Ads
Nhưng cho dù nàng có một
chút áy náy nàng cũng sẽ không đi tới nước này. Người đàn bà như Vu Thu Nguyệt,
nàng ta dựa vào cái gì mà cho rằng mọi thứ là nàng cướp đi.
Tương Nhược Lan càng nói
càng lớn tiếng, từng bước tới gần nàng, Vu Thu Nguyệt dần lui về phía sau, sự
đắc ý, kiêu ngạo khi nãy dần biến mất, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
- Vu Thu
Nguyệt, ngươi có cái gì mà không cam lòng. Từ khi ngươi quyết định vào phủ làm
thiếp, ngươi phải tính đến chuyện có thể mất sủng. Thiếp không thể so với chính
thất, chính thất mất sủng vẫn là chính thất, thiếp thất mất sủng thì chẳng là
cái gì, ngươi có nghĩ tới điểm này? Ngươi có chuẩn bị cho điều này không? Không
có. Ngươi luôn nghĩ Hầu gia chán ghét ta, ngươi luôn nghĩ ngươi xinh đẹp hơn
ta, ngươi cho rằng ta thô bỉ, ngu xuẩn, điêu ngoa không phải là đối thủ của
ngươi. Một ngày nào đó ngươi có thể thay thế ta, căn bản ngươi không nghĩ tới
thất bại, ngươi không chừa lại đường lui cho chính mình, dùng mọi cách để đạt
được mục đích. Thế nào, hôm nay thua thì lại oán trời trách người, Vu Thu
Nguyệt kẻ vô sỉ phải là ngươi!
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt tái
nhợt, cả người phát run:
- Ta
không thua, ta không thua...
Tương Nhược Lan khẽ cười
một tiếng:
- Ngươi
có thể không nhận. Hầu gia luôn ở đâu. Ngươi nói ta không cho hắn tới tìm
ngươi, lời này thật đúng là buồn cười. Ta trói hắn hay giam giữ hắn? Nếu ngươi
vẫn không cam lòng, cho ngươi thử lại. Nhưng ngươi sinh lòng bất lương, thủ
đoạn ti tiện thì kẻ thua vĩnh viễn chỉ là ngươi!
- Ngươi
bảo trọng. Sau này ta và Hầu gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Nói tới đây, Tương Nhược
Lan hừ nhẹ một tiếng:
- Nếu
chúng ta bây giờ thay đổi vị trí cho nhau, chắc chắn ngươi sẽ chỉ nghĩ mọi cách
mà làm hại hài tử trong bụng ta thôi.
Tương Nhược Lan nói xong,
nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Vu Thu Nguyệt nhìn bóng
lưng nàng, tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, hận đến toàn thân phát run. Nàng cắn
chặt răng, nói những lời chỉ có mình nàng nghe rõ:
- Không
sai, quả thật ta đã dùng mọi cách, ta không còn đường lui. Nhưng ta không thua.
Tương Nhược Lan, ta không thua. Chỉ cần ngươi không tồn tại, mọi thứ sẽ lại
thuộc về ta.
Chỉ cần Tương Nhược Lan
chết, nàng dựa vào hài tử trong bụng thì chắc chắn sẽ được phù chính. Đến lúc
đó, nàng đương nhiên có thể đoạt lại lòng Hầu gia. Tất cả lại thuộc về nàng.
Chỉ cần ngươi chết đi!
Tương Nhược Lan bản lãnh
cao cường, trước kia nàng không có cách nào đụng đến Tương Nhược Lan. Nhưng bây
giờ lại có một cơ hội đến ngay trước mắt.
Buổi tối, Vu Thu Nguyệt
mua chuộc nô tài canh cửa, len lén quay về Vu phủ tìm mẫu thân.
Vừa thấy Vu phu nhân thì
đã quỳ xuống:
- Mẫu
thân, lần này ngươi nhất định phải giúp nữ nhi, chỉ cần mẫu thân giúp nữ nhi
lần này, nữ nhi nhất định có thể xoay người.
Vu phu nhân bị vẻ mặt
điên cuồng của nàng hù dọa, vội đỡ nàng lên:
- Thu
Nguyệt, từ từ nói, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, ngươi đừng dọa ta nữa!
Vu Thu Nguyệt gắt gao nắm
tay Vu phu nhân, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lạnh đến rợn người:
- Mẫu
thân, đưa ta đi gặp cữu cữu, bây giờ đưa ta đi.
Trong một tiểu viện nhỏ ở
phía bắc hoàng thành, đột nhiên truyền ra một tiếng thét kinh hãi:
- Cái gì?
Tiếng một người đàn bà:
- Đại ca,
ngươi nói nhỏ chút, cẩn thận tai vách mạch rừng!
Trong phòng, một đại hán
vẻ mặt lo lắng, râu mép dựng ngược, tay chắp sau lưng đi tới đi lui, một lát
sau, mới dừng lại nhìn nữ tử xinh đẹp mà tái nhợt ngồi một bên nói:
- Thu
Nguyệt, không phải cữu cữu không chịu giúp ngươi, việc này là quá mạo hiểm!
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu,
nhìn cữu cữu Vương Quang, lạnh lùng nói:
- Cữu
cữu, đây không chỉ là giúp ta, cũng là giúp ngươi. Săn thú vốn là việc vô cùng
nguy hiểm, chuyện bị tên bắn nhầm hay dã thú cắn chết đều có. Năm nay đương
nhiên sẽ không có ngoại lệ. Cữu cữu là cận vệ của Hoàng thượng, với cữu cữu vốn
không phải là việc khó.
Vương Quang vội lắc đầu:
- Không
được, việc này vô cùng hung hiểm, một khi bị phát hiện thì tính mạng nhà ta từ
trên xuống dưới sẽ bị nguy hiểm.
Vu Thu Nguyệt nói:
- Cữu cữu
giúp ta lần này đi. Chỉ cần ta trở thành An viễn hầu phu nhân, nhất định sẽ
không quên đại ân đại đức của cữu cữu. Từ trước tới nay phú quý đều khó cầu,
cữu cữu hẳn cũng biết. Lần này thăng chức là ai giúp? Chẳng lẽ cữu cữu không
muốn thăng chức cao hơn? Cữu cữu dựa vào bản thân ngay đến hoàng thành cũng
không vào được. Nhưng ta chỉ nói một câu thì lại dễ dàng làm được rồi. Ta chỉ
là thiếp mà còn có thể làm được như thế thì một khi ta trở thành chính thất,
cữu cữu tuyệt sẽ không chỉ làm quan đến chức này...
Nàng nhìn quanh căn phòng
đơn sơ, hừ nhẹ một tiếng:
- Cũng
không cần ở chỗ thô sơ như thế này.
Vương Quang nghe nàng nói
mà động tâm. Đối với nam nhân mà nói, còn có cái gì so được với công danh lợi
lộc? Hắn nhìn Vu phu nhân ngồi bên rồi nói:
- Nhị
muội, việc này ngươi thấy thế nào?
Vu phu nhân nhìn hắn, nói
từng từ từng chữ:
- Đại ca,
vô độc bất trượng phu. Thu Nguyệt là quý thiếp, lại có thai. Chỉ cần chính thất
mất đi thì đương nhiên Thu Nguyệt sẽ kế vị. Chỉ là một Hầu phu nhân thôi, nàng
thì có thể làm cái gì? Đại ca quá cẩn thận rồi.
Vương Quang chắp tay sau
lưng đi lại vài vòng, đột nhiên dừng bước, nét mặt trầm xuống:
- Được,
cữu cữu ta sẽ cố gắng làm. Vạn nhất bất lợi, Nhị muội cũng đừng trách ta!
Vu Thu Nguyệt vui mừng
bước lên, quỳ gối trước mặt Vương Quang, dập đầu:
- Cữu
cữu, chất nữ (cháu gái) tin ngươi. Ngươi nhất định sẽ không làm cho chất nữ
thất vọng! sau này chất nữ cũng sẽ không làm cho cữu cữu thất vọng!
Bãi săn thú của hoàng gia
ở phía bắc hoàng thành, cách kinh đô khoảng mười ngày đường.
Dù hoàng thượng hạ chỉ
khai ân, cho phép các quan viên đều mang theo gia quyến. Nhưng bọn họ đều biết
lần săn bắn này, hoàng đế là chủ, bọn họ chỉ là khách đi theo, để cho Hoàng
thượng vui vẻ và bảo vệ an toàn của Hoàng thượng chứ không phải đến vui đùa nên
một số người không mang theo nữ quyến. Có dẫn thì cũng chỉ mang theo một người
khỏe mạnh, gan lớn, tránh để lúc đó lại sinh bệnh rồi mè nheo thì Hoàng thượng
không vui.
Nhưng thật ra Hoàng
thượng mang theo không ít phi tần. Hoàng hậu ở lại cai quản hậu cung, Thục phi
có mang không thể đi theo. Các phi tần mang theo là Đức phi, Hiền phi và còn có
mấy phi tần được sủng và mấy phi tần mới sách phong Lệ quý nhân Tương Phinh
Đình, Dung quý nhân Lâm Đan Phượng. Có thể thấy hai người này là hai người được
sủng nhất trong tú nữ mới tiến cung.
Các quan viên đi theo
phần lớn là võ tướng, các quan văn thì cũng là người biết cưỡi ngựa bắn cung.
Sau đó là 3000 cấm vệ quân, 500 cận vệ, ngoài ra còn có thái y, nô tỳ, mã phu
(chăn ngựa), tạp dịch sơ sơ cũng đến 5000 người.
Tương Nhược Lan thấy
thanh thế trước mắt mà hơi hoảng, không ngờ cảnh hoàng đế đi săn lại hoàng
tráng như vậy.
Lúc này, Tương Nhược Lan
ngồi trong xe của đoàn gia quyến. Xa xa, cờ xí rợp trời, dần rời xa kinh thành,
ngoài cửa sổ núi non trùng trùng điệp điệp, hai bên là những cánh đồng lúa xanh
mướt, thỉnh thoảng còn có mấy nông phu làm ruộng, mục đồng chăn trâu. Hơn nữa
cuối thu tiết trời mát mẻ tạo thành cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Nhưng dù có đẹp như thế
thì nhìn mãi bốn ngày cũng chán. Tương Nhược Lan vừa ngồi trong xe ngựa lắc lư
mà nhớ tàu hỏa của thời hiện đại.
- Nghe
nói Hầu phu nhân cỡi ngựa bắn cung rất tốt, lần này có thể thấy phong thái của
Hầu phu nhân, đúng là may mắn của ta.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn Tống phu nhân cùng xe. Tống phu nhân hơn hai mươi tuổi, hai má hồng
nhuận, nhìn qua rất khỏe mạnh. Tống phu nhân là thê tử của Hình bộ lang trung -
Tống đại nhân
Tương Nhược Lan cũng biết
mình cỡi ngựa bắn cung rất tốt nhưng lúc này cũng nên khiêm tốn:
- Điểm
này sao ta dám so với phu nhân, nghe nói phu nhân từng bắn chết một con sói?
Nói đến chuyện đắc ý của
Tống phu nhân, nàng bắt đầu hào hứng kể chuyện mình từng bắn sói như thế nào.
Đường đi nhàm chán, nghe
Tống phu nhân kể chuyện xưa cũng có chút thú vị hơn.
Đang nghe, ngoài cửa sổ
đột nhiên truyền đến một trận vó ngựa, ngay sau đó vang lên giọng của Cận Thiệu
Khang:
- Nhược
Lan, Nhược Lan.
Tương Nhược Lan vươn đầu
ra, cười nói:
- Hầu
gia.
Cận Thiệu Khang cúi đầu
nhìn nàng, mỉm cười hỏi:
- Có mệt
không?
- Vẫn
tốt, chỉ bị lắc nhiều nên hơi chóng mặt. Tương Nhược Lan khẽ kể khổ.
- Chỗ này
đường không bằng phẳng, đi có hơi xóc, nàng cố gắng chịu. Vừa nãy Hoàng thượng
nói, nửa canh giờ nữa sẽ hạ trại ở sông nhỏ kia, rất nhanh là được nghi ngơi
rồi.
Tương Nhược Lan cười gật
đầu.
Cận Thiệu Khang cúi lưng,
nhỏ giọng nói:
- Ở bên
sông có một bìa rừng, cảnh sắc rất đẹp, chờ hạ trại xong ta dẫn nàng đi xem.
Tương Nhược Lan hai mắt
sáng ngời, gật đầu như giã tỏi. Cận Thiệu Khang cười, trong mắt đầy sự yêu
chiều. Hắn vẫy tay với nàng rồi giục ngựa đi về phía trước. Hắn vẫn luôn phải
đi theo xa giá của Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại thì lại gặp ánh mắt hâm mộ của Tống phu nhân:
- Hầu phu
nhân thật có phúc, An Viễn hầu quan tâm phu nhân chẳng như tướng công nhà ta.
Từ đầu tới cuối cũng chẳng hỏi xem ta mệt hay không.
Vừa nói vừa thở dài.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Nhất
định là Tống đại nhân không mặt dày như phu quân nhà ta. Chưa biết chừng lúc
này Tống đại nhân cũng đang lo lắng cho phu nhân, chỉ là ngại đến đây mà một.
Lời này Tống phu nhân
thích nghe, lập tức mặt mày hớn hở.
Sau nửa canh giờ, đại đội
dừng lại. Nữ quyến đều xuống xe lui qua một bên. Đám cung nữ nô tài bắt đầu
dựng trướng bồng. Đám tạp dịch bắt đầu nổi lửa nấu cơm.
Tương Nhược Lan cùng đám
nữ quyến đứng ở một bên, nhìn mọi người vội vàng chuẩn bị, nhìn đỉnh trướng dần
dựng lên. Trước ở giữa màu vàng, thêu ngũ long múa vuốt, hẳn là trướng bồng của
Cảnh Tuyên Đế.
Tương Nhược Lan nhìn
quanh thấy được bóng dáng Cận Thiệu Khang, thấy hắn ngồi trên lưng ngựa chỉ huy
cấm vệ quân hạ trại. Khuông mặt tuấn mỹ nghiêm túc, lúc nói chuyện có một khí
thế tỏa ra khiến hắn không ôn nhu như bình thường cũng khiến nàng có cảm giác
khác lạ.
Cận Thiệu Khang quay đầu
lại thấy Tương Nhược Lan đang nhìn, hắn mỉm cười, lúm đồng tiền hiện ra rồi lại
quay lại làm công việc của mình.
Tương Nhược Lan không
nhịn được mà mỉm cười.
Qua nửa canh giờ công tác
chuẩn bị mới xong. Lúc này, Cảnh Tuyên Đế dẫn theo một đám người đi tới, mọi
người xung quanh quỳ xuống, tiếng vấn an không dứt. Cảnh Tuyên Đế xuyên qua đám
người đi thẳng vào trướng bồng. Nhưng đến trước trướng thì đột nhiên quay đầu
lại như là đang tìm cái gì.