Ads
Rất nhanh lại tới ngày
15. Đêm nay, không ngoài dự liệu, Cận Thiệu Khang lại tới Thu đường viện.
Nhưng lần này lại có sự
khác biệt, lần này Tương Nhược Lan tươi cười nghênh đón hắn. Hắn đã đến đây
diễn trò cùng nàng, chẳng lẽ nàng không cười với hắn được?
-
Hầu gia ăn cơm tối chưa?
Nhìn Tương Nhược Lan tươi
cười, Cận Thiệu Khang rất ngạc nhiên, hắn nhìn nàng một chút, sau đó ngồi xuống
ghế, đáp:
-
Hôm nay về muộn, còn chưa ăn.
Thật ra hắn đã ăn, chỉ là
đột nhiên cảm giác ngồi ăn thêm với nàng hẳn cũng không tệ.
Tương Nhược Lan đầu tiên
là sai bọn Hồng Hạnh bưng nước lên cho hắn rửa tay, lại sai người bưng thức ăn
lên.
Từ khi Cận Thiệu Khang
vào cửa, Hồng Hạnh đã rất vui vẻ, thấy Tương Nhược Lan gọi thì vội bưng chậu
nước tiến đến cạnh Cận Thiệu Khang, đưa khăn cho hắn rồi thẹn thùng cúi đầu,
thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, trong lòng chờ mong Hầu gia có thể nhìn nàng
một cái, nhưng Hầu gia từ đầu tới cuối cũng chẳng nhìn nàng lấy một lần khiến
nàng vô cùng tức giận.
Cận Thiệu Khang rửa tay
rửa mặt xong, Hồng Hạnh cũng không còn lý do gì để lưu lại, bất đắc dĩ bưng
chậu nước lui xuống. Bên kia, Liên Kiều và Hoa Anh cũng bưng thức ăn lên bàn.
Tương Nhược Lan sai bọn họ ra ngoài, không gọi thì không được tiến vào.
Đợi các nàng Liên Kiều đi
xuống, Tương Nhược Lan quay lại nói với Cận Thiệu Khang:
-
Hầu gia, những đồ ăn ta chuẩn bị này không biết có hợp khẩu vị của ngươi không,
chẳng qua là ta thấy trời nóng bức nên chuẩn bị ít đồ ăn giải nhiệt.
Cận Thiệu Khang tò mò
nhìn theo, chỉ thấy trên bàn bày trí vài chiếc đĩa hoa tinh tế, trên đĩa là
những món ăn trông tinh xảo, đẹp đẽ.
Cận Thiệu Khang ngồi
xuống bàn. Tương Nhược Lan chỉ vào từng đĩa giới thiệu:
-
Đây là nộm vịt, thịt bò muối, cánh gà nướng, cá hấp đậu, tim cật cách thủy
Vừa nói vừa chỉ một bát
canh xanh biếc, bưng đến trước mặt Cận Thiệu Khang:
-
Cháo này là trong phòng ta nấu, trong bếp không có đâu.
Cận Thiệu Khang thấy nàng
nhỏ nhẹ như vậy, trong lòng càng lúc càng kinh ngạc nhưng bề ngoài lại bất động
thanh sắc:
-
Đây là canh gì, sao lại xanh biếc thế này.
-
Đây là canh hạt sen, mùi thơm mát mà rất ngọt, thanh nhiệt giải nóng. Trời nóng
thế này, mỗi ngày Hầu gia ở bên ngoài bôn ba, uống canh này nhiều có thể tiêu
trừ nóng trong người (DR.Thanh), Hầu gia thử xem, nếu thích, ta sẽ dạy cho
phòng bếp, sau này thường xuyên làm cho Hầu gia ăn.
Vừa nói, vừa đưa thìa cho
hắn. Cận Thiệu Khang nhìn nàng một cái, cầm lấy chiếc thìa trong tay nàng,
chiếc thìa còn lưu lại hơi nóng của nàng khiến trong lòng hắn có một cảm giác
khác thường.
Hắn múc một muỗng nhỏ
uống một ngụm, canh này chẳng những ngon lành mà còn thơm ngát. Canh mềm mịn,
hạt sen trắng ngọt ngào, một thìa thôi cũng khiến hắn cảm giác thư thái, hương
khí như lan tràn khắp người.
-
Canh ngon.
Cận Thiệu Khang khen, sau
đó uống thêm vài ngụm.
-
Biết Hầu gia thích ăn thịt vịt, không bằng nếm thử món nộm vịt này đi, ta đã
sai phòng bếp lột da và xương rồi, tuyệt đối Hầu gia sẽ không thấy ngấy.
Vừa nói vừa gắp vào bát
cho hắn.
Cận Thiệu Khang cầm đũa
ăn, cảm giác khác hẳn những món vịt béo ngậy hắn đã từng ăn, cái này khiến hắn
cảm giác rất khác lạ, vị nhàn nhạt, ăn rất ngon.
-
Hầu gia thích ăn thì ăn nhiều một chút
Tương Nhược Lan cũng ngồi
bên cạnh hắn, tự múc một bát canh rồi từ từ ăn.
Nhất thời, hai người đều
yên lặng không nói gì, chỉ nghe tiếng đồ sứ va chạm thanh thúy.
Cận Thiệu Khang thỉnh
thoảng liếc nhìn nàng một cái, Tương Nhược Lan cũng đôi khi sẽ gắp đồ cho hắn.
Khi Tương Nhược Lan vừa gắp một miếng thịt bò cho hắn thì Cận Thiệu Khang đột
nhiên buông chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn nàng:
- Tương Nhược Lan, nàng làm cái gì vậy?
Tương Nhược Lan nói:
-
Ta cảm giác thịt bò này rất ngon nên mới gắp cho Hầu gia, chẳng lẽ Hầu gia
không thích ăn thịt bò?
Nàng chưa bao giờ hầu hạ
một người ăn cơm, quả nhiên là không thể thích ứng……
Cận Thiệu Khang nhìn
thẳng nàng, chăm chú nói:
-
Nhược Lan, đột nhiên nàng như vậy là vì cái gì?
Nếu là lúc trước hắn sẽ
rất vui mừng lẫn sợ hãi, nghĩ rằng đây là một cách thức yêu sủng (tức là yêu
cầu sủng ái), nhưng thái độ lần trước của nàng kiên quyết như vậy, lần này đột
nhiên lại thế này khiến hắn thật sự không hiểu nàng đang nghĩ gì. Nhưng sự đời vốn
thế, càng không biết lại càng nóng lòng muốn biết.
Tương Nhược Lan rõ ràng ý
tứ của hắn, thì ra hắn rất kì lạ với sự khác thường của mình. Tương Nhược Lan
cười cười, nhiều lắm chỉ là cho hắn ăn một bữa cơm mà đã khiến hắn giật mình
như thế, có thể thấy được trước kia mình đối xử với hắn không chút kiêng nể,
cũng đúng, mình đã bao giờ đặt hắn vào lòng.
Nhưng cuộc sống sau này
mình không thể cứ như lúc trước. Hắn thế này thì nàng cũng không thể để hắn bị
hại gì, cái này gọi là hỗ trợ lẫn nhau, hai bên cùng có lợi, chỉ như thế thì
hợp tác mới lâu dài.
Tương Nhược Lan buông đũa
trong tay, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười nói:
-
Hầu gia, kỳ thật trong lòng Nhược Lan rất cảm tạ ngươi
Cận Thiệu Khang hơi chớp
mắt, dưới ánh nến mông lung, tròng mắt đen bóng, góc cạnh trên gương mặt hắn
dần trở nên nhu hòa.
-
Cảm ơn ta cái gì
Giọng nói trầm thấp trong
không gian yên tĩnh lại có một cảm giác hùng hậu.
Tương Nhược Lan nhìn hắn:
-
Cảm ơn Hầu gia đã giấu diếm hết thảy cho ta, ta cũng không phải là người không
biết tốt xấu. Sau này, trừ việc không thể giúp Hầu gia sinh nhi dục nữ (sinh
con đẻ cái), ta nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của thê tử
Lòng Cận Thiệu Khang từ
từ trầm xuống, hắn khuấy khuấy bát canh, chén canh vẫn thơm ngát nhưng hắn cảm
giác không còn thấy ngon. Hắn nhìn nàng:
-
A! Bản hầu rất muốn nghe xem nàng làm thế nào để làm tròn trách nhiệm thê tử.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
cười nói:
-
Hầu gia, hôm nay ta đã theo mẫu thân học quản gia, sau này ta nhất định sẽ
trông nom nhà cửa chu toàn, không để Hầu gia lo lắng. Sau này con cái Hầu gia
ta nhất định cũng sẽ đối xử tốt, sẽ không để bọn họ chịu ủy khuất. Ta cũng sẽ
học tốt quy củ, ra ngoài tuyệt sẽ không để Hầu gia mất thể diện, đương nhiên,
Hầu gia đến đây ta cũng sẽ chăm sóc Hầu gia tốt!
Cho đến một ngày ta rời
đi. Nàng nói thêm một câu trong lòng
Cận Thiệu Khang nghe vậy,
hồi lâu không lên tiếng rồi mới cười lạnh hai tiếng:
-
Xem ra, Cận Thiệu Khang ta không lấy sai người!
Tương Nhược Lan đương
nhiên nghe ra hắn sự châm chọc của hắn, cúi đầu không nói, đây là những gì nàng
có thể làm, nếu còn muốn hơn thì sẽ chẳng có gì.
Nàng có thể nắm giữ được
bao nhiêu thì sẽ cố đến bao nhiêu đó. Không thể tùy tiện ăn khổ được.
Cận Thiệu Khang nhìn
nàng, ánh nến đỏ chiếu lên khuôn mặt nàng, khuôn mặt vốn bình thường nhưng lại
có cảm giác nhu mỹ khiến người ta động tâm, như là cảm giác được ánh mắt của
hắn, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng dù cười nhưng trong mắt lạnh
băng.
Không có bất cứ độ ấm gì.
Trong lòng hắn đột nhiên
dâng lên một cảm giác xúc động nóng nảy, cách bàn cầm lấy tay nàng.
-
Nhược Lan, chẳng lẽ nàng muốn cả đời như vậy?