Thế Gia Danh Môn

Chương 207: Chương 207: Thay đổi




Ads Tối hôm đó, tình huống hỗn loạn, lúc Vu Thu Nguyệt thừa nhận tà vật của nàng thái phu nhân nhất thời tin Thanh Đại. Nhưng đợi mọi chuyện qua đi, thái phu nhân nhớ lại những lời Vu Thu Nguyệt và Tương Nhược Lan nói thì cảm giác có điều gì đó không ổn.

Nhớ lại mãi cho đến cuối cùng Vu Thu Nguyệt vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thanh Đại mắng nàng giả tạo, có lòng phá hoại. Theo bình thường Vu Thu Nguyệt hận nhất là Tương Nhược Lan nhưng Vu Thu Nguyệt chưa bao giờ mắng Tương Nhược Lan khó nghe như vậy

Thanh Đại này bị Vu Thu Nguyệt hận như thế chẳng lẽ nàng ta thật sự trong sạch vô tội?

Nhưng từ khi Thanh Đại vào phủ mọi thứ đều không có gì sai sót, luôn dịu dàng nhẹ nhàng, biết tình cảnh của mình nên cũng không làm chuyện gì quá đáng. Cho dù thích Hầu gia cũng luôn cẩn thận, sợ Nhược Lan mất lòng.

Một cô nương cẩn thận như vậy sao lại kết thành cừu oán với thiếp thất đã thất sủng?

Chẳng lẽ thật sự là vì chuyện trong rừng cây khiến Vu Thu Nguyệt thù hận Thanh Đại như vậy?

Mặc dù nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đầu mối gì, nhưng trong lòng thái phu nhân đã có chút nghi kỵ Thanh Đại.

Thái phu nhân khi còn trẻ đã ăn không ít khổ vì những người thiếp khôn ngoan mà ác độc, trong lòng biết những người này là căn nguyên khiến nhà cửa không yên. Giờ bà đã ngần này tuổi, muốn con nhà cửa yên bình, thê thiếp hòa thuận, thê không ghen, thiếp nhu thuận, đồng tâm hầu hạ con mình, giúp Cận gia kéo dài hương hỏa. Bà cũng không muốn trong đám thê thiếp của con mình có kẻ tâm tư ác quỷ.

Trong lòng vừa hoài nghi nên thái độ với Thanh Đại đương nhiên không thể thân thiết như trước, khi nói chuyện cũng có ý dò xét.

Còn Cận Thiệu Khang cũng sai người thăm dò Thanh Đại. Hắn không phải hoài nghi lai lịch của Thanh Đại, dù sao đây là ca nữ Hoàng thượng ban cho hắn, hắn chỉ muốn biết ở Việt quốc Thanh Đại là người như thế nào, có học võ hay không.

Hắn không mong lại có người thứ hai giống như Vu Thu Nguyệt sống bên cạnh Tương Nhược Lan. Nhưng tin tình báo về lại cũng chẳng có gì khác, Thanh Đại chỉ có một thân phận như vậy mà thôi.

Thái độ của thái phu nhân cùng Cận Thiệu Khang có thay đổi sao Thanh Đại lại không nhìn ra? Trong lòng thầm hận Vu Thu Nguyệt mang phiền toái đến cho nàng nhưng cũng thầm nghĩ làm thế nào để lấy lại được lòng tin của hai người.

Tối hôm đó nàng buồn bực ngồi bên cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào người. Liễu Hồng thấy vội vàng tới đóng cửa lại, quay đầu trách cứ:

- Di nương, người còn chưa khỏe hẳn sao lại để gió thổi như vậy, vạn nhất lại bị ốm nặng thì phải làm thế nào

Thanh Đại ứa nước mắt nói:

- Chết đi cũng tốt.

Liễu Hồng vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng:

- Di nương nói cái gì vậy?

Thanh Đại kéo tay nàng, nước mắt lã chã:

- Liễu Hồng, ngươi có nhận ra mấy ngày nay thái phu nhân đối xử với ta không như trước không. Ta nghĩ, nhất định là Vu di nương nói những lời khiến bà hoài nghi ta rồi. Liễu Hồng, ta nên làm gì bây giờ? Ta ở đây không có người thân thích, ta coi thái phu nhân như mẫu thân, nếu ngay cả thái phu nhân cũng không tin tưởng ta thì ngươi nói xem, ta ở đây còn ý nghĩa gì nữa…

Nói rồi lại khóc lóc run rẩy. Liễu Hồng đương nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của thái phu nhân, nhìn Thanh Đại đang khóc mà trong lòng thương tiếc. Nàng mỗi ngày đều ở bên Thanh di nương, Thanh di nương là người thế nào nàng hiểu rõ nhất:

- Di nương, người đừng nóng. Cây ngay không sợ chết đứng, thái phu nhân nghĩ kĩ rồi sẽ lại như trước thôi. Nàng vỗ vai Thanh Đại, nhẹ nhàng an ủi.

Thanh Đại đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh:

- Liễu Hồng, ngực ta đau quá.

Liễu Hồng vội đỡ nàng lên giường, hét lớn:

- Nhất định là vừa rồi gió thổi khiến người bị cảm lạnh. Để ta đi tìm đại phu

Thanh Đại kéo nàng lại, khẩn cầu:

- Liễu Hồng, ngươi giúp ta mời Hầu gia đến được không?

Liễu Hồng khó xử:

- Đã muộn thế này rồi, chỉ sợ Hầu gia đã đi ngủ.

- Nhưng ta thật sự rất muốn gặp Hầu gia, Liễu Hồng, ngươi giúp ta đi.

Liễu Hồng nhìn khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt cầu xin của nàng mà mềm nhũn:

- Được. Để ta đi

Một lát sau, Liễu Hồng quay lại, nhẹ nhàng nói:

- Hầu gia nói… hôm nay đã muộn… nhưng Hầu gia sai ta lập tức đi mời đại phu đến.

Sắc mặt Thanh Đại càng trắng, nàng lau khóe mắt, thất hồn lạc phách nói:

- Hầu gia cũng không tin ta… Thôi đi, Liễu Hồng, không cần mời đại phu, ta nằm nghỉ rồi sẽ khỏe, ngươi cũng đi nghỉ đi.

- Vậy nô tỳ sang phòng bên, có việc gì di nương cứ gọi.

Thanh Đại gật đầu.

Thu đường viện, Cận Thiệu Khang và Tương Nhược Lan đang ngủ đột nhiên bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Tương Nhược Lan ngồi dậy khoác thêm áo hỏi bên ngoài:

- Chuyện gì? Đã muộn rồi sao còn ồn ào thế này

Bên ngoài truyền đến tiếng Liên Kiều:

- Phu nhân, là Liễu Hồng bên Nghênh Hương viện đến báo, Thanh di nương… Thanh di nương thắt cổ tự tử rồi.

- Cái gì? Cận Thiệu Khang lập tức ngồi dậy

Tương Nhược Lan vội vàng hỏi:

- Thanh di nương bây giờ thế nào rồi?

- Liễu Hồng tỷ tỷ nói, Thanh di nương vừa mới được cứu lại, hình như không được khỏe.

Tương Nhược Lan trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang một cái, thấy mặt hắn trầm xuống.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ vừa rồi ta không đến chỗ nàng thì nàng dùng thủ đoạn này? Ta phải đến xem xem nàng ta sao lại không khỏe.

Tương Nhược Lan vội vàng bảo nha hoàn vào giúp hắn thay quần áo, chính mình cũng thay quần áo.

Hai người vừa đến Nghênh Hương viện đã nghe thấy tiếng Liễu Hồng khóc lóc:

- Di nương, di nương, người đừng chết, sao người lại đi như vậy được

Gì? Đã chết? Hai người vội vã bước vào đã thấy Thanh Đại bình thản nằm trên giường, mặt trang điểm cẩn thận. Mày thanh, môi đỏ, tóc đen như mực, cài trâm vàng nhưng mọi thứ lại càng khiến da dẻ nàng trắng bệch như tuyết. Hai mắt nàng khẽ nhắm, ánh mắt an tường, khóe mắt hơi có ngấn lệ trông có một vẻ đẹp thê lương.

Nàng mặc bộ quần áo màu đỏ thêu hoa, quần trắng. Đây là quần áo mới mùa đông của nàng:

- Đây là quần áo mới mặc mùa đông phu nhân đưa cho di nương, di nương vẫn không nỡ mặc, không ngờ lần đầu tiên mặc lại là thế này… Liễu Hồng khóc đến đứt gan đứt ruột.

Tương Nhược Lan gắt gao nhìn vết bầm trên cổ nàng, vết bầm khắc sâu trên cổ như là một loại tố khổ. Lòng Tương Nhược Lan trầm xuống.

Đây không phải là đùa giỡn, nhìn theo dấu vết có thể thấy nàng một lòng muốn chết. Nếu đây là giả vờ thì Tương Nhược Lan cảm thấy người này quá đáng sợ…

- Nàng thật sự đã chết?

Tương Nhược Lan thấy Cận Thiệu Khang kiểm tra hơi thở của nàng

- Không còn thở nữa. Giọng nói của Cận Thiệu Khang rất trầm như là cũng bị chấn động

Tay hắn chuyển qua cổ tay Thanh Đại, trên mặt lộ ra chút vui mừng:

- Mạch còn đập, còn cứu được. Nói rồi bấm vài đại huyệt trên người Thanh Đại.

Người học võ luôn biết cấp cứu trong những tình huống này.

Lúc này, thái phu nhân đi vào, lớn tiếng nói:

- Xảy ra chuyện gì? Thanh Đại sao lại tự tử? Liễu Hồng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Liễu Hồng quỳ xuống trước mặt thái phu nhân khóc nói:

- Thái phu nhân, di nương nói thái phu nhân không tin nàng, Hầu gia cũng không tin nàng nữa. Nàng sống cũng không ý nghĩa gì…

Sau đó nức nở đem những lời Thanh Đại nói thái phu nhân hoài nghi nàng ra.

- Thái phu nhân người tin Liễu Hồng? Liễu Hồng nói ngươi tin tưởng không? Liễu Hồng khóc nói.

Thái phu nhân đi vào Nghênh hương viện nghe tin Thanh Đại đã chết thì tâm thần sớm đã bị hoảng sợ, nghe Liễu Hồng nói Thanh Đại coi bà như mẫu thân mới nhớ ra nàng một thân cô đơn lẻ bóng, nước mắt rơi xuống:

- Liễu Hồng, ngươi ở bên ta nhiều năm như vậy, sao ta lại không tin ngươi? Có gì cứ nói đi.

Liễu Hồng dập đầu với thái phu nhân:

- Thái phu nhân, Liễu Hồng ngày nào cũng ở bên Thanh di nương, nàng bình thường ngoài đi thỉnh an thái phu nhân và phu nhân thì chẳng đi đâu. Tâm địa hiền lành, lá gan bé, thân thể yếu đuối. Mỗi ngày đều chỉ thêu thùa may vá hoặc chăm hoa cỏ, đối với hạ nhân chúng ta cũng rất hiền lành. Sao có thể là loại người như Vu di nương nói được? Vu di nương sở dĩ hại nàng là vì Vu di nương nói xấu phu nhân trước mặt nàng bị Hầu gia nghe được, bị Hầu gia xử phạt, thái phu nhân ngàn vạn lần đừng tin tưởng nàng. Nếu Thanh di nương đúng là loại người này thì việc gì phải đau lòng muốn chết thế này

Thái phu nhân lau nước mắt đi tới bên Tương Nhược Lan, kéo tay nàng hỏi:

- Nàng thật sự đã chết?

Tương Nhược Lan nhẹ giọng đáp:

- Khi nãy quả thật không thở nhưng Hầu gia nói mạch còn đập, đang cứu chữa.

Thái phu nhân nhìn về phía giường đã thấy vết tím trên cổ nàng, quả đúng là quyết tâm muốn chết

Thái phu nhân lại rớt nước mắt, trong lòng hối hận vô cùng:

- Là ta không tốt, ta không nên tin lời nữ nhân độc ác đó. Ta sớm nên nghĩ thông, nữ nhân đó nói sao có thể tin?

Bà quay lại nói với Cận Thiệu Khang:

- Hầu gia, ngươi phải cứu sống Thanh Đại, nếu không lòng ta không thể an ổn được.

Thái phu nhân không ngừng lau nước mắt.

Tương Nhược Lan hỏi Liễu Hồng:

- Ngươi phát hiện di nương tự tử như thế nào?

Liễu Hồng nói:

- Ta ngủ dậy muốn đi xem di nương có khỏe không, vừa đến đã thấy di nương đã tử tự rồi.

Không hề sơ hở

Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Thanh Đại hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Nàng thật sự trong sạch vô tội? Chỉ là bị Hoàng đế lợi dụng?

Nhưng sao Hoàng thượng có thể chắc chắn như vậy

Nàng là nữ nhân thanh thuần hay là đáng sợ?

Tương Nhược Lan không nhịn được mà nắm chặt tay

Lúc này Cận Thiệu Khang bấm huyệt nội quan của nàng, Thanh Đại ư một tiếng rồi thở hắt ra, lông mi khẽ rung động.

Cận Thiệu Khang thở dài một hơi.

Thái phu nhân mỉm cười:

- Tỉnh dậy là tốt, thế là tốt rồi

Bà vì quá vui mừng mà nắm chặt tay Tương Nhược Lan, bấm chặt tay nàng đến nỗi nàng phát đau.

Thanh Đại chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt đã thấy Cận Thiệu Khang

Mi dài của nàng khẽ rung, nước mắt rơi xuống:

- Hầu gia…

Thanh âm uyển chuyển nhu hòa, trái tim sắt đã cũng phải mềm lòng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.