Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Chương 89: Chương 89




Trầm lặng, như một tấm lưới bao trùm lấy tôi, tôi thà rằng Hoa Hoa giận dữ, gào thét, còn hơn là cậu cứ bình tĩnh trong giờ phút này, lạnh lẽo đến hít thở không thông.

“Xin lỗi…” Tôi nghe thấy giọng mình khàn khàn cất lên.

Hoa Hoa ngẩn người trong thoáng chốc, hiển nhiên lời xin lỗi của tôi nằm ngoài dự đoán của cậu.

Tôi cũng ngẩn người, không rõ vì sao mình lại xin lỗi. Xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì năm ấy không đón nhận em? Xin lỗi vì đã làm tổn thương em nhiều đến thế? Xin lỗi vì anh cứ khăng khăng không cùng đàn ông được nhưng lại mang đàn ông về làm loạn sau lưng em? Xin lỗi vì…

Anh đã đổi ý.

Khi biết em từng có ý định không trở về.

Hoa Hoa vẫn đứng đó, như một cây thông cứng cáp kiên định trước vực thẳm, nhưng cậu thở dồn dập, dù đã cố gắng kìm nén, bả vai vẫn không ngăn nổi phập phồng.

Đột nhiên tôi nhận ra, không phải Hoa Hoa không có nỗi buồn, mà chỉ là cậu không thể nói ra được, không thể kêu lên được, chỉ có thể để mặc cho cảm xúc bùng cháy trong thân thể, càn quét hết thảy, cho đến khi thiêu đốt không còn.

Cậu không nói, thì sẽ chẳng ai biết.

Bỗng chốc tôi khó chịu vô cùng, tựa như nhiều năm trước đây nhìn thấy Hoa Hoa bị người ta bắt nạt.

Tôi không kìm lòng được, bước lên, muốn ôm lấy cậu.

Bốp!

Hoa Hoa hất tay tôi ra.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu, quên cả nói chuyện.

Hoa Hoa chầm chậm mà kiên định lắc đầu, cậu không nói gì cả, nhưng tôi lại rành rành nghe được bốn chữ: Đừng đụng vào tôi.

Đau đớn trên da thịt chỉ thoáng qua, nhưng những luồng điện như mũi dùi từ các dây thần kinh truyền tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi, tôi đau đến nỗi không đứng thẳng được nữa.

Hoa Hoa đột nhiên dùng ngôn ngữ ký hiệu, tốc độ cực nhanh, chỉ nhìn cũng hiểu tâm trạng của cậu bây giờ.

Cậu không nói chuyện với tôi, cậu chỉ dùng phương thức này để phát tiết, bởi vì cậu không đủ bình tĩnh để gõ chữ trên điện thoại, cậu chỉ có thể im lặng gào thét như vậy thôi!

‘Thực ra lúc ấy em rất muốn cãi nhau với anh, anh kéo em đến bên cạnh anh, nhưng lại không chịu đón nhận em, vậy thì ngay từ đầu đừng kéo em nữa. Thế nhưng em không thể cãi nhau với anh được, bởi vì chỉ cần anh nhắm mắt lại thì em nói gì cũng vô ích, anh sẽ không thể nghe bất cứ một lời nào…’

Từng câu chữ trong bức thư của Hoa Hoa trước khi rời nhà đột ngột tràn vào đầu tôi, khóe mắt tôi bỏng rát. Đúng vậy, dù lúc này cậu có kích động thế nào, chỉ cần tôi nhắm mắt lại, tất cả cảm xúc của cậu, tôi sẽ không nhìn thấy. Cho nên bất kể đã không còn là thiếu niên, bất kể đã trưởng thành như thế nào, đứa nhỏ bên trong cậu mãi mãi sẽ không biến mất. Đứa nhỏ ấy quật cường, nhạy cảm, vô cùng dè dặt, vô cùng yếu ớt, dù rất khó nhận ra.

Nhưng tôi không nhắm mắt, thậm chí tôi còn hiểu được lời cậu muốn nói. Tốc độ nhanh như vậy, động tác kịch liệt như vậy, nhưng tôi vẫn đọc thấy rõ ràng, như mực đen rành rành trên giấy trắng —

Tại sao tôi không được?

Cậu chất vấn, hết lần này tới lần khác. Tôi không biết cậu hỏi về chuyện trước khi rời nhà hay về chuyện hiện tại. Giống như có thứ gì đó vừa trồi lên mặt nước, nhưng tôi lại không cách nào nắm bắt được.

Thình lình trời đất đảo lộn, tôi còn chưa kịp phản ứng, thét lên “A” một tiếng.

Cảm giác sau gáy đập mạnh xuống sàn đúng là không dễ chịu, nhất là khi trên người còn bị đè nặng bởi một người khác.

Giữa trầm lặng để tự hủy diệt và trầm lặng để bùng phát, Hoa Hoa lựa chọn vế sau, cậu nhào đến, không chút do dự cắn môi tôi.

Không phải hôn.

Mà là cắn.

Từng cơn đau tê dại từ môi truyền đến tứ chi, thân thể vừa được thỏa mãn lại một lần nữa hưng phấn, tôi chịu không nổi há miệng thở, rồi Hoa Hoa đột nhiên chuyển từ cắn sang hôn, hung hăng mãnh liệt, cướp đi toàn bộ dưỡng khí của tôi.

Thiếu dưỡng khí như một chất xúc tác nâng cao khoái cảm, tôi ôm lấy đầu Hoa Hoa, tích cực đáp lại.

Qua một lát, Hoa Hoa rốt cuộc mới nhận thấy điểm khác thường, gian nan gỡ tay tôi ra, nâng người lên, hổn hển mà nghi hoặc nhìn tôi.

Ác bá ức hiếp dân nữ chẳng biết từ lúc nào lại biến thành Tây Môn Khánh hú hí với Phan Kim Liên, khiến cho cái đứa đang đè trên người tôi mù tịt.

Đè nén đã lâu, đến mức này thì tôi cũng chẳng cần phải làm bộ làm tịch nữa, nhất quyết dày mặt bằng bất cứ giá nào.

“Ai nói em không được?” Tôi lại ôm lấy cổ Hoa Hoa, không kéo cậu xuống, mà chỉ dùng tư thế mờ ám nọ nhìn thẳng vào mắt cậu, rành mạch nói từng từ, “Chẳng ai được hơn em.”

Hoa Hoa cứng người.

Vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi, nhưng Hoa Hoa “nhỏ” đặt tại đùi tôi giờ phút này đã bừng bừng khí thế.

Tôi buông tay ra, sửa thành áp vào má Hoa Hoa, sau đó lấy sức ép miệng cậu thành miệng cá, dỗ dành, “Nào, cười với anh một cái.”

Cuối cùng Hoa Hoa mới kịp phản ứng, hổn hển gỡ tay tôi ra, lập tức lại nhào đến cắn cổ tôi như loài báo cắn cổ con mồi. Cậu cắn rất mạnh, tôi thậm chí còn cảm giác được mạch máu bên cổ giật lên.

“Má ơi em nhẹ nhẹ chút…” Tôi kêu đau. Xương tay xương chân người già rất giòn, không chịu nổi đâu nha ~

Hoa Hoa làm ngơ, thẳng đường đưa tay vén áo tôi lên.

Đã đến mức này tôi cũng chẳng chống đối nữa, huống hồ kể cả miệng tôi có chống đối, thì Phùng Nhất Lộ “nhỏ” bên dưới cũng chẳng chịu đâu.

Nhưng mà ——

Thằng khốn nào nói làm trên sàn rất tình thú đó? Thằng ấy chắc chắn chưa bao giờ thử làm trong một cái phòng thuê nhấp nhô gập ghềnh! Cứ thử vô ý sượt qua mấy tấm ván xù xì xem có máu chảy đầm đìa không?

Tôi vùng vẫy định bò lên, Hoa Hoa cho rằng tôi đổi ý, mạnh bạo đè tôi xuống.

Tôi (-_-|||), vội vàng giải thích, “Cộm lắm, lên giường…”



Đến lúc lên giường quấn vào nhau, bởi vì phía dưới là chăn nệm mềm mại, tôi thích chí vô cùng, lại thêm Hoa Hoa ra sức, rất nhanh sau đó tôi đã không chịu nổi, đang định lật người chiếm thế chủ động, ai ngờ Hoa Hoa đột nhiên sờ soạng dưới eo tôi.

“A ~”

Tiếng kêu này làm tôi cũng phát hoảng, dâm, quá sức dâm!

Hoa Hoa sửng sốt, rồi lập tức sờ cái thứ hai, thứ ba.

Má nó, thằng sói con này!

Tôi chưa bao giờ biết bên hông mình lại mẫn cảm như thế, bàn tay Hoa Hoa hơi chai, chạm vào đâu là nóng rực tới đó.

Tôi mất hết sức lực, đừng nói lật người chiếm thế chủ động, ngay cả cánh tay tôi cũng chẳng nhấc lên nổi nữa.

Hoa Hoa lại rất hài lòng với bộ dáng này của tôi, nhoẻn miệng cười, sau đó cúi xuống hôn tôi. Lần này tuy dịu dàng hơn lần trước gấp trăm gấp nghìn lần, nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ, hôn tới hôn lui, tôi cảm giác hồn mình cũng bị cậu hút đi rồi.

Bởi vì chưa có kinh nghiệm, nên lần này tôi cắn răng hiến thân. Dù đã dùng sữa tắm, nhưng lúc Hoa Hoa tiến vào, tôi vẫn rú lên như heo bị chọc tiết. Tiếng rú nọ chẳng hiểu sao lại cổ vũ tinh thần Hoa Hoa, thế là cậu lại ra sức, cơ hồ như muốn nghiền nát tôi luôn vậy.

Hai chúng tôi làm tổng cộng ba hiệp, về sau tôi không đau nữa, bởi vì tê liệt hết rồi, cả người cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là Hoa Hoa vẫn đang làm, nhưng mỗi lần tôi mở miệng định hỏi cậu nghỉ ngơi được chưa, cậu lại hôn tôi trước, ngăn tôi nói tiếp.

Tôi cảm giác cậu đã gài gián điệp trong lòng tôi rồi.

Cuối cùng, tất cả trở về im lặng, tôi cũng chầm chậm từ mông lung chuyển sang tỉnh táo. Ga trải giường ướt át rất khó chịu, tôi biết nên đi tắm rửa, nhưng tôi không muốn động đậy. Hoa Hoa cũng không nhúc nhích, cậu nằm nghiêng, nhìn tôi, rất im lặng, nhưng vẫn cười, đôi mắt cong cong xinh đẹp hơn cả vầng trăng khuyết.

Tôi cũng vô thức cười theo, tuy chỗ ấy ấy đau lắm lắm, nhưng trong lòng thoải mái vô cùng, tựa như một kẻ lang thang đã tìm được chốn về, kiên định, không bao giờ sợ lạc đường, không bao giờ sợ không có người thân nữa.

Nhiều năm trước, Phùng Nhất Lộ có chết cũng không ngờ một lúc nào đó mình và Hoa Hoa sẽ lên giường. Cuộc đời, thật đúng là khó cmn đoán!

Chẳng biết qua bao lâu, tôi cảm giác hồi phục đủ sức lực, thở sâu, cố gắng lảo đảo ngồi dậy.

Hoa Hoa không hiểu lắm, bối rối ra mặt.

Làm đầu nhận đúng là chẳng hay ho gì, nhưng ngoài chuyện tôi không đành lòng làm đau Hoa Hoa, thực ra còn một nguyên nhân khác, khụ khụ, chính là biết thời biết thế diễn khổ nhục kế ấy mà. Cứ nhìn xem, tôi đã hi sinh đến thế này rồi, bây giờ dù có yêu cầu điều gì thì Hoa Hoa cũng chẳng nỡ cự tuyệt đâu.

Trong phòng quá tĩnh lặng, đột nhiên tôi lại không mở nổi miệng.

Nụ cười của Hoa Hoa chầm chậm tắt, cậu không chớp mắt nhìn tôi.

Tôi bỏ cuộc, suy nghĩ một lát, chuyển sang trò chuyện bằng tay —

Anh muốn ở bên em, có được không?

Hoa Hoa mở to hai mắt, tựa hồ cực kỳ kinh ngạc đối với chuyện tôi có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Nhưng tôi không cần cậu kinh ngạc, tôi chỉ muốn biết đáp án, tuy rằng đáy lòng có một âm thanh đang nói, hai chúng bây đã như vậy rồi, cậu ấy mà cự tuyệt thì quá ác độc đi! Nhưng lòng người là thứ khó đoán nhất trên đời này, bạn chẳng biết bao giờ nó sẽ thay đổi, trở nên khác thường, trở nên xa lạ, thậm chí còn hoàn toàn lột xác. Bởi vậy mà thân thể tôi chờ đợi tới căng thẳng, giống một phạm nhân căng thẳng chờ quan toà tuyên án, thứ căng thẳng, hồi hộp, bồn chồn ấy còn mãnh liệt hơn cả trong tưởng tượng của tôi.

Cuối cùng Hoa Hoa mới cử động, nhưng cậu không ngồi dậy, mà là kéo tôi xuống, sau đó tặng tôi một nụ hôn thật dài. Hình như cậu rất thích cảm giác hai đôi môi gắn kết, hôn bao nhiêu cũng không đủ. Chẳng riêng gì miệng, cậu còn thích hôn mặt tôi, mắt tôi, tai tôi, cổ tôi… À mà cổ không phải, cổ là cậu thích cắn.

Như thế này tức là… Nhận lời rồi nhỉ?

Nhưng mà tại sao hồi trước cậu kiên trì khổ sở yêu thương tôi, giờ lại biến thành tôi rụt rè cầu xin cậu?

Thật là một vấn đề đáng phải suy nghĩ sâu xa.

Đang ngọt ngào, thình lình một tiếng động rất khẽ truyền tới tai tôi. Chẳng biết bởi chột dạ hay vì nhạy cảm hơn người mà cách hai lớp cửa tôi vẫn nghe thấy rõ, hơn nữa lại là tiếng chìa khóa vô cùng quen thuộc!

Lại nữa?

Tôi khóc không ra nước mắt, không dám chậm trễ, vội vàng gỡ Hoa Hoa trên người xuống, thấp giọng bảo, “Có người về!”

Hoa Hoa hiểu ý, cậu ngăn cản tôi đang muốn mặc quần áo tiêu hủy hiện trường, ngược lại còn ép tôi nằm xuống, kéo chăn lên, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Em ra ngoài xem sao, anh nghỉ ngơi đi.

Cánh cửa phòng ngủ được Hoa Hoa cẩn thận đóng lại, tôi không thể ngăn mình lấy tay che đi đôi mắt nóng ran.

Đồ ngốc này, chẳng ai để ý Phùng Nhất Lộ, chỉ có mình em là xem hắn như bảo bối —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.