Ads
Tối đến, Cận Thiệu Khang
từ phủ nha về liền đến luôn Tùng Hương viện thỉnh an thái phu nhân
Vừa đến Tùng Hương viện
đã thấy Cận Yên Nhiên và mẫu thân ngồi bên cửa sổ đang nói gì đó, ánh mắt Cận
Yên Nhiên như là rất kích động. Hai người nghe có động, đều quay đầu lại, thái
phu nhân cười nói:
-
Hầu gia, ngươi quay lại vừa đúng lúc, muội muội ngươi cứ lải nhải mãi bên tai
ta, phiền muốn chết.
Cận Thiệu Khang đi qua,
Liễu Nguyệt sai nha hoàn hầu hạ hắn ngồi, lấy khăn lau tay, lại mang trà giải
nhiệt.
Cận Thiệu Khang uống một
ngụm trà nhìn Cận Yên Nhiên cười nói:
-
Yên Nhiên, có phải lại làm nũng mẫu thân đòi mua gì?
Cận Yên Nhiên đi đến,
ngồi xuống cạnh hắn, kéo tay hắn nói:
-
Ca ca, theo lí, ngươi khổ cực một ngày mới về nhà, ta không nên đem việc này ra
làm ngươi phiền bực nhưng là chuyện này, ngươi không biết không được!
Cận Thiệu Khang thấy muội
muội nói nghiêm trọng như thế, buông chén trà, ngạc nhiên hỏi:
-
Chuyện gì?
Cận Yên Nhiên nhíu mi,
giọng nói tức giận:
-
Ca ca, ngươi không biết hôm nay Tương Nhược Lan kiêu ngạo thế nào đâu
Rồi kể lại Tương Nhược
Lan làm bỏng Vu Thu Nguyệt, chẳng những không nhận sai lại còn cắn ngược, nói
Vu Thu Nguyệt vu hãm nàng, cuối cùng còn trước mặt các nàng tát Vu Thu Nguyệt
mà mắng mỏ. Cuối cùng còn nói những lời cực kì kiêu ngạo với bọn họ. Một chữ
cũng không thiếu thuật lại cho Cận Thiệu Khang.
-
Ca ca, ta chưa bao giờ thấy ai cuồng vọng như nàng. Nàng còn nói nàng có thể
làm Hoàng thượng tứ hôn là bản lĩnh của nàng, còn nói Thu Nguyệt tẩu tẩu nếu đã
vào cửa thì nên nhận mệnh. Càng quá đáng là nàng còn nói Thu Nguyệt tẩu tẩu tự
đổ trà vào người để vu hãm nàng, nói Thu Nguyệt tẩu tẩu là lưỡng diện tam đao (kẻ
nhiều mặt) tiểu nhân, ca ca, hoàng thành ai chẳng biết nữ nhi Vu gia thông thư
đạt lí, ôn nhu nhàn thục. Chúng ta biết Thu Nguyệt tẩu tẩu lâu như vậy, nàng
vẫn ôn nhu, thiện lương. Thu Nguyệt tẩu tẩu sao có thể là loại người như nàng
nói. Một người sao có thể ngụy trang lâu như vậy?
Nói tới đây, nàng quay
đầu nhìn thái phu nhân, không phục nói:
-
Mẫu thân rõ ràng thấy Tương Nhược Lan đáng người còn không lấy gia pháp để trị
nàng, để nàng thoải mái đem nha hoàn rời đi.. Nhìn Thu Nguyệt tẩu tẩu thương
tâm mà trong lòng ta rất khó chịu! Ca ca chuyện này ngươi nên làm chủ cho Thu
Nguyệt tẩu tẩu, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp nàng thì không ai có thể giúp
nàng.
Cận Yên Nhiên một hơi nói
xong chỉ thấy ca ca hơi nhíu mi chứ không tức giận như mình vốn tưởng, vội hỏi:
-
Ca ca, ngươi có nghe ta nói gì không?
Thái phu nhân ngồi một
bên nói:
-
Ca ca ngươi mới vừa quay lại, còn chưa kịp thở ngươi lại nói chuyện phiền toái
này cho hắn, ngươi về trước đi, đừng làm phiền ca ca ngươi nữa. Chuyện này
ngươi cũng không cần lo, chỉ cần học nữ công gia chánh cho tốt là được, chuyện
của hắn thì bớt lo đi.
Cận Yên Nhiên thấy sắc
mặt thái phu nhân nghiêm túc lại thấy ca ca quả thật có vẻ mệt mỏi liền đứng
dậy bĩu môi, không tình nguyện lui ra.
Sau khi Cận Yên Nhiên rời
khỏi, Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn mẫu thân:
-
Mẫu thân, người có tin là Tương Nhược Lan làm bỏng Vu Thu Nguyệt?
Thái phu nhân nhàn nhạt
cười cười:
-
Nếu ta thật sự nhận định Nhược Lan làm thì sẽ không dung nàng, ngươi biết đó,
ta hận nhất là những người gây rối nhà cửa không yên! Ta đã cố ý hỏi các nha
hoàn Nguyệt Đào, Đỗ Quyên bên cạnh các nàng. Hôm qua, trong phòng Thu Nguyệt
đánh vỡ một cặp bình hoa, trưa ngày hôm qua không phải người đến Thu đường
viện? Chiều qua phòng nàng lại vỡ một bình hoa quý, việc này nói là trùng hợp
thì quá miễn cưỡng.
Cận Thiệu Khang không
nhịn được ngồi thẳng người, nhìn thái phu nhân hỏi:
-
Thế nha hoàn trong Thu Đường viện nói thế nào?
Thái phu nhân thấy con
vội vàng, nhàn nhạt cười nói:
-
Đỗ Quyên nói, nàng ở đó mấy hôm, chưa bao giờ nghe Nhược Lan nói bất kì câu oán
hận gì, bình thường nhàn hạ thì đọc sách hoặc cùng nha hoàn bên người chơi một
loại cờ rất kì quái, hoặc sẽ đi khắp nơi trong phủ du ngoạn. Hôm qua, ngươi đột
nhiên rời đi cũng không hề cáu giận phát tác. Hầu gia, từ khi Nhược Lan vào Hầu
phủ quả thật vì ngươi mà thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ… Hầu gia cho là nàng làm
bỏng Thu Nguyệt.
Cận Thiệu Khang day day
lông mày, nhớ ra bàn tay mềm mại nhỏ bé kia bấn huyệt, trong lòng nóng lên. Hắn
nhẹ nhàng cười cười:
-
Tuy rằng ta không thích nàng nhưng cá tính của nàng ta còn hiểu một chút. Nàng
thô lỗ, lỗ mãng, sao lại có nhẫn nại mà làm thủ đoạn này? Mẫu thân còn chưa
thấy lúc nàng vung roi đánh người, vừa ngoan vừa tuyệt. Nếu nàng thật sự muốn
làm bỏng Thu Nguyệt, chỉ sợ mặt Thu Nguyệt đã bị hủy, chứ sao chỉ là vết thương
nhỏ kia.
-
Người này lòng luôn không thỏa mãn…
Phu nhân nhẹ nhàng thở
dài:
-
Lúc đầu chúng ta cho nàng hy vọng quá nhiều, nhưng lại để nàng lấy thân phận
thiếp mà vào cửa, trong lòng nàng chỉ sợ cũng là nghĩ tranh giành thôi.
Cận Thiệu Khang đương
nhiên hiểu mẫu thân nói ai, hắn nhẹ nhàng lắc đầu:
-
Nữ tử nhìn qua ôn uyển như vậy….
-
Vu đại nhân một nhà bốn người thiếp, chỉ sợ trong nhà cũng không yên tĩnh. Thu
Nguyệt lớn lên trong hoàn cảnh này có chút tâm tư cũng là bình thường. Các di
nương phụ hầu ngươi làm gì có ai là không có lòng tranh đoạt? Cũng may mệnh ta
tốt hơn các nàng, còn có thể chấn trụ các nàng, nếu không loại chuyện như hôm
nay sao lại không có?
Nói đến đây thái phu nhân
nhẹ nhàng cười:
-
Trong hoàng thành không ít tiểu thư không xuất giá nhưng chắc cũng chỉ có Yên
Nhiên là đơn thuần như vậy! Chỉ tại ta bao bọc nàng quá kĩ…
Nói rồi thở dài
Mặc dù Cận Thiệu Khang
cũng biết đó là tâm tư của các danh môn tiểu thư nhưng nghĩ Vu Thu Nguyệt trước
kia biểu hiện ôn uyển, đại độ, trong lòng vẫn có sự thất vọng. Thì ra nhìn qua
như là nữ tử không tranh với đời, thanh lệ thoát tục cũng chỉ là một nữ tử thế tục
dối trá mà thôi….
Nhưng thật ra Tương Nhược
Lan vì mình mà một mực nhẫn nại, một mực cố gắng, nhưng mình lại không hề coi
nàng vào mắt, nàng không chút oán hận khiến hắn thấy bất ngờ… Nhưng những bất
ngờ nàng gây cho hắn sao chỉ có điểm này?
Nghĩ vậy, trong lòng hắn
nóng lên.
-
Nàng thật sự trước mặt mẫu thân tát Vu Thu Nguyệt?
Thái phu nhân cười khổ
nói:
-
Cũng không phải vậy? Lúc ấy ta thiếu chút nữa không thể nhịn được, sau nghĩ đến
tính tình nàng như vậy mà đến giờ mới phát tác, coi như không dễ dàng gì. Ngươi
không thấy khí thế của nàng khi đó, ta cũng thiếu chút nữa mà bị nàng chấn trụ.
Cận Thiệu Khang tưởng
tượng nàng hai mắt sáng lên, thần khí bừng bừng, đột nhiên tiếc nuối bỏ qua
cảnh đặc sắc này.
-
Nhưng cũng chỉ là chút lửa giận, không phải là không tốt, ít nhất có thể khiến
người dưới an phận, ta xem Thu Nguyệt chắc sẽ không dám làm loạn nữa! Sau này
Thu Nguyệt chỉ cần sửa sai, đàng hoàng sinh nhi dục nữ thì người vợ này vẫn còn
không tệ.
Thái phu nhân nhàn nhạt
nói:
-
Chỉ là Hầu gia, Thu Nguyệt sở dĩ có dã tâm như vậy cũng là vì ngươi chuyên sủng
mà thành. Ngươi lạnh nhạt với chính thất như vậy, đương nhiên giúp thiếp thất
càng làm càn. Điểm này, phụ hầu ngươi hơn ngươi nhiều.
Cận Thiệu Khang hơi xấu
hổ, hắn quay đầu đi, một hồi mới nói:
-
Mẫu thân, nàng bức bách ta như thế, khiến ta thành trò cười trong mắt người
khác, nếu ta lại thuận theo ý nàng….
Nói đến đây dừng lại,
trên mặt có chút ngượng ngùng.
Thái phu nhân đã hiểu rõ
ý tứ của hắn, bà cười nói:
-
Hầu gia, không nghĩ tới ngươi tâm tính vẫn còn như tiểu hài tử.