Hiểu An nhịp tim đập mạnh dồn dập ở lồng ngực vì sự kinh hãi quá độ, cô đang phải hít thở rất sâu nhưng vẫn phải cố gắng để giữ bản thân mình bình tĩnh, cố gắng để tìm cách thoát khỏi đây.
An nhìn xung quanh căn phòng kín, chỉ có một lỗ thoáng khí chứ không hề có lấy một cánh cửa sổ. Như thế này thì đến một con ruồi cũng không bay ra ngoài được chứ huống chi là cô. Hiểu An bất lực nép mình vào tường, cô vừa sợ lại vừa hoảng loạn, thật sự không biết bản thân phải làm gì bây giờ?
“Không có tiếng động nào đáng nghi, vậy là cô ổn phải không?”
Trong lúc ấy bỗng dưng một giọng nói đã vang lên, Hiểu An cứ tưởng tên Jack còn sống, sự run sợ trong cô liền tăng thêm vài bậc.
Hiểu An nuốt ực nước bọt, ánh mắt mang theo sự khiếp đãm hướng đến cái xác nằm dưới sàn, miệng cô run run nói: “Anh...chưa...chếtt sao?”
Một tiếng cười chợt phát ra và sau đó là giọng nói: “Này Quách Hiểu An! cô nói với tôi thì được nhưng mà cô nói với Trần Hạo như thế thì coi trừng anh ta đấy nhá!”
“Giọng điệu này? Sự đùa cợt này?” Đôi mắt của An liền lóe sáng một tia kinh ngạc, cô thốt lên: “Lục ca! Lục ca là anh ư? Anh đang ở đâu?”
An dáo diếc nhìn quanh căn phòng để tìm Lục Nghị nhưng anh ta vốn dĩ không ở đó.
“Tôi không có khả năng hiện thân cho cô thấy đâu.”
Lục Nghị hiện tại đang lái xe quay về tổ chức RED, trên xe anh ta nói chuyện với An bằng tai nghe bluetooth, và tai nghe này được kết nối với một thiết bị siêu nhỏ mà anh ta gắn trên người của Hiểu An, nhưng lại không hề cho cô ấy biết.
Hiểu An đã rất ngạc nhiên nhưng cô không nhìn thấy Lục Nghị, vậy nên giọng nói vang lên bên tai An làm An rất hoang mang.
“Vậy anh ở đâu? Anh ở đâu mà nói chuyện với An?” Hiểu An sợ hãi nói.
Lục Nghị điềm đạm nói với An: “Cô bình tĩnh đi, đừng có quá sợ hãi, bình tĩnh lại thì cô sẽ cảm nhận được tiếng nói của tôi vang lên từ vị trí nào trên người của cô.”
Hiểu An cố gắng hít thở cho bình tâm, khi đã có thể giảm xuống một chút sợ hãi thì cô nói: “Gã đàn ông đã chết, An phải làm sao để ra khỏi đây?”
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, tôi có ở đó đâu mà.”
Hiểu An lắng nghe kỹ âm thanh phát ra, lúc này cô mới cảm nhận được giọng nói phát ra từ bên vai trái của mình, Lục Nghị đã đính máy nghe cực nhỏ lên chỗ ấy.
Hiểu An dùng tay kéo cái vai áo lên một chút để cô có thể nghe rõ hơn tiếng nói của Lục Nghị: “Lục ca, anh đừng đùa An nữa có được không?”
Giọng nói của An nghe rất xót xa, nghe qua là biết cô ấy đang sợ hãi như thế nào nhưng mà Lục Nghị lại tỏ ra thích thú. Anh ta còn nghĩ ra một trò để chọc đến Trần Hạo.
Trần Hạo chợt nhận được các đoạn ghi âm được gửi đến máy của mình, qua ghi âm anh ta có thể nghe thấy rất rõ giọng nói của Hiểu An và những gì cô ấy nói với Lục Nghị. Chỉ là Trần Hạo không thể tham gia vào đoạn đối thoại ấy.
“Tôi đùa cô hồi nào, rõ ràng là tôi không có ở đó thì làm sao mà giúp cô được.” Lục Nghị trả lời rất thản nhiên với Hiểu An.
“Anh có thể chỉ cho An mà, hãy chỉ cho An cách ra khỏi đây.”
“Tôi chỉ thì cô có làm được không? Cô cũng đâu có biết võ, chỉ kiểu gì bây giờ? Không lẽ tôi bảo cô đạp cửa chạy ra ngoài thì cô đạp được ư?”
Hiểu An cảm thấy tuyệt vọng, cô bật khóc thành tiếng. Trần Hạo đang nghe đoạn thoại, anh ta nghe thấy tiếng khóc của An thì bàn tay bóp siết lấy chiếc điện thoại, ánh mắt phát tia giận dữ kéo theo cái nhíu mày rất sâu. Kiểu này mà Lục Nghị đứng trước mặt của anh ta thì đảm bảo sẽ không đơn giản là chỉ bóp chết Lục sát thủ.
Reng...reng...
Điện thoại của Lục Nghị có tín hiệu gọi đến từ Trần Hạo. Lục Nghị nhấn nút kết nối với cuộc gọi của sát thủ số một.
“Cậu đang giở cái trò gì thế?” Trần Hạo gằn giọng.
Lục Nghị giãn môi cười: “Trò gì là trò gì? Tôi đang lái xe có đụng chạm gì đến anh đâu chứ?”
Hơi thở nóng nảy của Trần Hạo thở ra mạnh và mang theo tức giận, Lục Nghị có thể nghe được qua điện thoại.
“Lục Nghị, nếu cậu còn gửi những cái đoạn thoại vớ vẫn đến máy của tôi thì hãy coi trừng. Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu!”
Sát thủ số một lời nói không giỡn đùa, đơn giản là không tha. Và cái không tha đó có thể là đánh cho Lục Nghị què quặt đến đau đớn khắp người, là chuyện mà Trần Hạo sẽ không ngại làm. Lục Nghị nghe thế nhưng nét miệng vẫn cười cười, nói anh ta không sợ Trần Hạo thì cũng không đúng. Dù sao cũng là sát thủ đẳng cấp của RED và còn được đào tạo siêu chuyên nghiệp, Trần Hạo vốn là một kẻ rất khó đối phó cho dù là dùng võ thuật hay thi bắn súng với anh ta thì Lục Nghị cũng không thể thắng được. Nhưng về thâm tâm thì Lục Nghị không phải là người hay luồn cúi ai khác, đặc biệt là với sát thủ số một. Lục Nghị vẫn muốn thắng Trần Hạo nhưng đáng tiếc kỹ năng sát thủ của Trần Hạo lại quá xuất sắc, rất khó để vượt qua được vị trí của anh ta.
“À là tôi gửi nhầm ấy mà, xin lỗi nhé! Tôi sẽ ngắt kết nối ngay đây.” Lục Nghị tỏ ra vô tội để cà khịa Trần Hạo.
Trần Hạo buông điện thoại xuống, những tưởng tín hiệu đã được ngắt nhưng không ngờ Lục quỷ ma lại tiếp tục trò phá của mình: “Hạo ca ca của cô đang nghe đấy! Hỏi anh ta đi, hỏi làm sao để thoát khỏi đó.”
Trần Hạo trừng lên ánh mắt, anh ta thật sự tức giận với Lục Nghị, ánh mắt phát tia lửa và ngay tức khắc sẽ giết chết một ai đó. Trần Hạo nhấn nút gọi lại cho Lục Nghị: “Hôm nay sẽ là ngày mà cậu phải ghi nhớ suốt đời!” Giọng nói cảnh cáo của sát thủ số một vang lên rất rùn rợn.
Lục Nghị cong khóe miệng, anh ta đã bật cả hai chế độ vừa có thể nghe thoại của Trần Hạo và vừa có thể kết nối với thiết bị của Hiểu An. Vậy nên Trần Hạo đang phát tiếc là thế thì giọng nói mỏng manh và sợ hãi của An vang lên bên tai của anh ta, cô ấy đã nưng nức gọi: “Hạo ca ca! Là anh đúng không? Anh có nghe thấy An không?”