Tiểu Phong Tử đứng sững tại đó, vẻ mặt không có gì kịch liệt, chỉ ngu ngơ, mờ mịt, còn thêm một chút không thể tin.
Tôi còn không thể tin hơn cả Tiểu Phong Tử, nếu bây giờ có cái gương dựng trước mặt tôi, ảnh phản chiếu chắc chắn sẽ là trố mắt há mồm nhìn rất ngu ngốc, nếu cái gương nọ là gương phóng đại, vậy nhất định còn thấy cả ảnh ngược của một Medusa phiên bản nam nhi trong hai tròng mắt trố ra thô lố.
Chu Thành cứ như vậy, biến thân mà chẳng hề báo trước, tôi nghĩ những ai chứng kiến Đường Tam Tạng đột nhiên lột xác thành Bạch Cốt Tinh cũng chưa chắc có cảm giác như tôi và Tiểu Phong Tử lúc này, quen biết hơn mười năm, đột nhiên hắn trở nên hoàn toàn xa lạ, hơn nữa chẳng cần dùng phương thức phức tạp gì, chỉ một ánh mắt, một lời nói, mà từ đầu đến chân, bao gồm cả từng sợi tóc, đều biến thành hết sức xa lạ.
Tiếng máy tính bị ném xuống đất chói tai kéo tôi về hiện thực, chỉ thấy vật nhỏ đáng thương trong tay Tiểu Phong Tử giờ đã tan tành dưới đất, hài cốt văng tung tóe mỗi mảnh một nơi, rải rác khắp sàn nhà.
“Phùng Nhất Lộ, anh tránh ra.” Giọng Tiểu Phong Tử rất trầm, như một con mãnh thú sẵn sàng lao vào đấu sĩ trước mặt.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy may mắn như giờ phút này, may mà tôi nhân buổi chiều rảnh rỗi ngồi tính sổ sách với Tiểu Phong Tử, may mà tôi chọn chỗ ngồi trước quầy thu ngân, may mà tôi vừa kịp chặn ngang cậu xông tới.
“Không.” Tôi dứt khoát nói, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Chu Thành động kinh, chúng ta không chấp nhặt, càng không thể động kinh theo hắn, phải chứ?”
Tiểu Phong Tử nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tôi không động kinh.”
Tôi biết, cậu không động kinh, cậu chỉ đang phát điên.
Lúc này đứng về phía nào cũng chết, tôi chỉ có thể ba phải, năm mươi năm mươi nói, “Cậu biết tâm trạng hắn không tốt còn cố tình nói năng kiểu đó, đánh người cũng phải nhìn vẻ mặt, mắng người không được chọc chỗ đau. Đương nhiên hắn mắng cậu cũng là không đúng, nhưng thôi đừng nóng, có gì cứ từ từ…”
Không đợi tôi nói hết, Tiểu Phong Tử thình lình lách qua tôi, dùng cả tay cả chân bò thẳng qua bàn thu ngân!
Tư thế khó coi, nhưng thái độ rất kiên quyết.
Tôi cuống quýt, đang định đuổi theo ngăn cậu nhào vào đánh Chu Thành, nhưng không ngờ cậu chẳng thèm nhìn Chu Thành, mà co chân đạp tung cửa, sau đó trước khi tất cả kịp phản ứng, biến mất sau làn tuyết trắng mịt mờ.
Gió lạnh ùa vào, cánh cửa không tự động khép lại được, lạch cạch lạch cạch gõ lên bản lề theo nhịp gió.
Gió rất mạnh, tôi bất giác run run.
Tiếng bước chân từ xa vọng lại gần, là Hoa Hoa, thấy trong sảnh thiếu mất một người, cậu nhìn Chu Thành, lại nhìn tôi, khó hiểu.
Thở dài, tôi nói, “Chu Thành và Tiểu Phong Tử cãi nhau.” Không chỉ giải thích cho Hoa Hoa, mà còn để phá vỡ sự im lặng quá ngột ngạt này, yên tĩnh như thế, bí bức chết người.
Hoa Hoa bước tới, đánh chữ trên điện thoại: Nghiêm trọng sao?
Tôi nhận ra, bởi vì Hoa Hoa luôn quá lặng lẽ, nên tôi mới sơ ý xem nhẹ một sự thật, đó là cậu rất sâu sắc, so với những người có thể nói như chúng tôi, cậu còn sâu sắc hơn nhiều lắm.
Nghiêm trọng sao? Tôi không biết. Tôi chỉ biết, “Chu Thành bảo Tiểu Phong Tử cút, Tiểu Phong Tử bỏ đi luôn.”
Hoa Hoa nhíu mày, suy nghĩ một lát, cầm điện thoại gọi cho Tiểu Phong Tử.
Rất nhanh, từ quầy thu ngân truyền tới một điệu nhạc tôi chưa bao giờ nghe, hình như là một khúc dân ca.
Tôi không biết Tiểu Phong Tử đổi nhạc chuông từ khi nào, có lẽ là gần đây, cũng có thể từ lâu rồi, giờ tôi mới chợt phát hiện, điện thoại của cậu thực ra rất ít khi đổ chuông.
Hoa Hoa cúp máy, lông mày nhíu càng chặt: Tôi đi tìm anh ta.
“Anh đi với em.”
— Chẳng cần biết Tiểu Phong Tử bỏ ra ngoài trong tình trạng bất ổn có bao nhiêu nguy hiểm, cứ nghĩ lại lần trước cậu bị xe đụng là đủ rồi.
Tôi và Hoa Hoa lấy áo khoác, vội vàng chuẩn bị ra ngoài tìm, trước khi đi, tôi không yên tâm liếc mắt nhìn Chu Thành, “Này, anh sẽ không bỏ đi luôn chứ hả?”
Mặc dù vừa nãy Chu Thành cũng giận, nhưng tôi biết khả năng kìm chế của hắn cao hơn Tiểu Phong Tử gấp trăm ngàn lần, cho nên đối với hắn, tôi cũng không lo lắng nhiều.
Nghe vậy, khóe miệng Chu Thành khẽ giật giật, sắc mặt đỡ hơn trước, nhưng chỉ một chút mà thôi, “Bỏ nhà đi là trò hề của lũ trẻ con.”
Tôi có chút ấm ức thay Tiểu Phong Tử, chẳng cần suy nghĩ, hỏi luôn, “Anh không lo à?”
Chu Thành rất tự nhiên nhìn tôi, rốt cuộc mới lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Cậu ta ba mươi mốt.”Tôi và Hoa Hoa tìm kiếm khắp nửa thành phố như ruồi mất đầu, chợ điện tử, nhà sách, sàn giao dịch chứng khoán, trung tâm điện máy, thậm chỉ cả quán net Tiểu Phong Tử thường đến cũng bị chúng tôi lật tung lên, nhưng cả bóng người cũng chẳng thấy. Tuy biết thành phố lớn thế này, muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng đi mãi chẳng thấy tăm hơi cũng làm tôi và Hoa Hoa bắt đầu uể oải.
Hơn chín giờ tối, quán xá đóng cửa hết, chỉ có KFC phục vụ 24/24 vẫn đèn đuốc sáng trưng.
“Ăn cơm trước đã, ăn xong lại tìm.” Rõ ràng mùa đông khắc nghiệt, mà tôi cứ mồ hôi đầm đìa, phải mở khóa áo lông cho bớt nóng.
Hoa Hoa im lặng nhìn qua, không nói gì.
Hai thằng đàn ông to đầu nửa đêm mặt đối mặt ăn KFC đúng là một cảnh tượng hiếm thấy, nhân viên cửa hàng hẳn cũng chú ý tới chúng tôi, nhưng trường chinh cả một buổi chiều, tôi đói suýt chết, cầm lấy cái Hamburger, há mồm tiêu diệt luôn một nửa, chẳng phân biệt nổi mùi vị như thế nào, uống một hơi Cola, lại há mồm, nửa còn lại biến mất, như Trư Bát Giới nuốt quả Nhân sâm.
Hoa Hoa tao nhã hơn tôi, năm sáu ngụm mới ăn hết.
“Thằng ranh con này chạy đi đâu không biết, tìm được xem anh có bẻ chân nó không!” Có chút đồ lót dạ, cơn sốt ruột cũng lại ngóc đầu lên.
Hoa Hoa cúi đầu nghĩ nghĩ, viết: Thực ra cứ để anh ta bình tĩnh lại cũng được.
Tôi đảo mắt nhìn tuyết bám trên cửa sổ, tức giận nói, “Sợ nó lạnh chết, không bình tĩnh được.”
Hoa Hoa cười, vẻ mặt như đang nói, đúng vậy.
Nói thật, sốt ruột ban đầu cũng đã bớt kha khá rồi, so với an toàn của Tiểu Phong Tử, tôi lo cho cảm nhận của cậu hơn. Cứ nói sống trên đời không thể không va chạm với ai, giận dữ theo kiểu ầm ầm đập bàn đập ghế và theo kiểu dồn nén khí gas rồi bị quẳng cho mồi lửa có gì khác nhau? Chu Thành là người chừng mực nhất mà tôi từng gặp, hắn biết khi nào nên dừng lại, khi nào nên nói, khi nào nên làm. Bao nhiêu năm qua, chưa một lần tôi thấy hắn thất thố, kể cả chiều nay lúc hắn bảo “Cút”, tôi vẫn tin rằng hắn đang nhẫn nhịn. Nếu đổi thành tôi, hơn nữa nếu đối diện không phải Tiểu Phong Tử, nhất định tôi sẽ vung nắm đấm đấm nát mồm cái kẻ ăn nói hàm hồ nọ. Nhưng dù chỉ là một chữ đã được kiềm chế, lực sát thương vẫn còn rất lớn.
Có lẽ, bởi vì đối phương là Tiểu Phong Tử, nên mới tổn thương gấp bội.
“Em nghĩ hai người họ căng thẳng thế rồi, sau này còn nhìn mặt nhau được nữa không?” Mùa đông còn uống cola đá, uống đến nỗi dạ dày vừa lạnh vừa nóng, thế mới bảo chỉ có lũ trẻ mới thích ngồi bàn chuyện yêu đương, chứ còn tuổi già như tôi thì chịu.
Hoa Hoa trả lời rất nhanh: Chỉ cần Dung Khải bỏ qua thì Chu Thành không vấn đề gì.
Tôi bĩu môi, “Em nhiều lòng tin vào hắn thế.”
Hoa Hoa lắc đầu, đánh chữ rất nhanh: Anh ta vô tâm với Dung Khải, nên không có gì không bỏ qua được.
Vẫn là kết luận đó, lúc này tôi không do dự nữa, trực tiếp đặt nghi vấn luôn, “Sao em cứ khẳng định Chu Thành không có ý với Tiểu Phong Tử thế?”
Hoa Hoa giờ mới cẩn thận ngẫm nghĩ, một lát sau viết: Thực ra, tôi cũng không dám khẳng định.
Móa nó! Thế mà nói như đúng rồi!
Phỏng chừng cũng biết tôi phát điên, Hoa Hoa vội vàng bổ sung: Chu Thành không phải người dễ đoán, tôi cũng chỉ cảm giác thôi.
Tôi hết nói, “Em chỉ bằng cảm giác đã phán Tiểu Phong Tử vô vọng, cậu ta mà biết chắc phải bóp chết em.”
Hoa Hoa đột nhiên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi bị nhìn mà gai cả người, “Sao thế?”
Hoa Hoa đẩy điện thoại sang, tôi cúi đầu đọc, trên màn hình viết: Anh hi vọng hai người họ thành đôi?
Mọi thứ, sáng tỏ.
Không thể phủ nhận Hoa Hoa rất sâu sắc, tôi cứ lo nghĩ vòng quanh Đông một chút Tây một tẹo, thế mà cậu cũng nhận ra. Tôi lo cho cảm xúc của Tiểu Phong Tử, bất giác thầm oán Chu Thành vô tình, tức là sao? Tức là ngầm hi vọng Tiểu Phong Tử được hồi đáp chứ còn sao nữa? Thực ra ngẫm lại, hai người họ nếu thật sự thành đôi, ngoại trừ không thể sinh con thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu, dù sao đàn ông với đàn ông tuy lạ nhưng không ai có quyền ngăn cấm, Chu Thành vốn đã như thế, còn về phần Tiểu Phong Tử, tôi không dám tưởng tượng cậu ta hẹn hò với con gái thì sẽ thế nào, nhưng lời dạo đầu tôi đã nghĩ thay — Cưng ơi, từ tháng sau anh sẽ xử lý tiền lương cho cưng nhé.
Ánh sáng loang loáng chớp nháy trước mắt tôi, tôi lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện Hoa Hoa đang cầm di động lắc lắc.
Đây là thói quen của Hoa Hoa, chẳng biết hình thành từ bao giờ, mỗi khi tôi nói chuyện mà phân tâm, cậu sẽ dùng chiêu này để kiến nghị. Thực ra đâu thể trách tôi, tán gẫu thì tán gẫu, đằng nào cũng chỉ một mình tôi độc thoại blah blah blah, không tập trung chút, nghĩ miên man chút là phân tâm ngay.
Hoa Hoa, quá an tĩnh, cho dù không phải cậu muốn thế.
Âm thầm thở dài, tôi nâng tay cầm lấy cục gạch, ngăn nó thôi lắc lư, rồi mới nói, “Nếu bọn họ thành đôi thật thì cũng không phải chuyện gì xấu, có thể chấp nhận được.”
Hoa Hoa đột nhiên bất động, giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, im lặng nhìn tôi. Dưới đáy mắt cậu như có một ngọn lửa bập bùng, không lớn, cũng không mãnh liệt, chỉ lẳng lặng tiềm tàng tại nơi sâu nhất, kiên định mà cố chấp, nhảy nhót.
Bỗng nhiên tôi ý thức được những gì mình vừa nói rất dễ gây hiểu lầm, bèn vội vàng vỗ vai Hoa Hoa, cười tươi như thể tôi là anh ruột cậu, “Tất nhiên, may mà Chu Thành thích đàn ông, không thì Tiểu Phong Tử một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng đâu thể bắt người một người bình thường nhảy vào lối cụt, đúng không?”
Hoa Hoa sửng sốt, nhưng rất nhanh cũng cười theo tôi, cầm điện thoại viết: Ừ.
Tôi hơi khó hiểu, không biết cậu viết thế là kiên quyết khẳng định, ừ đúng vậy, hay chỉ là một tiếng phụ họa rất khẽ, ừ phải rồi… Điện thoại có thể đánh chữ, nhưng không biểu đạt được giọng điệu, vì thế tôi không có cách nào phán đoán Hoa Hoa đồng ý với tôi thật hay chỉ miễn cưỡng cười vui, mà tôi cũng không có cách nào xác định bản thân mình rốt cuộc nên yên tâm thoải mái, hay là nên áy náy không đành lòng.
Thật đúng là khó chịu!Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, tôi lấy ra xem, là một tin nhắn mới từ Chu Thành: Dung Khải về rồi.
Tôi vội vàng gọi lại, đầu kia bắt máy rất nhanh, “Alo?”
Rất tốt, nhân lúc tôi và Hoa Hoa bị trời đông tuyết phủ hành hạ, Chu tiên sinh đã khôi phục nét uyển chuyển điềm đạm thường ngày, tiên phong đạo cốt.
“Alo cái đầu mẹ anh!” Ông đây văng luôn, “Sao không gọi mẹ nó luôn đi, nhắn tin nhỡ tôi không để ý thì sao? Tôi với Hoa Hoa còn phải tìm đến bao giờ!?”
Đầu kia nhịn cười, “Không hổ là mẹ ruột.”
Tôi cầm điện thoại, linh hồn tan thành tro bụi.
Trả thù, trả thù trắng trợn! Chắc chắn hắn ghi hận tôi ban ngày xót Tiểu Phong Tử mà không xót hắn!
“Về nhanh đi, đêm tối ngoài đường không an toàn.” Cuối cùng Chu Thành mới nói được một câu tiếng người.
“Tiểu Phong Tử thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?” Tôi hỏi.
“Theo như tôi thấy thì rất tốt, không bị thương, mới lấy hai quả táo trong tủ lạnh mang về phòng.” Đầu kia trả lời như thế.
…
Đẩy cửa KFC ra ngoài, gió lạnh đập vào mặt, tôi hắt hơi một cái, lập tức cảm giác cả người tỉnh táo hẳn lên.
Hoa Hoa bước tới, giúp tôi kéo khóa áo lông, động tác không lưu loát lắm, nhưng lại rất tự nhiên, tự nhiên đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hơi hơi không ổn, người ta đã giơ tay gọi được taxi rồi.Về đến nhà, tôi chẳng buồn thay quần áo, việc đầu tiên phải làm là gõ cửa phòng Dung Khải, “Tiểu Phong Tử, ăn cơm không? Tôi mua KFC…”
Mới đầu tôi còn định dụ dỗ không được thì dùng biện pháp mạnh, âm thầm củng cố lòng kiên định. Nào biết Tiểu Phong Tử căn bản chẳng buồn cho tôi cơ hội thi triển tài hoa, ba chữ KFC còn chưa nói xong thì cánh cửa đã bật mở —
“Có bánh trứng không?”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi, “Đào vàng bán hết rồi, loại thường được không?”
Kẻ núp sau cửa nhếch môi, lộ ra nụ cười sáng chói hơn cả đào vàng, “Thế anh có mua bắp bơ chứ hả?”
Bánh trứng, bắp bơ, kem, gà popcorn, canh trứng… Lúc lấy từng món bày ra ngoài, tôi cảm giác mình như đang dỗ con.
Tiểu Phong Tử rất nhiệt tình, há mồm ngoạm như ếch, còn không quên biểu dương tôi, “Hùng Nhất Lộ… Anh chu áo hế…”
“Ăn đê.” Mà đừng có tự tiện đổi họ của người ta.
Tiểu Phong Tử cười hề hề, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Tôi không biết cậu thật sự vô tâm vô tư hay là che giấu quá tốt, dù sao chuyện hồi chiều dường như không còn dấu vết gì để lại. Cảm xúc con người thật sự có thể giống một làn khói, gió thổi tới là tan sao? Nếu đổi thành người khác, tôi không tin, nhưng đối tượng là Tiểu Phong Tử, mẹ nó chứ thật đúng là quá chuẩn!
Tiểu Phong Tử ăn xong, mỹ mãn đứng dậy, vỗ vỗ bụng chuẩn bị về phòng, lại như chợt nhớ ra gì đó, hỏi, “À đúng rồi, sao anh với Hoa Hoa về muộn thế?”
Tôi muốn gào lên chuyện đó mà mày cũng phải hỏi à?! Nhưng qua một buổi chiều mệt bã cả người, tôi thật sự chẳng còn sức lực dây dưa tiếp nữa, huống hồ nếu chuyện này có thể cứ thế qua đi thì sao không để nó qua đi luôn? Vì thế tôi co chân đạp cậu về phòng ngủ, “Phắn đi ngủ đê!”
Tiểu Phong Tử được lệnh, nhảy nhót tót vào phòng, mặt hớn lên y hệt ngày thường.Từ sau hôm đó tôi lại quan sát thêm vài ngày, tuy Chu Thành và Tiểu Phong Tử trao đổi không nhiều, nhưng bởi vì từ trước đến giờ hai người nọ cũng chẳng thân mật gì cho cam, nên chuyện này lại thành rất bình thường. Càng khiến tôi vui mừng hơn là thái độ của cả hai không có gì ngượng nghịu, Chu Thành không ngượng nghịu thì tôi hiểu được, hắn đã tu luyện đến cảnh giới quá cao, nhưng Tiểu Phong Tử cũng không ngượng nghịu thì đúng là tôi phải ngả mũ tán thưởng, cấu tạo bộ não của người này quả thật khác hẳn với người phàm, năng lực tự chữa lành đúng là đã thuộc về Thần Cấp.
Hai mươi bảy tháng Chạp, Tiểu Lộ Tứ Xuyên chính thức treo biển nghỉ Tết.
Hai mươi tám tháng Chạp, bốn gã đàn ông chúng tôi xắn tay áo, bắt đầu tổng vệ sinh nhà cửa.
Hai mươi chín tháng Chạp, Tiểu Phong Tử tuyên bố tổng vệ sinh bị trật khớp cánh tay và Hoa Hoa được ủy thác giữ nhà, tôi và Chu Thành ra ngoài sắm Tết.
Đây là lần đầu tiên tôi đi riêng với Chu Thành từ sau trận cãi vã nọ, ngẫm nghĩ, không thể bỏ phí cơ hội này. Tuy rằng chuyện coi như đã qua, nhưng ai biết sau này thế nào?
Nói chuyện với Chu Thành có một ưu điểm, ấy là không cần phải quanh co, bởi vì dù bạn quanh co giấu giếm cách mấy, hắn chỉ cần liếc mắt là đoán được hết luôn, chẳng bằng nói thẳng ra từ đầu.
“Thấy Tiểu Phong Tử thế nào à?”
“Tôi đang hỏi anh, anh đừng có lặp lại chứ.”
“Cậu nghĩ tình trạng hiện giờ của hai ta phù hợp để nói chuyện này?” Chu Thành pha trò, ước lượng mấy túi hàng trong tay.
Tuy bọn tôi chưa đến nỗi tay trái một con gà tay phải một con vịt sau lưng một con heo, nhưng cũng không khác thế là mấy, hơn nữa còn đang đứng giữa đường gió lạnh.
Mỗi tội chuyện đã khơi ra, sao có thể ngừng lại.
“Bảo anh nói chuyện chứ có bảo anh động tay động chân đâu, có gì mà không phù hợp, chỉ nói mấy câu chứ có bắt anh viết luận văn về Tiểu Phong Tử đâu.”
Chu Thành mỉm cười, “Phải công nhận, phương thức ra đề của cậu rất độc đáo.”
Tôi lườm hắn một cái, “Vào trọng điểm được chưa?”
“Được rồi,” Chu Thành không quanh co, nói thẳng luôn, “Đối với Dung Khải, thực ra tôi không có thứ gì gọi là thích hay ghét, lúc mới quen chỉ nghĩ cậu ta là một đứa trẻ, nhiều năm qua đi vẫn không chịu lớn. Hồi còn ngồi tù cậu ta không thích tôi và Đại Kim Tử, cho nên đối với tình huống hiện tại, tôi còn ngạc nhiên hơn cậu nhiều.”
“Cái gì gọi là không thích không ghét, sớm chiều ở chung bao nhiêu năm như thế, ít nhiều cũng phải có chút cảm tình chứ.” Tôi không chấp nhận luận điệu này, “Thích hay ghét, nói luôn đi.”
Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, thích, chuyện này thành, ghét, tương lai đa phần sẽ giải tán, bất kể là trường hợp nào, trước tiên cứ phải chuẩn bị tinh thần đã.
Nhưng câu tiếp theo của Chu Thành lại làm tôi rối rắm.
“Đau đầu,” Hắn nói, “Chưa biết thích hay ghét, chỉ thấy đau đầu.”
Tôi hỏi, “Vậy tóm lại là hai người có khả năng hay không?”
Đáp án của Chu Thành giờ mới thẳng thắn lưu loát, “Cậu ta không phải gu của tôi.”
Đã nói đến thế thì cũng chẳng còn gì để tiếp tục, mặc dù có chút thương tiếc cho Tiểu Phong Tử, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, người ngoài cuộc không được phép xen vào. Trên đường trở về, chúng tôi trò chuyện về những thứ khác, từ chính trị đến kinh tế, rồi quân sự, thể dục thể thao, đa số là Chu Thành nói, tôi nghe, chỉ cảm giác bể tri thức thật sâu, chẳng biết về đến cửa nhà từ khi nào nữa.
Nhấn chuông.
Thật lâu sau, không có ai ra mở.
Tôi và Chu Thành hai mặt nhìn nhau, chẳng còn cách nào khác, đành phải đặt tạm đồ đạc xuống đất, lần sờ tìm chìa khóa.
Lúc cắm chìa khóa vào ổ tôi đã cảm giác có gì không đúng, bởi vì nếu trong nhà không có người thì ai ra ngoài cuối cùng phải khóa cửa chứ. Kể cả Tiểu Phong Tử lười biếng nhất cũng sẽ không dám khinh thường vấn đề phòng trộm, nhưng lúc này tôi chỉ xoay nửa vòng là cửa đã mở ra, nói cách khác, cửa chỉ đóng chứ không khóa ngoài.
Ánh đèn hắt ra càng chứng thực suy đoán của tôi, trong nhà có người.
Sau đó tôi và Chu Thành cùng bước vào, đến bậc thềm, cùng nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này hai chúng tôi không thể nào quên — Tiểu Phong Tử và Hoa Hoa hôn nhau.