Ads
Hôm nay, Tương Nhược Lan
quyết định tiến cung xem một chút. Tình cảm cần phải dựa vào thời gian dài
không gián đoạn mà duy trì, cứ ẩn trốn thế này mãi cũng không phải là biện
pháp.
Nhưng Tương Nhược Lan
cũng không đi sớm như bình thường nữa, ở nhà ăn điểm tâm xong, cùng thái phu
nhân nói chuyện phiếm, đợi qua thời điểm hoàng đế đến vấn an Thái hậu rồi mới
đi.
Đến Từ Trữ cung thì vừa
khéo thấy Thái hậu và Diệp cô cô từ Ngự hoa viên quay về, thấy Tương Nhược Lan
liền cười hỏi:
-
Thân thể đã khá hẳn chưa?
Tương Nhược Lan đi qua đỡ
tay Thái hậu, cười đáp:
-
Chỉ là chút bệnh vặt, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.
Diệp cô cô ở phía sau
cười nói:
-
Nhược Lan tiểu thư, ngươi lâu như vậy chưa tiến cung, Thái hậu rất nhớ người.
Thái hậu cười quay đầu
lại nhìn Diệp cô cô một cái:
-
Bây giờ ai gia đã quen Nhược Lan làm bạn rồi! Còn nữa, Nhược Lan kể chuyện Tôn
hầu tử đi (anh Ngộ Không)
Tương Nhược Lan làm ra vẻ
khổ sở:
-
Thì ra không phải Thái hậu nhớ Nhược Lan mà chỉ là muốn nghe Nhược Lan kể
chuyện!
Vừa nói vừa thở dài một
hơi khiến Thái hậu cười vui vẻ, quay lại nói với Diệp cô cô:
-
Ngươi xem xem đứa nhỏ này, càng ngày càng không quy củ rồi!
Tương Nhược Lan lôi kéo
cánh tay của bà lắc lắc. Cười nói
-
Bởi vì thái hậu thương yêu Nhược Lan, Nhược Lan mới dám làm càn như vậy.
Vừa nói vừa dựa Thái hậu,
nhẹ nhàng nói:
-
Thái hậu, Nhược Lan cũng rất nhớ Thái hậu.
Đây là lời nói thật, ở
Thái hậu, Tương Nhược Lan cảm nhận được một tình cảm ấm áp mà chưa bao giờ nàng
có, khiến cho nàng cảm giác vô cùng ấm áp, nàng rất quý trọng. Nếu nói trước kia
chỉ là lấy lòng thì bây giờ chính là thật lòng mà muốn thân cận Thái hậu.
Thái hậu quay đầu nhìn
nàng mỉm cười, khóe miệng khóe mắt đều hiện lên vài nếp nhăn nhưng lại khiến
người ta cảm nhận được sự vui mừng của bà:
-
Hài tử này…
Thái hậu cầm tay Tương
Nhược Lan, sự ấm nóng ở bàn tay Thái hậu truyền đến lòng nàng. Tương Nhược Lan
cười cười với Thái hậu, dìu bà vào nội điện.
Cũng như mọi lần, Tương
Nhược Lan sai người mang nước muối đến cho Thái hậu ngâm chân.
Thái hậu cười nói:
-
Cứ ngâm chân nước muối thế này cũng có thể trị chứng tiểu đường?
-
Kiên trì trong ba tháng, nhất định sẽ có hiệu quả
Vừa nói, Tương Nhược Lan
lại ngồi xuống chân bà, dùng khăn sạch đặt lên đùi rồi đặt chân thái hậu lên
đùi mình.
Thái hậu ngạc nhiên nói:
-
Đây là làm cái gì?
-
Cái này gọi là xoa bóp chân, có thể thuận khí hoạt huyết, rất có ích với thân
thể. Trước Thái hậu chưa hồi phục nên Nhược Lan không dám làm, bây giờ thái hậu
thân thể khá hơn nhiều. Có thể yên tâm làm!
-
Tương Nhược Lan lấy tay nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân thái hậu.
Ở thế giới này, rửa chân
xoa chân là việc làm thấp kém, chỉ do hạ nhân làm. Thái hậu thấy nàng làm như
thế, vội vàng rụt chân về:
- Nhược Lan việc này để cho nô tỳ làm là được!
Bên cạnh Diệp cô cô nhìn
thấy, cũng vội vàng tiến lên muốn đỡ Nhược Lan ra. Nhược Lan cười ngăn cản Diệp
cô cô, cần thận xoa bóp chân Thái hậu, cười nói:
-
Thái hậu, xoa bóp chân này cũng không phải chỉ là như rửa chân, trong đó còn
rất nhiều điều quan trọng các nàng không biết được.
Nói xong lại cúi đầu xoa
bóp.
Thái hậu thấy Tương Nhược
Lan thân là Hầu phu nhân nhưng trước mặt nhiều người không hề cố kỵ mà xoa bóp
chân cho mình, trong lòng rất cảm động, cảm giác trước nay mình bảo vệ, thương
yêu nàng thật đáng giá.
-
Thái hậu, có mạnh tay quá không.
Tương Nhược Lan thỉnh
thoảng ngẩng đầu lên hỏi.
-
Không sai, rất tốt!
Bà nhìn Tương Nhược Lan
tinh thần chăm chú, nói một câu thật lòng:
- Nhược Lan, nếu ngươi là nữ nhi của ta thì thật tốt
Trước mặt dù cũng yêu
Nhược Lan, nhưng cũng không như hôm nay, thật lòng hy vọng nàng là con gái
mình.
-
Thái hậu…
Tương Nhược Lan không
ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng:
-
Nhược Lan không có một chút ấn tượng nào với mẫu thân, nhưng là
Nàng ngẩng đầu lên nhìn
thái hậu, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ:
-
Trong lòng Nhược Lan, mẫu thân hẳn cũng hiền từ như Thái hậu vậy.
Thái hậu gật đầu, muốn
cười, hai mắt và mũi đều có chút cay cay. Bà quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt.
Rời khỏi Từ trữ cung,
Tương Nhược Lan đến Khôn trữ cung, hoàng hậu thấy nàng thì rất vui vẻ, kéo tay
nàng nói thọ yến của hoàng hậu sắp đến.
Bây giờ, hoàng hậu lại
được sủng, thần thái như bay lên, khi nói chuyện cũng mi phi sắc vũ:
-
Lần thọ yến này làm ba ngày liền.
Tương Nhược Lan vội vàng
nói:
- Chúc mừng hoàng hậu, đây chính vinh sủng lớn lao.
-
Cũng không hẳn vậy
Hoàng hậu nửa nằm trên
giường, thân thể gầy đi khiến nàng thêm phần lả lướt, phong tình, lông mày
dương lên, trong mắt có sự đắc ý vô cùng:
-
Cuối cùng có thể dẹp được duệ khí của một số người.
Một số người này đương
nhiên là Từ quý phi, nhưng lần này Tương Nhược Lan cúi đầu không nói tiếp.
Hoàng hậu thấy nàng không
nói, cũng không tiếp tục đề tài này, cười kéo tay nàng:
-
Thọ yến lần này bản cung sẽ có đại lễ tặng cho ngươi!
Đại lễ? Tương Nhược Lan
trong lòng nhảy nhót. không biết là cái gì?
Còn chưa tới ngày này,
Tương Nhược Lan đã bắt đầu chờ mong.
***
Thọ yến của hoàng hậu có
ba ngày, ngày đầu tiên là làm lễ lớn nhất. Hoàng đế, hoàng hậu tiếp nhận lễ vật
từ vương công đại thần cùng với các địa phương dâng tặng. Sau đó thiết yến tại
Phụng thiên điện, ngày này Tương Nhược Lan không phải tới. Nhưng Cận Thiệu
Khang phải xuất tịch, dâng tặng đại lễ. Thái phu nhân đã chuẩn bị hậu lễ chu
đáo.
Ngày thứ hai, cũng là tại
Phụng thiên điện tổ chức thiết yến, bao gồm hoàng hậu, phi tần, công chúa,
hoàng tử, cùng với các vương công đại thần và gia quyến. Buổi tối còn có diễn
xướng, bắn pháo hoa, Tương Nhược Lan, Cận Thiệu Khang và Cận Yên Nhiên đều xuất
tịch.
Ngày thứ ba đó là hoàng
hậu cùng hậu phi, công chúa, mệnh phụ, quý nữ thiết gia yến, ngày này Cận Thiệu
Khang không đến.
Ngày đầu tiên Tương Nhược
Lan mặc dù không đi, nhưng cũng có thể cảm giác được trong hoàng cung rất náo
nhiệt. Bởi vì, sáng hôm nay, không ít xe ngựa chạy về phía hoàng cung, tiếng vó
ngựa dồn dập, có thể thấy được sự tấp nập. Ngay cả thái phu nhân cũng nói với
Tương Nhược Lan:
-
Thật quá náo nhiệt, xem ra hoàng hậu lại một lần nữa được sủng rồi
Rồi dặn dò nàng:
-
Ngày mai những người có mặt mũi đều tiến cung, quy củ ngươi còn nhớ không? Đừng
làm Hầu gia mất thể diện!
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Mẫu thân yên tâm, Nhược Lan nhất định không để người mất mặt.
Cận Yên Nhiên cũng ở bên
cạnh cười:
-
Mẫu thân, còn có ta mà, ta sẽ luôn theo sát tẩu tẩu.
Thái phu nhân dí trán
nàng một chút:
-
Ta lại càng lo ngươi đó! Nếu ngươi mà làm mất mặt Hầu phủ thì đến Biệt viện mà
ở.
Cận Yên Nhiên nóng nảy,
kéo tay thái phu nhân làm nũng:
-
Mẫu thân, người nói cái gì này, nữ nhi nhất định không làm mất thể diện Hầu
phủ.
Thái phu nhân cười:
-
Chỉ mong như thế!
Sáng sớm hôm sau, trời
còn chưa sáng. Tương Nhược Lan đã dậy bắt đầu trang điểm. Hôm nay không phải
bình thường, đương nhiên phải ăn mặc trang trọng.
Hôm nay phải chuẩn bị hai
bộ quần áo, ngọ yến buổi trưa phải mặc triều phục, buổi tối mới có thể đổi lại
thường phục.
Chuẩn bị quần áo xong,
Tương Nhược Lan dẫn theo Hồng Hạnh, Liên Kiều ra ngoài đi cùng huynh muội Cận
Thiệu Khang.
Đi ra ngoài thì, Cận
Thiệu Khang đã ngồi sẵn trong xe ngựa, hắn mặc mãng bào, đai lưng có minh châu,
khiến hắn càng thêm anh vũ bất phàm, quý khí mười phần!
Hắn vốn không nhịn được,
thấy Tương Nhược Lan nhíu mi định trách vài câu nhưng nhìn Tương Nhược Lan lại
cứng đờ lại, từ từ hòa hoãn xuống chỉ nhẹ nhàng nói:
-
Muộn thế? Giờ đã không còn sớm.
Tương Nhược Lan bất đắc
dĩ xoa xoa tay, ý bảo hắn nhìn mình:
-
Hầu gia, ngươi nhìn xem, bận bịu chải tóc này, ta vốn dậy sớm nhưng vẫn thành
ra bị muộn, nhưng cũng không trách ta được!
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
từ trên xuống dưới, chỉ thấy nàng mặc triều phục màu đen, thêu bách điểu bằng
kim tuyến năm màu. Cổ đeo chuỗi châu liên, từng viên tròn tròn sáng bóng, đầu
chải gọn gàng, cài kim bộ diêu và vài cây trâm phỉ thúy, bạch ngọc, tản mát ra
ánh sáng trắng lóe, khiến mặt nàng trông trắng như tuyết, rất đáng yêu.
Chưa bao giờ thấy nàng
mặc trang phục như vậy, thì ra, nàng trang điểm lên, cũng …đẹp như vậy.
-
Lên xe đã, nhanh tiến cung. Hắn vươn tay ra với nàng.
Tương Nhược Lan đưa tay
ra đặt ở trong tay hắn, Cận Thiệu Khang cầm lấy tay nàng, chỉ cảm thấy tay nàng
mềm mại dị thường, phảng phất như không có xương, trong lòng không khỏi rung
động, bàn tay này vung roi hung mãnh như vậy nhưng thật ra lại mềm mại như thế.
Hắn hơi dùng lực một
chút, kéo nàng lên xe, Tương Nhược Lan xoay người, thấy hắn vẫn nhìn mình ngẩn
người, nhân tiện nói:
-
Hầu gia, đã không còn sớm, ngươi còn chưa lên?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
cười cười, chân dài nhẹ nhàng nhảy lên xe.
Tựa như nàng thành con
người khác, trước kia tưởng rằng nàng điêu ngoa tùy hứng, không thể nói lý,
nhưng ai ngờ, có lúc nàng lại đáng yêu ôn nhu như vậy?
Cận Yên Nhiên cũng lên
xe, bình thường vốn đã xinh đẹp, nay mặc trang phục như vậy càng kiều diễm động
lòng người.
Nàng rất hưng phấn, vừa
nhìn thấy Tương Nhược Lan liền ngồi xuống bên cạnh nàng, còn Cận Thiệu Khang
ngồi đối diện hai nàng.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng
một lượt cười nói:
-
Tẩu tẩu mặc thế này…
Vừa nói vừa quay đầu nhìn
Cận Thiệu Khang
- Ca ca, ngươi nói hôm nay tẩu tẩu có xinh đẹp không?
Cận Thiệu Khang nhìn
Tương Nhược Lan, mỉm cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
-
Hôm nay vẫn còn là xinh đẹp.
Tương Nhược Lan quay đầu
đi, hơi không nhịn được cười, xuyên qua lâu như vậy hôm nay mới được người khen
đẹp.
Chỉ là, cái gì gọi là hôm
nay” Vẫn còn”…… con khỉ này, ngay cả khen người cũng không khiến người thấy
vui.
Xe chốc lát đã tới hoàng
cung.
Trước cửa cung đẩy xe, đủ
các loại to nhỏ, các đại thần, phu nhân theo thứ tự xếp hàng, các cung nữ thái
giám dẫn vào cung
Vương công đại thần xuống
xe gặp nhau trên mặt đầy tươi cười, chào hỏi. Mà Cận Thiệu Khang lại là hồng
nhân trước mặt Hoàng thượng, đương nhiên là đối tượng các vương công đại thần
để ý.
Nhất thời, Tương Nhược
Lan chỉ cảm thấy bên tai tràn ngập đủ loại các thanh âm.
-
An viễn hầu, hữu lễ
-
Cận đại nhân, hữu lễ.
Nhìn lại Cận Thiệu Khang
đã thấy hắn vẻ mặt mỉm cười hòa đồng, thong dong đáp lễ từng người, không hề
khiến ai thấy bị lạnh nhạt. Nhất thời, hắn như là trung tâm của một vùng hào
quang chói mắt.
Cận Thiệu Khang thong
dong mà chống đỡ, ôn nhu, hòa nhã như vậy, Tương Nhược Lan chưa bao giờ thấy.
Nàng không khỏi có chút tò mò nhìn hắn.
Đột nhiên, hắn quay đầu
lại nhìn nàng, nhíu mi:
-
Nàng nhìn ta như vậy làm gì?
Tương Nhược Lan mặt hơi
nóng lên nhưng miệng nào có chịu kém thế:
- Ta chỉ là tò mò, ngươi rõ ràng đang cười, như thế nào không thấy má lúm?
Nhắc tới má lúm, Cận
Thiệu Khang nghiêm mặt:
- Nói hưu nói vượn!
Nhưng là vừa quay mặt đi
lại không nhịn được cười, nụ cười này khiến má lúm đồng tiền hiện ra, một quý
phụ bên cạnh nhìn thấy không khỏi đỏ mặt.