Lục Nghị tay đang điều khiển vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo chớp. Anh ta đã cua xe vào một điểm trên đường A và cấp tốc thắng lại.
Lục Nghị bước xuống đi vào bên trong khu vực đang có rào chắn nhưng anh ta vẫn thản nhiên bước vào. Lục Nghị đã tìm đến một bà lão nhặt ve chai. Bà lão này hiện sống tạm trong khu đang có lệnh giải tỏa của nhà nước.
Bà lão ngồi trong ngôi nhà xuống cấp, nhặt từng chiếc ve chai đã lụm được phân loại ra từng cái. Lục Nghị bước đến, tiếng bước chân liền đánh động bà ta. Bà ta ngẩng lên đã nhìn thấy Lục Nghị nhưng bà lão đó không quan tâm, lại xem như không hề nhìn thấy. Bà ta cứ tiếp tục công việc mà mình đang làm.
Lục Nghị nhếch miệng cười. Anh ta tiến đến gần bà lão này, ngồi thấp xuống nhìn bà rồi nói: “Chào bà, tôi đến để mua chỗ ve chai này.”
Bà lão lúc này mới ngừng tay, bà ta nhìn Lục Nghị với một vẻ kỳ lạ sau đó thì mới hỏi: “Mua ít hay mua nhiều?”
Lục Nghị trả lời: “Mua hết.”
Bà lão nghe vậy thì hốt hết chỗ vừa lựa xong cho lại vào bao, bà còn bỏ lên cân để cân số ký.
“Nếu tôi nói tôi sẽ cho bà mười triệu đồng thì bà có thể giải mã cho tôi những ký tự này không?”
Lục Nghị đưa ra mảnh giấy trước mặt bà lão, ánh mắt nghiêm túc hỏi bà. Vừa rồi anh ta nói muốn mua chỗ ve chai chỉ là một cái cớ, đây mới chính là mục đích thật sự của anh ta.
Bà lão thở ra một hơi dài, vẻ mặt của bà có sự khó chịu. Bà vứt cái bao sang một bên, đôi chân mày hơi nhíu lại: “Cậu là ai?”
Lục Nghị bỏ tay xuống, cười một cái rồi nói: “Lúc này mới hỏi tôi là ai? Ngay từ lúc đầu bà đã nên hỏi mới đúng.”
Bà lão có chút nhấn giọng: “Người bình thường đến đây không kiếm tôi vì viết báo thì cũng là vì khu giải tỏa, còn cậu kiếm tôi không phải ở hai vấn đề trên mà là cậu biết tôi là người có thể giải được những ký tự kia. Nhà khảo cổ học Bạch Lý Thiển mười năm về trước đã mai ẩn tên tuổi, nhưng cậu vẫn tìm ra được chứng tỏ cậu không phải là người bình thường.”
“Nói đi! Cậu là ai?”
Lục Nghị nhoẻn cười, bàn tay vỗ vỗ cho suy luận hay của bà lão, sau đó Lục Nghị ngưng lại rồi nói: “Bà nói rất đúng, không sai chỗ nào cả! Bà đã muốn hỏi thì tôi cũng sẽ nói cho biết.”
Ánh mắt của Lục Nghị hiện lên một màn đêm, giọng nói lạnh lẽo thốt lên: “Sát thủ số ba, bộ ba Tam Hổ, tổ chức mafia; RED.”
Bà lão nâng lên hàng chân mày, bà có chút run rẫy trong người. Lục Nghị chớp đôi mắt nhìn bà, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Tôi đã nói cho bà biết tôi là ai, giờ thì bà có thể giải mã giúp tôi những ký tự ấy rồi chứ?”
Bà lão mở miệng trả lời nhưng bà chưa kịp nói thì đã có một tiếng súng vang lên. Bà lão bị ám sát, viên đạn được bắn ngay tâm trán chết tức khắc. Lục Nghị liền quay ra sau kết hợp rút súng phòng vệ: “Khốn kiếp! Kẻ nào dám cản đường của tổ chức RED.”
Lục Nghị thoáng thấy một bóng người xẹt ngang qua, anh ta lập tức đuổi theo nhưng lại không thấy một ai cả. Lục Nghị tức giận, đá quăng một viên đá trên mặt đất. Anh ta sau đó quay lại chỗ của bà lão nhưng đến nơi thì...
Tấm lưng của cô ấy đứng che trước xác chết của bà cụ, tiếng bước chân của hắn cô đã nghe thấy. Trương Ân Kỳ từ từ quay lại, đôi mắt phẫn nộ chiếu thẳng đến Lục Nghị. Lục Nghị nhìn thấy Ân Kỳ nhưng không hề kinh ngạc, anh ta mở miệng nói: “Quay về đi!”
Ân Kỳ bóp chặt lòng bàn tay: “Đến người già cũng không tha, anh rốt cuộc là loại cầm thú nào?”
Lục Nghị bước tới nắm lấy tay Ân Kỳ kéo cô ấy đi, nhưng Ân Kỳ giật lại: “Anh nói đi! Rốt cuộc anh là loại cầm thú nào?” Ân Kỳ quát lên.
Lục Nghị tức giận, anh ta cũng lớn tiếng với Ân Kỳ: “Tôi là sát thủ, giết người là nghề của tôi!”
Ánh mắt của Lục Nghị trừng lên: “Vậy nên hãy thôi hỏi những điều vô nghĩa đó đi!”
Ân Kỳ phẫn nộ đến không chịu được. Cô giật tay khỏi bàn tay của hắn, bản năng cảnh sát của cô đã thôi thút cô ý định rút súng. Nhưng lúc ấy Lục Nghị đã nhanh hơn, anh ta đưa súng lên bắn về hướng của Ân Kỳ.
“Pằng!”
Ân Kỳ ngoảnh ra sau, một con chó săn thuộc giống chó Đức màu đen đã bị bắn chết. Ân Kỳ kinh ngạc quay lại nhìn Lục Nghị, nhưng không chỉ có một con chó xông ra mà là đến năm sáu con chó không hiểu từ đâu xông ra tấn công. Lục Nghị bảo vệ cho Ân Kỳ, anh ta nổ súng để tiêu diệt những con vật hung dữ. Ân Kỳ cũng rút súng ra bắn nhưng một con trong số đó đã nhảy tới muốn cắn Ân Kỳ.
Lục Nghị bắn chết ba con thì rút dao phóng tới con đang tấn công Ân Kỳ, nhưng vì chúng quá hung hăng và cũng vì bảo vệ cho Ân Kỳ nên Lục Nghị đã bị một con cắn vào cánh tay. Lục Nghị nhíu mày, anh ta bóp cò giết chết con chó cuối cùng.
Vết cắn khá sâu nên cánh tay Lục Nghị đã bị chảy máu. Lục Nghị dắt Ân Kỳ đi theo mình ra xe, anh ta đóng cửa lại sau đó thì lái xe quay trở về nhà.
__________
Về đến nhà, Lục Nghị nhìn thấy hai thuộc hạ của mình bị đánh ngất xỉu. Anh ta liếc nhìn Ân Kỳ, Ân Kỳ cũng nhìn Lục Nghị mà không tỏ ra lo sợ. Lục Nghị im lặng đi vào phòng. Ân Kỳ không đi theo, tuy cô đang cố gắng để dẫn dụ anh ta nhưng lại không thể giảm xuống được sự căm phẫn khi anh ta giết chết người vô tội. Tên khốn kiếp đó ở gần hắn thì cô chỉ muốn cho hắn ngay một viên đạn vào đầu. Hạng người không biết thương xót ai thì khác nào đám chó đen khi nãy. Thật khốn nạn vì cô lại phải ở cạnh hắn, nhưng vì nghĩa vụ của một cảnh sát cô nhất định phải nhẫn nại.
Sau một hồi cố gắng củng cố ý chí, Trương Ân Kỳ cũng đã chịu hạ mình xuống để bước vào trong phòng của Lục Nghị. Cô gõ cửa nhưng hình như là cửa không khóa. Ân Kỳ đẩy cửa bước vào trong, cô thấy Lục Nghị đang tự xử lý vết thương, nhìn thấy vết chó cắn Ân Kỳ giật mình bởi vì nó rất khủng khiếp, da thịt như bị gặm nát vậy.
Lúc con chó cắn Lục Nghị nó còn có hành động như muốn rứt ra miếng thịt, bởi vậy vết thương của Lục Nghị không hề nhẹ.
“Anh nên đến bệnh viện để xử lý vết thương sẽ tốt hơn.”
Lục Nghị băng vết thương, ánh mắt không nâng lên: “Tôi biết, không cần cô phải nhắc nhỡ.”
Ân Kỳ cố gắng giữ bản thân khỏi sự tức giận: “Tôi sẽ không cám ơn vì anh đã đỡ vết cắn ấy cho tôi. Vì thế, anh không cần phải tỏ thái độ lên mặt.”
Lục Nghị cột xong vết thương thì ngẩng lên: “Cho dù tôi có làm cho cô bất cứ một điều gì, thì cô cũng sẽ không bao giờ muốn cám ơn tôi.”
Lục Nghị đứng dậy, anh ta tiến gần đến Ân Kỳ, mắt nhìn thẳng vào cô: “Bởi vì, từ trong ánh mắt của cô tôi luôn là một kẻ giết người, một kẻ tàn bạo, một kẻ máu lạnh!”
“Thế thì sao?” Ân Kỳ nói.
Lục Nghị nhìn sát Ân Kỳ hơn, giọng nói nhấn xuống: “Thế nên cô hãy tránh xa tôi ra, và nên rời khỏi đây đi!”
Ánh mắt của Lục Nghị nhẹ chuyển động, anh ta đi lướt qua Ân Kỳ. Nhưng cô ấy đã quay lại, vòng tay ôm lấy người của Lục Nghị: “Sao anh lại lạnh lùng như vậy rồi? Chẳng phải anh luôn quan tâm em sao? Đừng đuổi em đi như thế!”
Ân Kỳ sau đó nói: “Em xin lỗi vì đã nóng giận! Chỉ là bản thân em không thích việc anh là một sát thủ, anh có thể hiểu cho em không?”