Thiệu Khang một cái, sự hăng hái khi nãy đột nhiên biến mất một nửa.
Lúc cơm tối, mọi người
đều tề tựu, chùa chuẩn bị cơm chay cho bọn họ.
Hai mươi mấy đĩa thức ăn,
mùi thơm ngát. Lúc đầu, Thanh Đại còn đứng bên hầu hạ Tương Nhược Lan như bình
thường Triệu di thái thái đứng hầu hạ thái phu nhân.
Thái phu nhân lên tiếng:
- Hiếm
khi đi ra ngoài, không cần mấy thứ quy củ đó, các ngươi cùng ngồi xuống ăn đi,
bổ sung tinh thần sáng mai còn trở về.
Thanh Đại từ chối mấy lần
rồi mới ngồi xuống vị trí cuối cùng, cũng chỉ cúi đầu ăn, không hề ngẩng đầu
lên.