Ads
Trong thời gian này, Cận
Thiệu Khang dần dần cảm thấy Tương Nhược Lan có sự khác lạ. Trước kia ở cùng
hắn, dù nàng vấn né tránh những động tác thân mật của hắn nhưng vẫn còn nói
chuyện khá nhiều, thường thường nói chuyện trong cung hay trong phủ cho hắn.
Hắn rất thích lúc nàng nói chuyện cùng hắn, miệng cười như hoa, ánh mắt linh
động. Nhưng bây giờ nàng rất ít khi chủ động nói chuyện cùng hắn, buổi tối cơ
bản lên giường không bao lâu là ngủ, khi hắn muốn nói chuyện cùng nàng thì nàng
cũng chỉ ậm ừ vài tiếng ứng phó.
Cận Thiệu Khang thân là
nam nhân đương nhiên không thể hiểu rõ tâm tư nữ nhân, huống chi nữ tử này là
người khó nắm bắt nhất trong những người hắn biết. Hắn đâu biết được trong lòng
nàng đang nghĩ gì. Một ngày hai ngày hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng mấy ngày
liền như thế, hắn đã cảm giác không chịu được.
Sáng sớm hắn đều tức giận
mà đi, nghĩ từ đêm nay sẽ không đặt chân đến Thu đường viện nữa, chẳng lẽ không
có nàng không thể! Bây giờ cái gĩ cũng theo nàng rồi nàng còn muốn thế nào? Còn
phải cầu xin nàng?
Nhưng vừa đến tối, bất
tri bất giác hai chân lại tới Thu đường viện. Trong lòng đầy bất đắc dĩ, mình
làm sao vậy? Nếu để cho người khác biết “sát hầu” từng tung hoành phía tây nay
lại bị một nữ tử trị gắt gao như thế chẳng phải sẽ cười đến rớt răng? Nhưng hắn
khó có thể ức chế khát vọng muốn được gặp nàng.
Người dù đến Thu đường
viện nhưng cuối cùng cũng vẫn muốn có thể diện, đối với Tương Nhược Lan cũng
dần lạnh đi, hai người thường cả tối không nói câu gì.
Thời gian này Tương Nhược
Lan cũng không vui vẻ gì, bởi vì nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ? Những
lời đêm đó hắn nói gì nàng làm bộ không nghe thấy nhưng không có cách nào không
để ý, nàng càng lúc càng thấy mình không thể bình thường đối xử với hắn như
trước kia. Ánh mắt hắn, nụ cười của hắn, mỗi động tác nhỏ của hắn thường sẽ
khiến tim nàng đập nhanh hơn. Nàng cảm thấy, nếu mình cứ để tiếp diễn như thế
này, kết quả sau này sẽ không thể khống chế được.
Nàng cảm thấy như đang bị
vây vào mê võng. Để cho nàng không hề đề phòng mà ở bên hắn, tin tưởng hắn,
sinh con đẻ cái cho hắn, nàng không thể tin tưởng được. Vu Thu Nguyệt, đứa trẻ
kia, còn cả Hoa Thanh, Nhược Lâm, nàng không thể coi bọn họ không tồn tại. Hắn
dù có nói sẽ không động đến các nàng nhưng bọn họ vẫn sống sờ sờ đó, đều là
những người có quan hệ thân thiết với hắn, cuộc sống sau này dài như vậy, hắn
thật sự có thể buông tha bọn họ?
Nếu đến lúc đó hắn không
thể giữ được lời hứa, nàng đã hãm sâu vào đó hoặc đã sinh hạ hài tử thì nàng
nên làm thế nào? Hòa ly? Không cần nghĩ cũng thấy càng không có khả năng! Mở
một con mắt nhắm một con mắt? Đây không phải là tự ngược mình?
Nàng cũng nghĩ dứt khoát
đến biệt viện của mình mà sống, như hỏi Phương mụ mụ mới biết được, từ biệt
viện đến kinh thành mất một ngày đường. Giờ nàng thường xuyên phải vào cung,
thật sự bất tiện.
Hay là khéo léo bảo Cận
Thiệu Khang đừng tới phòng mình? Như vậy khẳng định khiến hắn tức chết, chuyện
sẽ càng loạn, đuổi phu quân ra khỏi phòng, ở thời này đúng là quá kinh thiên
động địa rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng
cũng không nghĩ ra cách gì hay. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là quyết
định duy trì khoảng cách với hắn, không thể thân thiết như trước.
Một người không biết nên
nói như thế nào, một lại cảm thấy nàng vô lý gây sự, cảm thấy không thể dung
túng nàng, cho dù trong lòng khó chịu cũng chịu đựng không nói, chờ nàng quay
lại vì vậy hai người trở nên lạnh lùng với nhau. Nhưng cho dù sắc mặt đen như
đêm nhưng Cận Thiệu Khang vẫn tới Thu đường viện. Trong lòng Tương Nhược Lan có
cảm giác khó nói.
Tương Nhược Lan u u mê mê
một đoạn thời gian. Nhưng cũng chẳng bao lâu, trong cung có chuyện lớn thu hút
sự chú ý của nàng. Đó là tuyển tú ba năm một lần.
Đối với tuyển tú ở thời
cổ đại, Tương Nhược Lan sớm đã vô cùng tò mò. Chẳng biết hoàng đế tuyển vợ bé
thì sẽ như thế nào? Lần này có cơ hội nàng phải xem cho biết.
Tú nữ Đại Lương đều được
tuyển từ thiên kim các quan lại, các địa phương trong cả nước đem nữ tử nhà
quan báo cho bộ Hộ, trừ phi là những nữ tử bệnh tật hoặc gia tộc đã có nữ tử
đang trong hậu cung thì không phải tuyển tú tiến cung.
Tú nữ từ các nơi đều vào
cung ngày mùng một. Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng và Tương Phinh Đình đều trong
nhóm tú nữ. Mấy trăm tú nữ thông qua chọn lựa của thái giám và nữ quan từ mấy
hôm trước thì còn lại hơn trăm người, sau đó theo các nữ quan dạy quy củ trong
cung. Rồi sau đó là để hoàng hậu, Thái hậu, Hoàng thượng tuyển chọn, trở thành
phi tần hậu cung. Còn lại sẽ tùy ý Hoàng thượng chỉ hôn cho vương công đại
thần. Những người không được tuyển sẽ trở về gia đình.
Lần tuyển chọn đầu tiên ở
Trữ tú cung, qua hoàng hậu Tương Nhược Lan biết các nàng đã vào Trữ Tú cung thì
tới đây thăm Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng.
Nhóm tú nữ đều là bốn
người một phòng. Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng và hai nữ tử khác ở một phòng. Đến
chỗ đó, Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng đang ngồi bên giường nói chuyện, hai tú nữ
kia thì ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Nữ quan trong Trữ tú cung
thông báo một tiếng, Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng đương nhiên vui cười đi ra.
Hai tú nữ kia thấy người tới là An viễn hầu phu nhân được Thái hậu và hoàng hậu
sủng ái thì vội tiến lên hành lễ.
Một người vóc người yểu
điệu, khuôn mặt thanh lệ:
- Tiểu nữ
Vương Lệ Oánh tham kiến phu nhân.
Người còn lại mi mục như
họa, da thịt như tuyết, thật là xinh đẹp:
- Tiểu nữ
Lâm Đan Phượng xin thỉnh an phu nhân
Giọng nói vô cùng dễ
nghe. Tương Nhược Lan không khỏi nhìn nàng mấy lần, cảm giác nữ tử này nhất
định không thoát khỏi tay xú trùng kia.
Lưu Tử Đồng cười đi tới:
- Hầu phu
nhân sao lại tới?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Đặc
biệt đến xem các ngươi.
Cận Yên Nhiên đứng bên
chỉ cười cười, ánh mắt có chút lãnh đạm. Tương Nhược Lan biết nàng đang tức
giận thay cho ca ca, cũng không trách nàng. Đột nhiên bên ngoài có tiếng:
- Đường
tỷ, người đã đến rồi?
Vừa dứt lời đã thấy Tương
Phinh Đình cười khanh khách đi vào, đầu tiên là chào hỏi Cận Yên Nhiên và Lưu
Tử Đồng nhưng không hiểu sao lại không để ý tới hai tú nữ kia. Nàng đi tới bên
cạnh Tương Nhược Lan, ôm tay Tương Nhược Lan, ánh mắt vô cùng thân mật:
- Nghe
được giọng ngươi nên ta tới đây đó.
Cận Yên Nhiên và Lưu Tử
Đồng không sao, nhưng hai tú nữ kia thì ánh mắt như dính chặt trên tay Tương
Phinh Đình.
Tương Nhược Lan không dấu
vết đẩy nàng ra nói:
- Ngươi
không đến ta cũng sẽ tới xem ngươi.
Cho dù bị đẩy ra, vẻ mặt
Tương Phinh Đình vẫn tươi cười rất thân thiết:
- Đường
tỷ, ngươi tới thật đúng lúc, ta có lời muốn nói cùng ngươi.
Nói xong, nàng kéo Tương
Nhược Lan:
- Chúng
ta đi ra ngoài nói.
Tương Nhược Lan thật ra
cũng muốn nghe xem nàng nói gì, quay lại nói với Lưu Tử Đồng:
- Ta đi
rồi sẽ quay lại.
Tương Nhược Lan đi rồi,
Lâm Đan Phượng nhìn bóng lưng các nàng, nhỏ giọng hỏi Lưu Tử Đồng:
- Hầu phu
nhân là đường tỷ của Tương tiểu thư?
Lưu Tử Đồng gật đầu nói
đúng. Lâm Đan Phượng cúi đầu, không nói gì.
Bên kia, Tương Phinh Đình
kéo Tương Nhược Lan tới một góc khuất trong Trữ tú cung, xác định xung quanh
không có ai mới nói:
- Đường
tỷ, trước ngươi từng nói sẽ nhận lời ta một việc có nhớ không?
Tương Nhược Lan nhìn nàng
cười cười:
- Ngươi
muốn ta làm gì cho ngươi
Tương Phinh Đình cười
ngọt ngào nhìn nàng:
- Đường
tỷ, ngươi tìm thời gian nào đó đưa ta đến chỗ Thái hậu vấn an được không?
Tương Nhược Lan nhìn nàng,
nghĩ thầm, ý nghĩ thật hay. Mình đưa đường muội đến cho Thái hậu nhìn, Thái hậu
đương nhiên sẽ nể nàng vài phần mà giữ lại bài tử của nàng.
Chỉ là, mình vì sao phải
giúp nàng?
Tương Nhược Lan cười
cười:
- Đường
muội, có một số việc không thể gấp, hôm nay ngươi vừa vào đã làm chuyện này thì
người khác sẽ nhìn ngươi thế nào, xem Tương gia chúng ta thế nào? Ngươi an tâm
ở đây học quy củ đi, chuyện này sau này hãy nói.
Tương Phinh Đình đương
nhiên hiểu ý chối từ trong lời nói của nàng, tươi cười cứng đờ, trầm mặc một
hồi mới hơi mất tự nhiên nói:
- Đường
tỷ, chúng ta là người một nhà, ta vẫn coi ngươi là thân tỷ tỷ, ta sau này vào
cung, tuyệt sẽ không quên đường tỷ.
- Những
thứ đó ta đều biết, tạm thời ngươi đừng nghĩ gì. Cứ an tâm ở đây
Tương Nhược Lan cười đạm
mạc:
- Ta có
chuyện muốn nói với Yên Nhiên các nàng, ta vào trước.
Nói rồi xoay người đi vào
phòng Cận Yên Nhiên.
Tương Phinh Đình không
tiện ngăn cản, nhìn bóng nàng mà giậm chân, nhỏ giọng nói:
- Đồ vong
ân phụ nghĩa!
Nhưng Tương Nhược Lan
không muốn giúp nàng, nàng cũng chẳng có cách nào. Nàng không khỏi bắt đầu lo
lắng chuyện tuyển tú lần này. Các nữ tử tiến cung mỹ mạo không ít, nàng có rất
nhiều đối thủ mạnh, có thể được Hoàng thượng, hoàng hậu để ý hay không nàng
đúng là không có gì chắc chắn.
Cha nàng là quan ngũ phẩm
không hơn không kém, nàng tiến cung làm phi có thể nói là vinh diệu lớn lao, có
thể làm đàn bà của thiên hạ chí tôn, cao cao tại thượng, tôn quý vô hạn, đây
mới là người có giá trị. Đến lúc đó ngay cả đường tỷ kia cũng phải hành lễ với
nàng.
Trước, nàng vẫn tưởng
rằng Tương Nhược Lan sẽ giúp nàng. Nhưng không ngờ Tương Nhược Lan lại có thái
độ này khiến nàng có chút bất ngờ, cũng khiến nàng hoang mang. Nhất thời, nàng
không biết nên thương lượng với ai.
Nhưng nàng đã hạ quyết
tâm, nếu vào cung, nàng sẽ không thể đi ra. Bất luận thế nào nàng cũng sẽ phải
trở thành cung phi tôn quý vô hạn (chờ đi con cờ hó)
Tương Nhược Lan trở lại
chỗ Cận Yên Nhiên, cùng các nàng hàn huyên vài câu, hỏi các nàng có quen hay
không, có gì cần thì cứ bảo cung nữ tới tìm nàng.
Đang nói, Tương Nhược Lan
đột nhiên nghe được Lâm Đan Phượng và Vương Lệ Oánh nói chuyện.
Đầu tiên hình như là
Vương Lệ Oánh khen Lâm Đan Phượng xinh đẹp, Lâm Đan Phượng bưng miệng, cười
cười, ôn nhu nói:
- Ta thì
có gì là đẹp, biểu tỷ ta mới đẹp!
Vương Lệ Oánh hỏi:
- Vậy
biểu tỷ ngươi lần này cũng tiến cung?
Lâm Đan Phượng nói:
- Không
có, nhà biểu tỷ ta đã có một tỷ tỷ vào cung, nàng không thể tham gia tuyển tú
nữa.
Nghe đến đó, Tương Nhược
Lan nao nao, lập tức hỏi Lưu Tử Đồng:
- Sao
vậy, mỗi một gia tộc chỉ có một nữ tử có thể tiến cung?
Lưu Tử Đồng có chút giật
mình nhìn nàng:
- Sao
thế, chẳng lẽ Hầu phu nhân không biết?
Tương Nhược Lan cười lạnh
một tiếng, cái gì cũng đã hiểu. Thì ra là thế, Tương gia này thật ghê tởm, một
nhà cao thấp lại đối phó với một nữ tử như vậy! Hôm nay còn mặt dày vô sỉ muốn
nàng giúp?