Ads
Thái phu nhân bình thường
ghét nhất những người trước sau bất nhất, nếu có bản lĩnh thì cứ giả bộ đến
cuối cùng chứ đừng để bà nhìn ra sơ hở. Như Vu Thu Nguyệt, trước biểu hiện hiền
hòa, ôn nhu, cung kiệm nhưng dần dần để lộ tâm cơ và sự tham lam, chẳng qua
nàng mang cốt nhục của Cận gia nên bà cũng không so đo với nàng.
Nhưng Thanh Đại thì khác,
ban đầu Thanh Đại biểu hiện rất điềm đạm, thanh nhã, nhu thuận, không tranh với
đời, rất được bà yêu thích. Nhưng theo những lời Cận Thiệu Đường nói ban sáng,
tối qua nàng và Hầu gia hình như có việc không thể nói cho người khác biết.
Nếu một mặt biểu hiện
không tranh với đời nhưng lại ngấm ngầm làm những chuyện câu dẫn này nọ thì nữ
tử này thật đáng sợ, tuyệt không phải là người an phận.
Thái phu nhân nhìn Thanh
Đại, nhàn nhạt cười, chờ nàng trả lời.
Mặt Thanh Đại dần đỏ lên,
sắc mặt vẫn cố tự nhiên, nàng cúi đầu kể lại việc đánh rơi trâm hôm qua lại.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn
thái phu nhân nói:
- Thái
phu nhân, nếu là cây trâm khác ta cũng cho qua nhưng cây trâm này là của thái
phu nhân cho ta, ta sao có thể làm mất?
Vừa nói vừa gỡ cây trâm
trên đầu xuốngđưa cho thái phu nhân xem, thái phu nhân nhìn cẩn thận, quả thật
là mình cho nàng.
- Cho nên
sau khi ăn tối xong, ta đến trước viện tìm kiếm
Thanh Đại tiếp tục kể:
- Tối đêm
khó nhìn, tìm lâu cũng không thấy. Sau đó Hầu gia tới, Hầu gia nói tối không
ngủ được, nhàn rỗi vô sự nên giúp ta tìm. Không lâu sau thì tìm được.
Nói tới đây, Thanh Đại
cúi đầu, hai bên tai đỏ bừng
- Tìm
được trâm rồi thì Hầu gia trở về, ta cũng về phòng. Có thể lúc về gây tiếng
động mới làm phiền đến cô nãi nãi.
Thanh Đại nhẹ nhàng kể
lại, nghe như chẳng có chuyện gì nhưng sắc mặt ửng đỏ của nàng khiến Tương
Nhược Lan rất không thoải mái, vẫn cảm thấy có chuyện gì đó nàng chưa nói ra.
- Như vậy
thôi? Thái phu nhân hỏi.
Thanh Đại ngẩng đầu, mở
to hai mắt, vẻ mặt ngây thơ vô cùng:
- Đúng
vậy, nếu không nhờ Hầu gia giúp, ta cũng chẳng biết có tìm được không
Thái phu nhân nhìn khuôn
mặt thanh thuần của nàng một lần
Lúc này Thanh Đại đỏ mặt
nói:
- Trước
ta tường Hầu gia là người rất uy nghiêm, ngay cả nhìn hắn ta cũng không dám.
Nhưng đêm qua mới phát hiện, Hầu gia vốn rất hiền hòa, dù không nói nhiều nhưng
là người tốt. Vừa nói vừa cười.
Tình cảm của tiểu nữ nhi
bộc trực này khiến thái phu nhân yên lòng, Xem ra đêm qua là trùng hợp, chỉ cần
nàng không phải là loại người có tâm cơ, được con thích thì bà cũng chẳng ngại.
Bà cười cười nói:
- Sau này
cẩn thận một chút.
Cận Yên Nhiên nghe nàng
nói tốt về ca ca, cũng không nhịn được nói một câu:
- Ca ca
ta đương nhiên là người tốt, có lẽ là sợ ngươi đêm khuya tìm một mình nên giúp
ngươi. Sau này ngươi gặp ca ca ta không cần co đầu rụt cổ, nói không dám nói.
Thanh Đại cúi đầu e thẹn
nói:
- Cô
nương chê cười ta
Tương Nhược Lan ở bên
cạnh nhìn vẻ mặt hàm chứa xuân tình của nàng mà trong lòng khó chịu. Nhưng có
thể trách nàng? Nàng vốn là tiểu thiếp của Cận Thiệu Khang, thích Cận Thiệu
Khang thì có cái gì sai?
Nàng có thể yêu cầu Cận
Thiệu Khang nhưng có lí do gì để bắt ép Thanh Đại.
Trở về Hầu phủ, các quản
sự thu dọn mọi thứ xong, Tương Nhược Lan đỡ thái phu nhân về Tùng hương viện,
châm trà rót nước hầu hạ bà nghỉ ngơi, từ đầu tới cũng cũng không nhìn Cận
Thiệu Khang một cái. Đợi thái phu nhân ngủ rồi thì cùng Cận Thiệu Khang trở về
Thu đường viện.
Một hồi trở về phòng, Cận
Thiệu Khang liền đóng của lại, vội vàng giải thích. Hiển nhiên là sự lạnh lùng
khi nãy của Tương Nhược Lan đã khiến hắn hơi hoảng:
- Nhược
Lan, nàng đừng nghe Thiệu Đường nói hươu nói vượn, chuyện vốn không phải là như
vậy. Nàng biết ta không có thói quen ngủ sớm, đêm qua ta đến tiền viện hóng gió
giết thời gian, đến đó thì thấy Thanh Đại đang tìm trâm, thuận tiện gì giúp
nàng một chút. Chúng ta tuyệt đối không làm gì cả, ngay cả nói cũng không nói
gì nhiều…
Còn đoạn chuyện xấu hổ đó
thì hắn không nhắc đến.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn hắn:
- Ngươi
không cần nói nữa, lúc trên xe Thanh Đại đã nói hết rồi
- Vậy sao
nàng vẫn tức giận?
Tương Nhược Lan ngồi
xuống giường, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Ta biết
các ngươi vô tình gặp nhau, ta cũng biết các ngươi không làm gì. Nhưng ta chỉ
cần nghĩ đến việc các ngươi cùng một chỗ thì ta rất khó chịu. Hầu gia, nữ tử đó
không phải là ai khác, là thiếp của ngươi, ngươi và nàng cùng một chỗ, sao ta
không ngại?
Cận Thiệu Khang ngồi
xuống bên nàng, ôm eo nàng, ôm nàng vào lòng:
- Ta cũng
chỉ là thấy nàng một mình rời xa quê hương rất đáng thương, nàng một mình tìm
trâm, sợ đánh thức mọi người mà không dám sai nha hoàn. Ta nhàn rỗi chẳng có gì
làm mới giúp nàng. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ để ý, không để nàng phải khó
chịu nữa.
Tương Nhược Lan tựa vào
trong lòng hắn, hai tay ôm eo hắn:
- Thiệu
Khang, ngươi có thấy ta không nói lý lẽ, cảm thấy ta hay đố kị không?
Nhưng còn chưa đợi Cận
Thiệu Khang trả lời, Tương Nhược Lan lại nói dứt khoát:
- Đúng,
ta ghen ghét, nhưng ta tình nguyện mang tiếng ghen ghét cũng không muốn nhìn
ngươi và nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp mà vẫn phải giả bộ hiền lương đại
độ, trượng phu chẳng phải là đồ vật, ta tuyệt sẽ không chia sẻ cho ai…
Nói đến đây, nàng ngẩng
đầu nhìn hắn, vẻ mặt rất kiên quyết:
- Nếu
không được, ta tình nguyện chẳng cần.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
cười nói:
- Sao ta
để nàng mang tiếng ghen ghét được. Rồi ta sẽ khiến người người đều biết, không
phải thê tử của ta ghen ghét mà Cận Thiệu Khang ta chỉ yêu một mình thê tử,
ngoài nàng ra ta chẳng yêu ai khác.
Nếu có một ngày Tương
Nhược Lan giống Vu Thu Nguyệt, tự tay đem nữ nhân khác lên giường hắn thì hắn
tuyệt đối sẽ không chấp nhận được.
Tương Nhược Lan lúc này
mới cười:
- Ngươi
đừng bây giờ thì nói dễ nghe, lúc sau lại giúp người ta tìm khăn tay, tìm cây
quạt.
Cận Thiệu Khang giả vờ
giận:
- Phu
quân nàng luôn là người nói một là một nói hai là hai, nói sau này sẽ để ý là
sẽ để ý
Tương Nhược Lan thân mật
dựa vào lòng hắn:
- Được
rồi, ta tin tưởng ngươi.
Thái độ ôn nhu này khiến
Cận Thiệu Khang rất thích.
Hai người ngồi ôm nhau,
trong lòng đều rất ngọt ngào, một lát sau, Tương Nhược Lan cùng hắn nhắc tới
chuyện mà suốt mấy hôm qua nàng vẫn nghĩ.
- Thiệu
Khang, ngươi xem Thanh Đại có phải là người có võ không?
Cận Thiệu Khang ngây
người:
- Nàng
hoài nghi điều gì?
- Ngày đó
trong rừng cây, Thanh Đại và Vu Thu Nguyệt nói chuyện khiến ta cảm thấy có chút
khả nghi, theo đạo lý, theo biểu hiện của Thanh Đại, Vu Thu Nguyệt nói những
lời này thì nàng cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy. Giống như là sợ người khác
không biết. Nhưng nàng lại quay lưng về phía chúng ta, không thể nào nhìn thấy
chúng ta đi tới, cho nên ta nghĩ, có thể nàng là người có võ, tai thính mắt
sáng, cho nên nghe được động tĩnh của chúng ta mới cố ý nói lớn như vậy?
Cận Thiệu Khang cẩn thận
nhớ lại:
- Nhưng
tình huống lúc đó, nàng nghe những lời đó, tâm tình kích động cũng là có thể.
Nàng là vũ nữ Việt quốc, sao có thể là người có võ, trừ phi nàng là gian tế của
Việt quốc. Nhưng nước nhỏ yếu này đứng giữa Đại Lương và Tề, sao dám chơi thủ
đoạn này? Hơn nữa, nếu là Hoàng thượng giữ lại, ngự tứ cho ta thì chắc chắn là
đã qua điều tra, không có vấn đề gì. Hoàng thượng đương nhiên sẽ không đưa một
người khả nghi vào phủ ta, ta chính là Binh Bộ Thị Lang
Chính là vì Hoàng thượng
đưa đến nên mới khiến nàng lo lắng nhưng những lời này sao có thể nói cho hắn.
Cận Thiệu Khang cười
cười:
- Nàng
đừng đa tâm nữa. Nếu nàng thực sự lo lắng, hôm nào ta sẽ thử nàng ta một lần.
Người học võ phản ứng linh mẫn, dưới tình thế cấp bách sẽ không tự chủ được mà
lộ ra chiêu thức. Đây là một loại thói quen, không dễ mà che dấu.
Mặc dù nói như thế, nhưng
là hắn vẫn cho rằng Tương Nhược Lan đa tâm. Nếu thực sự là gian tế, sao có thể
vẫn án binh bất động lâu như vậy? Hơn nữa nếu Thanh Đại thực sự có ý đồ thì sao
có thể giấu diếm qua mắt hắn được?
Tương Nhược Lan vội hỏi:
- Là như
thế, cũng không cần ngươi phí tâm lo chuyện này đâu.
Để hắn đi thử chẳng phải
là tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt? Nàng tin tưởng Cận Thiệu Khang nhưng không
tin Thanh Đại. Nhìn nàng ta xuân tình phơi phới chắc cũng sẽ chẳng thành thật
như trước. Cứ để bọn họ gặp gỡ, ai biết được sẽ có chuyện gì?
Nhớ đến Cảnh tuyên đế là
kẻ đầu sỏ, Tương Nhược Lan hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ba ngày nghỉ phép trôi
qua rất nhanh, Cận Thiệu Khang lại quay trở lại với cuộc sống đi sớm về muộn,
lúc về cũng là một đường đến Tùng hương viện hoặc Thu đường viện, nếu không
cũng là cùng Tương Nhược Lan đi tới hoa viên tản bộ. Trừ đến Tùng hương viện
thỉnh an thái phu nhân thì gặp Thanh Đại ra, còn lại thật sự không gặp Thanh
Đại.
Mà Thanh Đại cũng vẫn như
trước, chỉ là lúc thỉnh an Cận Thiệu Khang thì không sợ hãi như trước nhưng
cũng không quá to gan. Chỉ là thỉnh thoảng đỏ mặt liếc nhìn Cận Thiệu Khang một
cái, vẫn là bộ dáng thanh thuần, ôn nhu.
Mỗi ngày thỉnh an Tương
Nhược Lan cũng không thiếu, cùng Tương Nhược Lan nói chuyện phiếm. Thấy túi
thơm tặng Tương Nhược Lan mùi nhạt đi thì đem cái mới sang tặng.
Tương Nhược Lan ngạc
nhiên nói:
- Cái túi
này của ta đã nhạt mùi sao của ngươi vẫn nồng nàn như vậy?
Thanh Đại cười nói:
- Ta mang
theo hạt giống từ quê, trong thời gian này gieo trồng, hoa nở đẹp lắm.
Nhưng Tương Nhược Lan vẫn
luôn nghi ngờ chuyện nàng có biết võ công hay không, nghĩ đi nghĩ lại, quyết
định vẫn thử một lần. Hôm nay, Thanh Đại vẫn như lệ thường đến Thu đường viện,
Tương Nhược Lan sai Ánh Tuyết mang trà lên.
Ánh Tuyết theo sự sai bảo
của Tương Nhược Lan, lúc bưng trà cho Thanh Đại ra vẻ không cẩn thận, đánh rơi
chén trà, cả một chén trà nóng đổ vào người Thanh Đại.
Theo như Cận Thiệu Khang
nói, người luyện võ trong tình thế khẩn cấp sẽ không tự chủ được mà có phản
ứng. Trước nàng đã từng thử qua, nàng làm rơi chén trà cực nhanh mà Cận Thiệu
Khang càng tuyệt, lấy tốc độ như chớp nhoáng mà đỡ chén trà lại.
Nếu Thanh Đại thật sự là
người có võ, dù không thể đón được chén trà như Cận Thiệu Khang nhưng cũng sẽ
có thể tránh được.
Nhưng Thanh Đại lại hoảng
hốt bối rối hét lớn, không hề phản ứng gì, trơ mắt nhìn chén trà nóng đổ lên
đùi mình, không hề né tránh.
Cả chén nước trà đổ vào
đùi nàng thì nàng mới hơi có phản ứng, nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa kêu to:
- Nóng
quá, nóng quá.
Hoàn toàn là phản ứng của
một người bình thường.
Thấy nàng đau đến nước
mắt trào ra, Tương Nhược Lan vừa thấy có lỗi vừa thấy có chút thất vọng, vội
bảo Ánh Tuyết đưa nàng đi thay quần áo. Quay lại, Ánh Tuyết nói với nàng:
- Trên
đùi đỏ bừng một mảng.
Bản năng của người là
không thể che dấu, cái này, Tương Nhược Lan không hề nghi ngờ gì nữa. Xem ra
hôm đó trong rừng quả thật là vì kích động nên mới có thể lớn tiếng như vậy.