Ads
Vu Thu Nguyệt mang theo
một bụng tức giận trở về Cẩm tú viên.
Lệ Châu nhìn sắc mặt đen
ngòm của nàng mà cẩn thận bưng bát canh nóng hỏi:
- Di
nương, sau này nô tỳ có cần theo dõi Thanh di nương không?
Vu Thu Nguyệt cầm chén
canh trong tay đập luôn xuống đất, lớn tiếng quát:
- Đương
nhiên là cần. Ta không tin ả ta có thể dấu diếm không lộ manh mối.
Nàng thua dưới tay một vũ
nữ, cục tức này sao có thể nuốt xuôi.
Lệ Châu trừng mắt nhìn
nàng, nhỏ giọng khuyên bảo:
- Di
nương… ta thấy hay là thôi đi. Hôm nay thái phu nhân tức giận như vậy, hơn nữa
thái độ cũng rất rõ ràng, cho dù sau này bắt được nàng cùng Hầu gia cùng một
chỗ, chúng ta có thể thế nào?
Vu Thu Nguyệt hậm hực
nói:
- Hôm nay
là ta quá sơ sót, việc này căn bản là không nên nói trước mặt thái phu nhân.
Tương Nhược Lan kia ghen tuông như vậy, việc này chỉ cần nàng ta biết là được
rồi. Lần sau ngươi phát hiện ra tình huống như thế thì đừng vội lộ ra, chỉ cần
nói cho ta biết, ta dẫn Tương Nhược Lan đến thì ai cũng sẽ có kịch vui để xem.
Ta không tin với tính cách của phu nhân thấy cảnh như vậy thì còn dung được ả
ta. Đến lúc đó để mặc bọn họ tranh đấu, ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được.
Nghĩ vậy, tựa như thắng
lợi đã bày ngay trước mắt, nàng đắc ý cười cười
Lệ Châu nhìn nàng cười
nhưng không cho là đúng. Hai vị chủ tử đó thoạt nhìn cũng thấy là chẳng phải là
người yếu ớt, há có thể dễ dàng để di nương tính kế được.
Nhắc lại, từ khi di nương
mang thai, tính tình thay đổi rất nhiều, thoắt giận thoắt bực mình, hành sự bất
cẩn hơn trước nhiều.
Nhưng nàng chỉ là nha
hoàn, ngoài nghe lệnh ra thì còn có cách nào nữa?
Tương Nhược Lan trở lại
thu đường viện hậu, nhớ đến Cận Thiệu Khang đã gặp Thanh Đại mấy lần mà không
nói một lời, trong lòng có chút bực mình. Nàng thầm nghĩ, lúc này gạt ta gặp
mặt, chờ thêm mấy ngày nữa thì còn chẳng biết lừa ta làm những trò gì nữa.
Nhưng dần dần, nàng tỉnh
táo lại.
Nghĩ lại, cũng không thể
hoàn toàn trách Cận Thiệu Khang, Thanh Đại chờ trên đường hắn trở về sao hắn
biết được? Gặp rồi, Thanh Đại theo quy củ hành lễ với hắn chẳng lẽ hắn lại
không để ý đến nàng? Về phần hắn không nói cho mình, có lẽ thức nhất là cảm
thấy không cần thiết, thứ hai, hắn sợ mình nghĩ nhiều.
Hắn từ phủ nha về vốn đã
rất mệt mỏi, nếu mình vì chút chuyện nhỏ này mà quấn lấy hắn, bắt hắn giải
thích, dỗ dành mình thì cho dù hắn yêu mình cũng sẽ thấy phiền chán. Đến lúc
đó, chẳng phải là trúng ý của hoàng đế? Nói đến nói đi, hắn đưa Thanh Đại tới
đây là khiến nàng và Cận Thiệu Khang không tin tưởng nhau mà thôi
Nghĩ tới đây, Tương Nhược
Lan quyết định, chuyện này không nên để ý nữa.
Cho nên khi Cận Thiệu
Khang quay về Tương Nhược Lan vẫn đối đãi với hắn như thường, quan tâm chăm
sóc, bưng trà đưa nước cho hắn bớt mệt, để cho hắn cảm nhận được sự ôn nhu,
chăm sóc của nàng.
Nhưng lúc sau đi thỉnh an
thái phu nhân thì Cận Yên Nhiên lại trêu ghẹo Thanh Đại trước mặt Cận Thiệu
Khang:
- Thanh
di nương, bây giờ ca ca ta ở đây, ngươi chú ý mà nhìn, khỏi cần phải đứng trong
gió lạnh chờ ca ca.
Thấy Cận Thiệu Khang ngơ
ngác, thái phu nhân vừa cười vừa giải thích:
- Hầu gia
còn không biết, mấy hôm nay nha đầu ngốc này đều đứng trong gió lạnh chờ Hầu
gia trở về, nói là muốn nhìn Hầu gia nhiều một chút.
Thanh Đại ngại ngùng khẽ
nói:
- Thái
phu nhân đừng nói nữa
Khuôn mặt đỏ bừng, ánh
mắt khẽ liếc về phía Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang vội nhìn
sắc mặt Tương Nhược Lan, ánh mắt này khiến thái phu nhân rất không hài lòng. Từ
khi nào, mọi việc con làm đều phải xem sắc mặt con dâu?
Thái phu nhân trầm mặt
xuống không nói. Lúc sau bà nói mệt để mọi người lui đi.
Lúc về Thu đường viện,
Cận Thiệu Khang vội giải thích với Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan giành lời:
- Thiệu
Khang, ngươi không cần nói, ta tin tưởng ngươi. Thanh Đại là người Hoàng thượng
ban, chúng ta không thể đuổi nàng đi, nàng vẫn sẽ ở trong phủ, ngẩng đầu không
thấy cúi đầu thấy, muốn ngươi luôn né tránh nàng là không thể. Tình huống như
thế này sẽ còn rất nhiều, ta không thể lúc nào cũng tức giận vì những chuyện
như vậy. Cho dù ngươi không mệt ta cũng sẽ mệt, nhưng ta chỉ nói cho ngươi một
câu: ta rất không thích ngươi và nàng ở cũng một chỗ. Về phần sau này, ta tin
ngươi sẽ không làm ta đau lòng, khổ sở.
Tương Nhược Lan tựa vào
trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa như có thể hòa tan hắn
Hắn ôm chặt nàng, nhẹ
nhàng nói
- Nhược
Lan, nhất định ta sẽ không làm nàng thất vọng.
Tương Nhược Lan cười
cười, vùi đầu vào lòng hắn. Chỉ cần có thể bình an vượt qua sáu tháng này, sau
này sẽ không còn lo ngại gì nữa.
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lan
lại nghĩ tới một việc, nàng kéo Cận Thiệu Khang ngồi xuống giường:
- Thiệu
Khang, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.
Cận Thiệu Khang thấy nàng
trịnh trọng thì cũng chăm chú hói:
- Chuyện
gì?
- Ta gả
vào Hầu phủ đã nửa năm rồi, ta thấy không bao lâu nữa mẫu thân sẽ đem Hoa Thanh
và Nhược Lâm sĩ phòng, Hầu gia ngươi thấy thế nào?
- Mẫu
thân muốn sĩ thì cứ sĩ. Hai nha đầu đó theo ta đã nhiều năm, cho các nàng hưởng
ưu đãi như thiếp thất, cho bọn họ sống thoải mái, sau này ta không đến chỗ các
nàng là được.
Lại thêm hai người, chẳng
phải là nàng lại càng đau đầu. Thiếp thất và thông phòng không giống nhau. Nếu
hai người này không phải là kẻ an phận thì chẳng phải nàng càng thêm phiền.
Đương nhiên những lời này
không thể nói ra được
- Thiệu
Khang, ngươi chỉ là nhớ các nàng đã theo ngươi lâu như vậy muốn cho các nàng
sống thoải mái. Đã như vậy, ta có một cách lưỡng toàn kỳ mỹ.
Cận Thiệu Khang vội vàng
hỏi:
- Cách
gì?
- Các
nàng cũng không còn nhỏ nữa, không bằng giúp càng nàng thành thân, tìm nam nhân
hợp với bọn họ. Hầu phủ chúng ta cho các nàng của hồi môn. Tìm cho các nàng lấy
một người khỏe mạnh là tốt rồi, hơn nữa, sau này các nàng có thể sinh con đẻ
cái, hưởng thụ cuộc sống con cháu đề huề, như vậy vừa tốt cho các nàng, không
cần bắt các nàng sống cuộc sống cô độc cả đời, như vậy chẳng phải là lưỡng toàn
kỳ mỹ?
Thông phòng gả cho người
thật ra rất thê thảm, vì ở xã hội này, nam nhân coi trọng trinh tiết của đàn bà
còn hơn trời. Nhưng phàm là nam nhân có chút năng lực cũng sẽ chẳng muốn một
người phụ nữ đã thất tiết, cho nên thông phòng luôn chỉ có thể lấy những kẻ
thấp kém, thậm chí là hạ lưu. Cuộc sống sau này cũng vô cùng gian khổ.
Nhưng Tương Nhược Lan thà
để các nàng tìm một nam nhân thành thật, trung hậu, cho dù không giàu có gì
cũng được, Hầu phủ có thể cho các nàng số tiền đủ để sống. Nữ nhân có tiền để
mua sắm ruộng vườn nhà cửa thì trong nhà tự nhiên sẽ có địa vị, nam nhân cũng
không dám chê ghét, tương lai sinh con đẻ cái, hưởng thụ cuộc sống gia đình đầm
ấm còn hơn ở lại Hầu phủ làm sống cô độc? Bất kể Tương Nhược Lan đồng tình các
nàng thế nào cũng tuyệt sẽ không để Cận Thiệu Khang bước vào phòng các nàng,
nếu các nàng ở lại Hầu phủ thì sẽ chỉ có thể sống cuộc sống như quả phụ mà
thôi.
- Ta thì
nghĩ như vậy, đương nhiên ta sẽ hỏi các nàng, nếu các nàng muốn ở lại Hầu phủ…
Cận Thiệu Khang cười
cười:
- Nhược
Lan, nàng thật tốt, còn hỏi ý kiến các nàng làm gì, nàng cứ quyết định là được
rồi, ta tin tưởng nàng, nàng đương nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ.
Khóe miệng Tương Nhược
Lan giật giật. Quả là nam nhân phong kiến, trong mắt vốn chẳng coi thông phòng là
người…
Tương Nhược Lan trừng mắt
nhìn hắn:
- Nếu vạn
nhất mẫu thân nhắc tới chuyện thông phòng…
Cận Thiệu Khang nhíu mày:
- Đồ giảo
hoạt, nói đến nói đi là muốn đẩy tướng công nàng ra chắn bão cho nàng.
Tương Nhược Lan vuốt mặt
hắn cười nói:
- Loại
chuyện này ngươi đi nói cũng không tốt, đến lúc đó ngươi nói giúp ta hai câu là
được rồi, không bị coi là lá chắn nữa.
Cận Thiệu Khang cười
cười, má lúm đồng tiền lại hiện ra:
- Đã cầu
tướng công thì nàng lấy cái gì để đền ơn đây?
Tương Nhược Lan hơi
nghiêng người, hôn nhẹ lên môi hắn:
- Hôn một
cái là được
- Vậy
chẳng phải ta bị thiệt rồi? Vừa nói Cận Thiệu Khang vừa đẩy nàng lên giường.
Chẳng biết gió từ đâu
thổi đến, nến đỏ lay động vài cái rồi tắt, không gian đen đặc, dần dần truyền
đến tiếng nam nhân thở dốc và tiếng nữ nhân rên rỉ.
Quả không ngoài dự đoán
của Tương Nhược Lan, năm ngày sau, thái phu nhân đề cập đến chuyện sĩ phòng Hoa
Thanh và Nhược Lâm với nàng.
Thái phu nhân sai đám người
Cận Yên Nhiên lui xuống, chỉ giữ lại Tương Nhược Lan.
- Vốn
phải có thai mới được sĩ phòng nhưng hai nha đầu đó đều là ta tự chọn cho Hầu
gia, đã theo hầu gia nhiều năm, giờ Hầu gia không đến phòng các nàng. Ta nghĩ,
không bằng trước cứ cho các nàng sĩ phòng, con thì sau này sẽ có.
Nhân lúc mình vẫn còn uy
thì làm việc này thỏa đáng, nếu không đợi đến lúc con dâu dần nắm mọi việc
trong tay thì nàng muốn làm gì bà cũng chẳng thể cản được.
Tương Nhược Lan cười
cười, cung kính trả lời:
- Mẫu
thân, thực ra chuyện hai nha đầu này con cũng có chuyện muốn bàn với người.
Nói rồi nàng đem những dự
tính gả hai nha hoàn đó cho thái phu nhân.
- Hầu gia
nói, thật ra tới nay cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với hai nàng, có lẽ sau
này cũng sẽ không tới phòng các nàng. Cho nên ta nghĩ, không bằng dứt khoát đem
gả các nàng đi, cũng là giúp các nàng có tướng công thương yêu, có thể sinh con
đẻ cái.
Nghe Tương Nhược Lan nói
xong, mặt thái phu nhân trầm xuống:
- Đây là
ý kiến của ngươi hay của Hầu gia.
Có một số việc cần phải
kiên trì tới cùng, nếu thuận theo ý thái phu nhân thì chỉ khiến mình khó chịu
mà hai nha đầu đó cũng chẳng sung sướng gì.
Tương Nhược Lan nhìn thái
phu nhân, giọng nói mềm nhẹ mà kiên quyết:
- Mẫu
thân, đây vừa là ý của ta vừa là ý của Hầu gia.
Thái phu nhân nhìn nàng,
cười lạnh:
- Nhược
Lan, ta biết đây là ý của ngươi, ta cũng biết ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi phải
nhớ kĩ, như vậy mà cũng được? Ngươi xem xem, Hầu gia sắp 25 rồi, trừ đứa bé
trong bụng Vu Thu Nguyệt thì chẳng có con nào khác. Những người khác bằng tuổi
Hầu gia con đã lớn rồi, ngươi thân là con dâu Cận gia, chẳng những không quan
tâm chuyện này mà vì bản thân còn muốn đem thông phòng đã theo Hầu gia nhiều
năm gả đi, như vậy cũng nói được? Hầu gia bên cạnh có mấy người, Thu Nguyệt đã
thất sủng, Thanh Đại đến giờ còn chẳng được gặp Hầu gia được mấy lần. Mỗi ngày
Hầu gia đều nghỉ trong Thu đường viện của ngươi ngươi còn không biết đủ, ngay
cả hai nha đầu cũng không dung được?