Ads
Ngày hôm sau, An Viễn Hầu
có khách quý.
Trong Tùng hương viện,
thái phu nhân vẻ mặt tươi cười tiếp đãi Tương Phinh Đình và mẫu thân nàng là
Kiều thị.
Kiều thị ngồi ở vị trí
khách nhân, cười nói với thái phu nhân:
- Đã nghĩ
nên sớm đến đây nhưng lại sợ đường đột, lần này nghe nói Nhược Lan bị thương,
mới tới cửa đến thăm.
Thái phu nhân cười nói:
- Tương
phu nhân quá khách khí rồi, các người là thân nhân duy nhất của Nhược Lan, cũng
như là cha mẫu thân của Nhược Lan, đúng ra chúng ta là người một nhà, nên
thường xuyên qua lại mới đúng.
Đảo mắt nhìn về phía
Tương Phinh Đình, cười hỏi:
- Đây là
lệnh ái? Thật sự là cô nương xinh đẹp!
Tương Phinh Đình vẻ mặt
thẹn thùng cúi đầu, sau đó đứng lên vấn an thái phu nhân.
Thái phu nhân sai người
đưa lên đôi vòng tay ngọc coi như là lễ gặp mặt.
Tiếp theo cùng hàn huyên
vài câu rồi thái phu nhân sai Liễu Nguyệt đưa các nàng đến Thu đường viện.
Từ sớm đã có nha hoàn đến
truyền tin.
Tương Nhược Lan cảm giác
rất kỳ quái, nhà đại bá này từ khi nàng thành hôn tới nay đã không hề lui tới,
sao hôm nay đột nhiên đến tận cửa?
Mặc dù cảm giác kỳ quái,
nhưng là Tương Nhược Lan sống trong phủ nhà các nàng vài năm, coi như là có ơn
dưỡng dục, hôm nay lại đây thăm mình, về tình về lý không thể chậm trễ.
Nàng bảo Ánh Tuyết vào
giúp mình trang điểm một chút, miễn cưỡng ngồi trên gối mềm.
Từ sau khi đem Hồng Hạnh
ra khỏi phòng, Tương Nhược Lan cũng không cất nhắc ai lên làm đại nha hoàn, chỉ
gọi Ánh Tuyết hầu hạ mình, cho nàng đãi ngộ như đại nha hoàn nhưng buổi tối vẫn
cho nàng trở về, để cho Liên Kiều – mấy nha hoàn nhị đẳng hầu hạ.
Chỉ chốc lát, mẹ con Kiều
thị được một đám nha hoàn dẫn vào phòng.
Tương Nhược Lan giãy dụa
muốn đứng lên hành lễ, Kiều thị vội vàng đè nàng lại, ôn nhu nói:
- Nhược
Lan, ngươi có thương tích, cứ nằm đi. Chúng ta cũng không phải người ngoài, năm
đó ngươi còn ở nhà, bá mẫu cũng coi ngươi như con gái ruột của mình.
Tương Nhược Lan vừa lúc
không muốn đứng dậy nên cũng theo lời bà mà ngồi lại giường. Ánh Tuyết một bên
hầu hạ bọn họ ngồi xuống rồi sai nha hoàn bưng trà lên.
Kiều thị nhìn trong phòng
một chút, phòng đơn giản nhưng không mất đi sự xa hoa:
- Hầu
phủ quả nhiên là Hầu phủ, rốt cuộc cũng có sự khác biệt, Nhược Lan thật có phúc
Tương Nhược Lan nhàn nhạt
cười cười, nói:
- Nhược
Lan chỉ là bị chút thương tích lại làm phiền bá mẫu tới cửa thăm hỏi, thật là
ngại quá.
Tương Phinh Đình nghe vậy
ngồi vào bên giường, cầm tay nàng cười nói:
- Đường
tỷ đừng khách khí như vậy. Mẫu thân ta vừa mới nói rồi, mẫu thân coi ngươi như
nữ nhi, làm mẫu thân đến thăm nữ nhi có gì mà ngại.
Tương Nhược Lan mỉm cười:
- Muội
muội nói phải
Lúc này, mẫu thân con
Kiều thị đều thấy kỳ quái. Thái độ của Tương Nhược Lan cũng hơi lãnh đạm, trước
kia vốn không phải như vậy. Tương Nhược Lan tuy không hề thân thiết với Kiều
thị nhưng vẫn thích trò chuyện cùng nàng, quan hệ với Tương Phinh Đình có thể
nói là phi thường thân thiết, Tương Nhược Lan có tâm sự gì cũng nói với Tương
Phinh Đình.
Nhưng hôm nay, chẳng có
lấy một phần vui vẻ, nhiệt tình, giống như là bèo nước gặp nhau.
Kiều thị không khỏi thầm
nghĩ thất sách, trước thấy Tương Nhược Lan không được Hầu gia sủng, lại bị Thái
hậu thất sủng nên bình thường không dụng tâm với nàng. Có lẽ là thế nên khiến
quan hệ dần xa cách, ai ngờ hôm nay chẳng những Tương Nhược Lan lại được Thái
hậu, An Viễn hầu sủng ái, ngay cả hoàng hậu cũng kính trọng nàng vài phần. Nay
không giống xưa, phải cố gắng lung lạc nàng mới được.
Nghĩ vậy, Kiều thị cũng
đi tới trước mặt Tương Nhược Lan, vuốt vuốt mặt Tương Nhược Lan. Đột nhiên thân
thiết như thế khiến cả người Tương Nhược Lan nổi da gà.
Kiều Thị nhìn nàng, hốc
mắt dần đỏ lên:
- Hài tử
đáng thương, gầy đi bao nhiêu, mấy hôm nay chắc phải chịu khổ rồi. Trước kia ở
nhà, ngươi cũng là hai ngày ba lượt bị thương khiến bá mẫu rất lo lắng nhưng
lại không đành lòng trách cứ ngươi, chỉ có thể tìm thuốc tốt trị thương cho
ngươi, hy vọng ngươi có thể nhanh khỏi hẳn.
Tương Phinh Đình vội vàng
tiếp lời:
- Nói đến
cũng thật buồn cười, lúc ấy, trong thành, các hiệu thuốc lớn, một khi có thuốc
trị thương tốt nhất định sẽ đem đến Tương phủ đầu tiên. Lúc đó ta còn đố kỵ với
đường tỷ nha. Ta muốn mua yên chi, phấn sáp thì mẫu thân còn chậm chạp không
chịu mua, nhưng mua thuốc trị thương cho đường tỷ thì không thèm suy nghĩ. Bây
giờ trong nhà vẫn còn rất nhiều. Đúng rồi, chúng ta cũng mang lại đây một ít,
có một số trước kia ngươi đã dùng nói rất tốt đó.
Nói xong quay đầu lại bảo
nha hoàn của mình đưa lên mấy chiếc bình nhỏ.
Phương mụ mụ một bên đi
tới nhận lấy, nhìn kỹ, liền cười nói:
- Đúng!
Chính là mấy loại này, trong này còn có loại mà lần này ta không mua được, còn
đang thấy phiền não, không nghĩ phu nhân lại đem tặng, lão nô cảm ơn tâm ý của
phu nhân với tiểu thư.
Vừa nói vừa quỳ xuống
trước mặt Kiều thị. Kiều thị vội vàng đỡ bà lên, ôn nhu cười nói:
- Phương
mụ mụ, ngươi vẫn đi theo Nhược Lan cũng giống như thân nhân của Nhược Lan thì
cũng là thân nhân của chúng ta. Người thân không cần phải đa lễ.
Lời này làm cho Phương mụ
mụ rất cảm động, quay đầu đi, lại bắt đầu gạt lệ.
Tương Nhược Lan vẫn nhìn
mẫu thân con Kiều thị biểu diễn. Nhìn bọn họ nói hai ba câu đã khiến Phương mụ
mụ cảm động, quên cả việc họ từng cố ý nuốt tài sản của mình, trong lòng không
khỏi bội phục.
Nhưng như thế không có
nghĩa là nàng sẽ quên những kẻ ngấm ngầm lấy đi tài sản của mình, loại người
như thế thì thật sự có “tình thân” với mình sao?
Hơn nữa chuyện Tương
Phinh Đình giựt giây Tương Nhược Lan cầu Hoàng thượng tứ hôn, đến bây giờ vẫn
làm cho nàng rất không thoải mái.
Khiến cho nàng cảm giác
càng quái dị chính là thái độ của Kiều thị với Tương Nhược Lan trong quá khứ.
Không phải là không tốt
mà là quá tốt!
Kiều thị không miễn cưỡng
Tương Nhược Lan học quy củ, Tương Nhược Lan mới đến Tương phủ cũng mời mụ mụ
dạy quy củ cho nàng. Mới bắt đầu, Tương Nhược Lan sợ hoàn cảnh mới nên miễn
cưỡng học hai ngày. Nhưng Tương Phinh Đình lại nói với nàng là mụ mụ đó nói bậy
bạ, bảo Tương Nhược Lan đi giáo huấn lại mụ mụ này. Tương Nhược Lan rút roi ra
dọa dẫm, vốn cũng sợ hãi Kiều thị. Nhưng không ngờ Kiều thị lại ôm nàng vào
lòng nói:
- Hài tử
đáng thương, không có cha mẹ đã rất đáng thương rồi, cần gì miễn cưỡng ngươi
làm việc ngươi không thích. Quên đi, sau này ngươi không thích học thì thôi.
Cũng chính vì như thế nên
lúc Thái hậu sai cung nữ trong cung đến dạy quy củ, Tương Nhược Lan cũng dám
vung roi.
Không chỉ có như thế,
Tương Nhược Lan ở bên ngoài gây họa, Kiều thị cũng không trách phạt nàng, lại
luôn nói nàng đáng thương giúp nàng gánh họa khiến lá gan Tương Nhược Lan càng
lúc càng lớn, gây họa càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, mang tiếng bát phụ khiến
mọi người chán ghét.
Kiều thị có thật là
thương yêu Nhược Lan, thương cảm Nhược Lan? Nàng sao cảm giác được Kiều thị
đang từng bước, từng bước làm hư Nhược Lan? Là ảo giác? Hay nàng lấy lòng dạ
tiểu nhân mà so bụng quân tử?
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lan
không lạnh không nóng nói:
- Cám
ơn bá mẫu quan tâm!
Tương Phinh Đình thấy
Tương Nhược Lan vẫn không lạnh không nóng, nhớ ra nàng vẫn thích nghe nịnh nọt
nên lại nói:
- Đường
tỷ, bây giờ trong hoàn thành đều bàn luận hôm đó đường tỷ đối thông câu tuyệt
đối tại Ngự hoa viên, ai nấy đểu nói tỷ là tuyệt thế tài nữ đó! Câu đối khắp
thiên hạ không ai đối ra ngươi cũng có thể đối được, lại còn đối rất chỉnh.
Kiều thị tiếp lời:
- Bá mẫu
cũng rất ngạc nhiên, khi đó mời tiên sinh cho ngươi nhưng ngươi lại không cần.
Thì ra là bản thân đã tự học hỏi được nhiều, thật là thông minh.
Một câu nói, lại khiến
cho tất cả công lao như là của bà ta vậy.
Tương Nhược Lan nhìn các
nàng cười:
- Ngoại
nhân chẳng biết tận tường nên truyền bậy cũng thôi. Các ngươi chẳng lẽ còn
không biết ta thế nào? Nói ta là tài nữ, các ngươi cũng tin. Câu đôi này là
người khác đối, ta chỉ là may mắn thì biết thôi. Sau này các ngươi đừng nói như
vậy nữa.
Vỗ mông ngựa không thành
công, mẫu thân con Kiều thị ngượng ngùng không tìm được đề tài khác.
Các nàng không nói lời
nào, Tương Nhược Lan cũng không lên tiếng, trong phòng không khí có chút ngại
ngùng. Đương nhiên, người xấu hổ cũng là mẫu thân con Kiều thị mà thôi.
Một lát sau, Kiều thị mới
tìm được đề tài mới, phá tan sự tĩnh lặng:
- Nhược
Lan, gần đây Hầu gia bận việc.
Tương Nhược Lan cũng
không thể làm cho các nàng quá khó xử, thuận miệng đáp:
- Hình
như thế... nghe nói là bận chuyện cấm vệ quân.
Tương Phinh Đình bên cạnh
hai mắt sáng ngời, vội vàng nói:
- Gần đây
cấm vệ quân có điều động các quan viên, Hầu gia là Binh Bộ Thị Lang, nhất định
là bận chuyện này.
Vừa dứt lời, Kiều thị
ngồi đối diện hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Tương Phinh Đình vội vàng cúi đầu.
Tương Nhược Lan xem hết
vào mắt, cảm giác được có chút kỳ quái, nhưng không lên tiếng.
Kiều thị thấy nàng không
lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là lại phải nói:
- Nhược
Lan, ngươi còn nhớ Nhị ca ca?
Nhị ca ca? Trong đầu
Tương Nhược Lan hiện lên hình ảnh mơ hồ, nàng gật đầu.
Kiều thị tiếp tục cười
nói:
- Ta nhớ
khi còn ở nhà, ngươi thích nhất là chơi đùa cùng nhị ca, vẫn hay quấn quít lấy
Nhị ca đòi Nhị ca dạy võ. Nhị ca ngươi nói nữ nhi không nên học võ, nhưng vì
thích ngươi cho nên mới dạy ngươi một chút công phu.
- Nhi ca
ca thật là thiên vị, hắn có một bộ cung tiễn rất tốt, ta xin hắn rõ lâu hắn
cũng không cho ta mà lại cho ngươi
Tương Phinh Đình bĩu môi
nói. Kiều thị lại nói:
- Ngẫm
lại cũng rất kì quái. Đại bá phụ ngươi và đại ca đều là người đọc sách nhưng
ngươi và Nhị ca lại giống nhau thích võ. Vài năm trước, hắn từ biên cương đánh
giặc trở về vẫn làm trong cấm vệ quân nhưng cũng chỉ làm chức vụ nhàn nhã, anh
hùng không có nơi dụng võ khiến hắn rất buồn phiền. Ta là mẫu thân thấy hắn
không vui trong lòng cũng khó chịu. Năm trước, hắn thành hôn, hôm nay, bên
thông gia dù không nói gì nhưng kẻ sáng suốt cũng nhìn ra bọn họ chê cười Nhị
ca ngươi không có danh vọng gì. Nhị ca ngươi buông chán mỗi ngày đều ở nhà uống
rượu.
Nói tới đây Kiều thị thở
dài, hốc mắt ửng hồng.
Bên cạnh, Tương Phinh
Đình cũng đỏ mắt, nàng đột nhiên cầm tay Tương Nhược Lan, nói:
- Đường
tỷ, ta luôn con ngươi là tỷ muội ruột thịt, phụ mẫu ta cũng coi ngươi là con
ruột, Nhị ca đối xử với ngươi còn hơn cả người thân. Đường tỷ, lần này ngươi
giúp Nhị ca ca có được không?
Tương Nhược Lan trong
lòng cười lạnh, nói lâu như vậy, thì ra đây mới là mục đích các nàng đến!