Ads
Khúc ca dứt, y phục nữ tử
dần tĩnh xuống. Nữ tử đứng giữa sân, phong tư yểu điệu nàng cúi mắt, da dẻ
tuyết trắng hơi ửng hồng, ngực phập phồng khiến nàng thiếu đi mấy phần tiên khí
nhưng lại thêm mấy phần chân thật, kiều mỵ.
Nhất thời, có đại thần vỗ
tay khen ngợi:
- Hát
hay, múa đẹp!
Còn thiếu chưa khen là mỹ
nhân nữa.
Nữ tử yểu điệu quỳ lạy:
- Nô tỳ
khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tương Nhược Lan có chút
kỳ quái, mỹ nữ như vậy mà không phải là cung phi? Nhưng mà...nàng liếc nhìn
Cảnh Tuyên Đế trên điện đã thấy hắn nhìn nữ tử chăm chú.
Hẳn là cũng sắp thôi.
Làm hoàng đế thật sự là
quá sướng, mỹ nữ trong thiên hạ đều để hắn chọn trước. Nhưng như vậy, sao hắn
lại coi trọng mình?
Chẳng lẽ thật sự là ăn
nhiều sơn hào hải vị nên muốn thử cháo thanh đạm?
Phi phi phi, ai là cháo
loãng? Trong mắt tướng công ta, ta chính là sơn hào hải vị.
Đang miên man suy nghĩ,
đột nhiên nghe Cảnh tuyên đế cười vang nói:
- Được!
Múa đẹp, hát cũng hay, chúng ái khanh nói có đúng không?
Chúng thần đồng thanh phụ
họa
- Đúng
đúng!
- Vi thần
chưa bao giờ nghe được tiếng hát nào hay như vậy.
- Điệu
múa này cũng không được thấy nhiều, so với vũ tiên Liễu Y Y (người con gái múa
đẹp) thời tiên đế cũng không hơn
Nhất thời tiếng khen
không dứt bên tai. Nhưng thật ra không ai dám có ý gì với nữ tử này bởi vì ai
cũng thấy được, nữ tử này đã được hoàng đế chú ý.
Cảnh tuyên đế cười hỏi nữ
tử:
- Ngươi
tên là gì?
Giọng nói của nữ tử như
tiếng suối róc rách:
- Nô tỳ
tên Thanh Đại
- Thanh
Đại? “Đinh nguyệt hàm thanh đại, khê mai thí đạm trang” (lông mày đẹp như núi
trăng) Người cũng như tên, người cũng như tên. Vẻ mặt Cảnh Tuyên Đế tươi cười.
Lúc này, Hoàng Quý bước
lên nói:
- Hồi bẩm
Hoàng thượng, nữ tử này là mỹ nhân nước Việt tiến cống năm nay, nghe nói cũng
là dòng dõi tôn thất.
Nước Việt? Tương Nhược
Lan tìm trong trí nhớ, miễn cưỡng tìm ra chút tư liệu về nước Việt. Nước Việt
là nước gần với Đại Lương, rất nhỏ yếu. Nếu không phải Đại Lương cố kỵ nước Tề
lớn mạnh bên cạnh thì chỉ sợ đã sớm thâu tóm nước Việt. Hàng năm, nước Việt đều
phải tiến cống tài vật và mỹ nữ cho hai nước Lương, Tề.
Cảnh tuyên đế cười nói:
- Đều nói
nước Việt sinh mỹ nữ, quả không sai. Nhưng không nghĩ đến chẳng những người đẹp
mà ca múa cũng hay. Khó được! Khó được!
Thanh Đại ôn nhu nói:
- Tạ ơn
Hoàng thượng tán thưởng!
Cảnh tuyên đế tiếp tục
cười:
- Chỗ này
không phải chỉ có mình trẫm tán thưởng. Được rồi...
Hắn đổi giọng, quay đầu
nhìn Cận Thiệu Khang:
- Còn
chưa thấy An viễn hầu nói gì.
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu, nhìn về phía Cảnh tuyên đế.
Cảnh tuyên đế nhìn hắn,
sắc mặt nhu hòa như bình thường:
- An Viễn
hầu, Thanh Đại múa hát thế nào?
Tương Nhược Lan nhìn Cảnh
Tuyên Đế một cái, chẳng biết hắn định làm gì.
Thấy hoàng đế cao hứng
như vậy, Cận Thiệu Khang là thần tử đương nhiên sẽ không làm mất hứng, hắn gật
đầu cười nói:
- Rất
tốt!
Thanh Đại lén ngẩng đầu
nhìn Cận Thiệu Khang, thấy người nói chuyện là nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên
ngang, dung nhan tuấn mỹ thì đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.
Tương Nhược Lan nhìn
thấy, không khỏi bĩu môi. Ngươi thẹn thùng cái gì? Ngươi mặt đỏ cái gì?
Cảnh tuyên đế đột nhiên
cười to, hắn nói với đại thần:
- Hiếm
khi nghe An Viễn hầu khen nữ tử nào như vậy, chúng khanh gia nói có đúng không?
Chúng thần sợ run lập tức
phụ họa.
Thái hậu đột nhiên nhíu
mày nhìn Cảnh Tuyên Đế khẽ gọi:
- Hoàng
thượng.
Cảnh tuyên đế như là
không nghe, đứng dậy, trên mặt
xuất hiện một tia mất tự nhiên, hai mắt như lóe ra, tay run rẩy như là rất kích
động.
- Nhớ
lại, lần đi săn vừa rồi trẫm bị xảy ra chuyện bất ngờ, nếu không phải An Viễn
hầu tìm được thì không biết hậu quả thế nào. Công lớn như vậy, trẫm vì dưỡng
thương mà chưa thưởng, hôm nay là ngày tốt, trẫm bàn công ban thưởng đi.
Cận Thiệu Khang nhíu mày,
sắc mặt trầm xuống. Trong lòng Tương Nhược Lan dâng lên một dự cảm không tốt.
Nàng nhìn Cảnh Tuyên Đế đã thấy hắn đang nhìn nàng, trong thần sắc có một sự cố
chấp vô cùng.
- Khó
thấy An Viễn hầu khen nữ tử nào như vậy, nếu Thanh Đại được An Viễn hầu yêu
thích như thế, vậy trẫm hạ chỉ....
Còn chưa nói xong, Thái
hậu và Cận Thiệu Khang đều đứng dậy:
- Hoàng
thượng.
Nhưng Cảnh Tuyên Đế lại
bất chấp, tiếp tục nói, giọng nói run rẩy, ánh mắt đáng sợ.
- Như vậy
trẫm hạ chỉ, An Viễn hầu hộ giá có công, đặc biệt ban thưởng Thanh Đại làm
thiếp thất.
Sắc mặt Tương Nhược Lan
lập tức trở nên trắng bệch, không nhịn được đứng dậy. Thái hậu ngồi xuống thở
dài, lắc đầu. Hoàng hậu thấy Hoàng thượng ban Thanh Đại cho An Viễn hầu, nét
mặt hơi vui mừng nhưng khi thấy thần sắc của Tương Nhược Lan thì lặng lẽ thở
dài. Thân thể như dương liễu trong gió xuân của Thanh Đại khẽ run lên, đầu cúi
càng thấp.
Chúng thần đều tỏ vẻ ghen
tỵ, đám nữ quyến nhìn Tương Nhược Lan đầy đồng tình.
Một số đại thần thậm
chí còn lên tiếng chúc mừng:
- Chúc
mừng An Viễn hầu có được giai nhân như vậy!
Cũng không nghĩ, Cận
Thiệu Khang đột nhiên đi tới giữa sảnh, quỳ xuống, cất cao giọng nói:
- Xin
Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh!
Cảnh tuyên đế hừ lạnh một
tiếng:
- Vì sao?
Là mỹ nhân trẫm ban cho ngươi không đủ đẹp, không đủ tài?
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu
nhìn Cảnh Tuyên Đế, ánh mắt kiên quyết:
- Không
phải như vậy, chỉ là hạ thần đã quyết định, chung thân sẽ không nạp thiếp, mong
Hoàng thượng lượng thứ.
Cảnh tuyên đế cúi đầu
nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng như băng:
- Thánh
chỉ đã ban, ngươi muốn kháng chỉ?
- Thần
không dám! Nhưng...
Cảnh tuyên đế vung tay
áo:
- Trẫm có
ý tốt (phát nôn) mà ngươi lại khinh rẻ, ngươi đang coi thường trẫm!
Giọng nói càng lúc càng
trầm, càng lúc càng nặng nề.
Các đại thần vốn đang
muốn xem kịch vui nhưng lúc này đều ngưng cười, một số còn khuyên can:
- An Viễn
hầu, giai nhân như thế ngươi còn từ chối cái gì? Còn không mau dập đầu tạ ơn!
Tương Nhược Lan ngồi
phịch xuống, tay run lên nhè nhẹ.
Hắn sẽ không cho ta sống
tốt, không cho ta sống yên ổn! Thế này là thế nào? Ta nợ gì hắn? Sao hắn lại
muốn đối xử với ta như vậy.
Nàng thật vất vả mới có
thể không rơi lệ.
Nàng nhìn Thanh Đại, nữ
tử kia đang quỳ gối ở đó, xinh đẹp như hoa lan, giọng hát, điệu múa, phong vận
của nàng ta đều là bảo đao lợi khí.
Đem một nữ nhân như vậy ở
bên Thiệu Khang, cuộc sống lâu dài như vậy, Thiệu Khang thật sự sẽ không động
tâm?
Nhưng lập tức, nàng cúi
đầu, âm thầm tự trách. Tương Nhược Lan, ngươi đang nghĩ gì? Sao ngươi có thể
không tin tưởng hắn, không tin tưởng chính mình như vậy? Thiệu Khang làm quan
lớn như vậy, sau này chẳng biết sẽ gặp được bao nhiêu nữ tử xinh đẹp? Nếu mỗi
lần gặp phải một nữ nhân xinh đẹp ngươi đều tâm hoảng ý loạn như vậy thì sao
ngươi còn quyết tâm ở lại chỗ này, sao tự đi chịu tội làm gì?
Nàng cũng rất muốn tiến
lên xin Cảnh Tuyên Đế thu hồi thánh mệnh nhưng nàng biết sẽ vô dụng. Chuyện này
hắn đã an bài trước, hắn hạ chỉ trước mặt quần thần là để bọn họ không thể kháng
chỉ. Cho dù nàng có liều chết cũng không thay đổi được chuyện này.
Giữa sân, Cận Thiệu Khang
vẫn cố gắng thỉnh cầu Hoàng thượng, nhưng sắc mặt hoàng đế càng lúc càng trầm,
mơ hồ hiện ra sự giận dữ.
Trong lòng Cận Thiệu
Khang rùng mình, không thể làm gì khác hơn là dập đầu tạ.
Cảnh tuyên đế cười dài,
lúc này mới nói:
- Được
rồi. Ngươi không phong lưu sẽ phí hoài tuổi trẻ. Trẫm cũng là ý tốt thôi, ái
khanh có thể hiểu là được rồi!
Vừa nói vừa cố ý liếc
nhìn Tương Nhược Lan đã thấy nàng dù tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo.
Cảnh tuyên đế hừ nhẹ một
tiếng, nghĩ thầm, rất nhanh nàng sẽ hiểu, thứ nàng muốn, hắn cũng không thể cho
nàng.
- Tiếp
tục uống rượu, tiếp tục uống rượu! Tấu nhạc lên! Cảnh Tuyên Đế nói.
Đại điện lại khôi phục sự
náo nhiệt khi trước.
Thanh Đại đứng dậy, lặng
lẽ lui xuống, lúc gần đi, quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang vẫn đang quỳ gối
cười.
Cận Thiệu Khang cũng
không nhìn về phía nàng, đứng dậy ngồi lại bên Tương Nhược Lan.
- Nhược
Lan....
Tương Nhược Lan cầm lấy
chén rượu trước mặt:
- Về nhà
rồi nói.
Tay không thể khống chế
mà run rẩy, rượu sóng sánh ra ngoài, Tương Nhược Lan ngửa đầu uống một hơi cạn
sạch.
- Nhược
Lan...
Giọng Cận Thiệu Khang
càng dịu dàng, đầy sự lo lắng, hắn cầm tay kia của nàng.
Tay nàng lạnh lẽo. Cận
thiệu khang đau lòng không thôi.
- Hầu
gia, ta hiểu ngươi là bất đắc dĩ, ta đều hiểu. Tương Nhược Lan nhẹ nói.
- Chuyện
ta đồng ý với nàng tuyệt sẽ không đổi. Hắn nắm chặt tay nàng.
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn hắn, đôi mắt như hắc ngọc sâu không thấy đáy, nàng nhẹ nói:
- Ta tin
tưởng ngươi.
Lúc này, hai người dù vẫn
tươi cười nhưng tâm tình không còn như trước nữa.
Mà Cảnh tuyên đế như là
rất vui vẻ, lúc này đùa giỡn cùng các đại thần, nói rất nhiều. Tương Nhược Lan
cũng chẳng nhìn hắn một lần.
Hắn rõ ràng biết ý nghĩ
của nàng mà vẫn cố ý làm chuyện này, sự cảm kích với hắn bởi vì chuyện này mà
từ từ biến mất.
Sau yến hội, Tương Nhược
Lan vẫn tươi cười chào tạm biết các nữ quyến. Bất kể trong lòng có khó chịu thế
nào nàng cũng không muốn cho người khác biết. Sự thương hại của người khác nàng
không cần, cũng chẳng có ích lợi gì.
Lúc này, một gã thái giám
đi tới bên người Tương Nhược Lan nói:
- Hầu phu
nhân, thái hậu cho mời.
Cận Thiệu Khang nói với
Tương Nhược Lan:
- Ta ở
đây chờ nàng.
Tương Nhược Lan gật đầu,
xoay người đi theo thái giám.
Thái giám mời nàng lên
kiệu, kiệu đỏ đi trong đêm đen.
Một lát sau, Tương Nhược
Lan xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài rồi nhíu mày:
- Đây
không phải đường đến Từ trữ cung.
Thái giám bên ngoài đáp:
- Đây là
đến Ngự hoa viên, có người ở đó đợi phu nhân.
Tương Nhược Lan lập tức
hiểu chuyện gì xảy ra, hơi bối rối rồi nàng trẫm tĩnh lại. Được lắm, nàng muốn
xem hắn còn muốn như thế nào nữa?
Ngự hoa viên trong đêm
đen, bóng hoa, bóng cây nặng nề như là quái thú trong bóng đêm.
Tương Nhược Lan xuống
kiệu, vừa nhìn đã thấy Cảnh Tuyên Đế trong đình.
Long bào đó dù trong đêm
tối cũng như phát sáng khiến người khác chú ý.
Thái giám cùng đám khiêng
kiệu lặng lẽ lui xuống, bốn phía rơi vào sự tĩnh lặng.
Tương Nhược Lan cười
lạnh:
- Từ bao
giờ Hoàng thượng cũng phải giả truyền ý chỉ!
Cảnh tuyên đế thở dài một
hơi, đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn lãng dần hiện rõ dưới ánh trăng.
- Nếu ta
không làm như vậy, sao nàng chịu đến gặp ta?