Trương Ân Kỳ rời khỏi giáo xứ, cô vừa bước đi vừa suy nghĩ lại những gì linh mục đã nói với cô. Trước khi trở thành một sát thủ giết người không gớm tay, thì anh ta đã từng là một chàng trai rất hiền hòa, một con người tưởng trừng như không bao giờ có thể làm việc ác. Nhưng đã có cái gì đó khiến anh ta phải ác hóa nhân cách, trở thành tay sai cho mafia. Ân Kỳ càng lúc càng tò mò hơn về con người của Lục Nghị, cô phải khám phá được bí mật của hắn thì mới có thể dễ dàng tiếp cận và dẫn dụ hắn. Tổ chức RED và cả hắn cô đều sẽ lôi ra ánh sáng của pháp luật.
- -------------
Lục Nghị đưa Quách Hiểu An về nhà, anh ta đi vô trước còn cô ấy thì chầm chậm đi theo đằng sau, trên tay An vẫn còn cầm khẩu súng mà Trần Hạo đưa cho. An vừa bước chân vào nhà thì Lục Nghị đã đứng ngay cửa phòng của anh ta, mắt hướng về phía cô: “Vào đây đi.”
Hiểu An đi tới phòng của Lục Nghị, anh ta nắm tay cô dẫn vào trong. Trên tay trái của Lục Nghị có đeo một chiếc đồng hồ đặc biệt, anh ta đưa cánh tay trái lên chỉa thẳng vào một điểm ở vách tường, ngón trỏ nhấn vào một nút trên đồng hồ thì có một tín hiệu cảm biến được phát ra. An và Lục Nghị đang đứng thì bỗng dưng bị hạ xuống một tầng hầm. Hiểu An giật mình liền túm lấy cánh tay của Lục Nghị.
“Đừng sợ, không sao đâu. Nhà tôi nó rắc rối vậy đấy, nhiều hốc hẽm lắm.”
Lục Nghị lại buông câu đùa Hiểu An, họ được hạ xuống một tầng hầm đây là nơi Lục Nghị thiết kế riêng để cho anh ta tập luyện. Sở thích của Lục Nghị không giống với Trần Hạo, anh ta chỉ tập luyện nơi kính đáo, mặc dù trong nhà cũng đã rất vắng lặng không nhất thiết phải tạo tầng hầm nhưng Lục Nghị không thích thế, đối với anh ta thì nhà và tập huấn là hai chuyện khác nhau.
Hiểu An quan sát gian phòng tập hiện đại của Lục Nghị thì nói: “Hạo ca ca không tập như thế này.”
Gian phòng mật có rất nhiều thiết bị, nhiều khẩu súng được bày trí. Nhiều nhất là súng liên thanh, súng bắn tầm xa, súng bắn tỉa và nhiều loại súng khác chuyên dùng cho các mục đích ám sát.
“Dĩ nhiên Hạo ca ca của cô không tập luyện như tôi, bởi vì anh ta dùng cô để luyện chứ chả cần phòng riêng có phải không.” Lục Nghị nói xong thì cười.
Hiểu An lại không hiểu Lục Nghị có ý gì, cô hỏi: “Dùng An luyện là sao?”
Lục Nghị giật lấy khẩu súng An cầm trên tay, anh ta kéo cần cái rẹt.
“Thì là thế này.” Lục Nghị nói rồi chỉa súng thẳng vào Hiểu An bóp cò một cái pằng.
Hiểu An giật thoát tim, cô liền hồi hộp thở mạnh nhưng Lục Nghị vốn không nhắm bắn vào An mà anh ta bắn xuyên qua mé vai cô, viên đạn hướng thẳng đến vách tường. Hiểu An giờ mới hiểu ý Lục Nghị muốn nói, quả thật Hạo ca ca cũng giống vậy, anh ấy chỉa súng vào An nhưng tầm ngắm bắn thì là tấm pia đạn.
Lục Nghị buông súng xuống, miệng kéo lên độ cong: “Sao? Sợ chưa?”
Hiểu An vẫn chưa hết giật mình, cô nói: “Anh đừng dọa An.”
Lục Nghị tiếp tục cười. Anh ta đưa khẩu súng lại cho An cầm, nhìn cô rồi nói: “Cô sợ tôi hơn hay sợ Hạo ca ca của cô hơn?”
Lục Nghị hỏi vậy chợt làm Hiểu An không biết phải trả lời thế nào, nhưng cái cảm giác bị lấy làm tấm bia như thế này thì có lẽ cô sợ Hạo ca ca hơn. Bởi vì khi nhắm súng vào cô, anh ấy rất lạnh mặt không có bình thường kiểu như đùa giống Lục Nghị.
Hiểu An mở miệng nói: “Là Hạo ca ca.”
Lục Nghị nhìn An ánh mắt rất vui vẻ với cô, anh ta cũng biết một cô gái như Hiểu An thì không sợ Trần Hạo mới lạ. Cái tên khó chịu đó không biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà, hắn dọa người ta thì chắc chắn người ta mất hồn mất vía ấy chứ.
“Vậy tính ra tôi hiền hơn Hạo ca ca của cô à?”
Hiểu An bỗng cụp mắt xuống trước câu hỏi này, cô khẽ nói: “Anh không hiền chút nào.”
Lục Nghị hết cười thì lại phải cười: “Ừ thì tôi không hiền, vậy tôi ác cho cô xem nhé.”
Hiểu An nâng mắt lên, ánh mắt mang chút sờ sợ dừng lại trên nét cười của Lục Nghị. Lục Nghị thôi không đùa An nữa, anh ta bắt đầu sắc lại ánh mắt, ánh mắt nghiêm lạnh và không có một chút tia cười. Lúc này thì quả thật là không hiền. Lục Nghị xoay người về hướng tấm pia đạn, bàn tay hất áo khoác rút ra khẩu súng. Hai tay cầm súng với tư thế rất chuẩn, tầm mắt nhắm thẳng vào trọng tâm, cự li ngắm bắn lúc này của Lục Nghị là 10m.
Pằng, pằng, pằng...
Âm thanh vang lên rất to, Hiểu An phải bịt lấy hai tai vì bị choáng bởi tiếng vang lớn của súng nhưng Lục Nghị thì chả sao tại vì anh ta quen rồi. Sau khi bắn xong Lục Nghị bật màn hình máy tính ở phía bên góc trái, gần sát chỗ anh ta đứng để xem điểm của mình. Hiểu An nhìn màn hình hiển thị cô thấy cái hình tấm pia và Lục Nghị đã bắn trúng mi tâm hai viên, còn một viên khác thì lệch tầm 0,001mm.
Lục Nghị nhìn màn hình xong thì quay qua nhìn An, anh ta nói: “Đến lượt cô.”
Hiểu An nâng đôi mắt: “An sao?”
“Thì cô đòi học bắn súng mà.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị gì, cứ bắn đi sai cái nào thì tôi chỉnh cái đó.”
Hiểu An hơi lúng túng nhưng cô bị Lục Nghị đẩy lên trước. Anh ta nắm cánh tay cô giúp cô cầm súng ở tư thế chuẩn, xong rồi Lục Nghị đứng sau lưng An hai tay đặt lên vai cô, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của cô: “Cô ghét ai thì cứ tưởng tượng ra người đó, tưởng tượng ra Trần Hạo cũng được. Nhắm thẳng cái tâm tròn nhỏ xíu kia mà bắn, cái tâm đó coi như trái tim của kẻ cô ghét.”
Lục Nghị nói xong thì buông tay xuống, anh ta lùi lại vài bước: “Tập trung nhìn thẳng, tôi đếm đến ba thì cô bóp cò.”
Lục Nghị sau đó đếm: “Một......hai......ba.” Tiếng thứ ba đã vang lên nhưng không hề có một viên đạn nào được bắn ra, Quách Hiểu An vẫn cầm súng nhưng cô cứ không dám bóp cò. Cô rất sợ thứ vũ khí giết người này, cảm giác nếu bắn sẽ có viên đạn bay ra làm An rất run rẩy, cô không làm được.
An nhíu mày, cô chần chừ một lúc thì bất lực buông súng xuống, đôi mắt cũng buồn bã rũ xuống.
“Cô sợ sao?”
Hiểu An khẽ gật đầu, Lục Nghị nhìn An rồi thở dài: “Nếu là Trần Hạo thì đảm bảo anh ta sẽ chỉa thẳng súng vào trán của cô luôn đó. Chỉ là bóp cò thôi mà, thế mà cũng sợ thì phải làm sao đây?”
Lục Nghị lại đứng đằng sau lưng của An, tay phải của Lục Nghị chạm vào bàn tay phải của An nâng khẩu súng lên và tay kia anh ta giúp cô ấy cầm lại súng với tư thế chuẩn.
“Nhìn vào tâm điểm của tấm pia, nếu cô sợ thì cô nín thở vài giây cũng được nhưng tuyệt đối cô phải bóp cò. Bởi vì khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cô càng chần chừ, càng run rẫy thì cô chết càng nhanh.”
Lục Nghị chấn an tinh thần cho Hiểu An để giúp cô ấy mạnh mẽ hơn khi dùng súng. Hiểu An lắng nghe nhưng cô vẫn còn run run ở bàn tay chưa có điều chỉnh được tâm lý.
“Lục ca à, anh có thể dạy An bắn cái chỗ nào mà không chết không?”
Lục Nghị chợt kéo mép miệng lên một độ cong nhẹ, anh ta thốt lên bên tai An: “Được.”
Lục Nghị vừa nói xong thì anh ta cầm tay An bóp cò, bắn liên tiếp năm phát súng: “Pằng, pằng...pằng.”
Phản lực của súng làm tay An giật lại khi bắn, Lục Nghị không bắn một phát mà anh ta bắn nhiều phát làm An sợ lại càng thêm sợ. Đôi tay An không còn lực giữ trên súng nữa chỉ có sự cố định trên bàn tay của Lục Nghị vẫn đang nắm lấy tay của An. Lục Nghị sau khi bắn phát cuối cùng thì mới buông tay của An ra, lúc này An cũng thả súng rớt cái cạch xuống đất.
“Nhặt lên.” Lục Nghị lạnh giọng nói.
An lắc đầu nhưng Lục Nghị chau mày, anh ta lặp lại lần hai với một giọng nói rất nghiêm: “Nhặt lên!”
An đành cúi xuống cầm súng lên trên tay, dáng vẻ của An rất lúng túng và sợ hãi.
“Bắn mà không chết thì bắn làm cái gì, chẳng lẽ cô muốn chừa cơ hội cho kẻ muốn giết cô có thể bắn lại cô sao?”
Hiểu An hàng chân mày nhiu nhíu nhìn vẻ nghiêm khắc của Lục Nghị: “Nhưng An không muốn giết người, An chỉ muốn tự vệ thôi.”
Lục Nghị chớp mắt một cái rồi nói: “Với khả năng như cô thì làm sao tự vệ bằn súng, cô bắn giỏi như Trần Hạo à?”
Hiểu An nhỏ giọng trả lời: “An không so được với anh ấy.”
“Nói cho cô biết, Hạo ca ca của cô đã bắn thì chỉ có chết thôi. Cho dù là tự vệ anh ta cũng chả cho ai sống đâu, vậy nên tự tập bắn đi nếu như cô muốn sống.” Lục Nghị nói xong thì lạnh lùng bỏ đi.
Hiểu An mơ hồ với khẩu súng trên tay, cô nhìn vào tấm pia đạn, khoảng cách mà Lục Nghị dạy cô bắn là một khoảng cách gần không quá xa. An hạ mắt xuống khẩu súng, cô đang nghĩ tại sao mình phải học sử dụng cái thứ vũ khí giết người này? An làm sao có thể bắn đạn vào một ai đó chứ? Không đâu, An không học, không học nữa.
Hiểu An vứt súng xuống đất, cô xoay người bỏ đi thì lại nghĩ đến lời Trần Hạo nói: “Nhớ lại lúc cô gặp Tam Nương đi, phải biết dùng súng cô mới có cơ hội thoát được. Trong mọi hoàn cảnh không phải lúc nào cô cũng may mắn, không phải lúc nào tôi cũng ở bên cạnh để cô gọi Hạo ca ca đâu. Cầm súng và sử dụng súng nếu cô muốn sống.”
An đứng lại một chỗ, cô không bước đi nữa, lúc gặp Âu Nhược Đình thật sự An đã không biết làm cách nào để tự vệ ngoài việc phải bỏ chạy. Nếu lúc đó An có súng và biết dùng súng giống như Hạo ca ca thì có lẽ An đã không sao, nhưng mà... An muốn tự vệ thì phải giết người thật sao? Phải giết chết ai đó để mình được sống sao?
Hiểu An quay lại nhìn khẩu súng, trong lòng vô cùng hoang mang.