Trương Ân Kỳ theo địa chỉ viết trên bức thư, cô tìm đến một ngôi nhà nhỏ. Đây chính là ngôi nhà mà mẹ của Lục Nghị đang sinh sống. Ân Kỳ bước vào men theo một lối đi thẳng, hai bên lối đi trồng những cây nho, quả ra rất nhiều, nhìn thấy chỉ muốn được hái một chùm.
Ân Kỳ đi hết lối hẻm thì nhìn thấy mẹ của Lục Nghị, bà đang cầm một bình tưới, tưới vào chậu hoa hồng. Khi nhìn thấy Ân Kỳ, bà chợt ngừng tưới, mắt lạ lẵm dừng trên gương mặt trầm tĩnh của Ân Kỳ.
Mẹ Lục Nghị đặt bình tưới xuống, bà nói: “Xin hỏi cô là ai?”
Ân Kỳ nhìn gương mặt bị sẹo của mẹ Lục Nghị thì trong lòng thương cảm. Ân Kỳ suy nghĩ đối với cô mà cô còn có cảm xúc như vậy thì đặt vào trường hợp của Lục Nghị anh ta sẽ như thế nào chứ? Chẳng trách lúc đó anh ta tại sao lại cứ muốn lao xuống biển.
“Chào bác! Con đến theo sự ủy thác của Lộc Quân Phàm.”
Nghe nhắc đến con, bà mẹ rưng rưng hai hàng lệ: “Là Quân Phàm sao?”
Ân Kỳ xúc động gật đầu, tình cảnh này thật khó kiềm nước mắt, cô cũng hiểu và thông cảm đôi phần với Lục Nghị và mẹ của anh ta.
Đoạn Ân Kỳ đã vào trong nhà, cô trò chuyện với mẹ của Lục Nghị. Cô đã hỏi về sự việc của đám cháy và hỏi nguyên do mẹ Lục Nghị thoát chết. Mẹ của Lục Nghị cũng không ngại kể với Ân Kỳ.
Bà nói: “Là một người đi phát tờ rơi đã cứu bác. Ông ấy thấy đám cháy thì xông vào đưa bác ra ngoài.”
Ân Kỳ hỏi: “Nhưng Lộc Quân Phàm đã nói là bác được bác sĩ thông báo là tim ngừng đập.”
“Bác cũng không biết, có lẽ là nhờ ơn chúa mà bác vẫn còn sống.”
Ân Kỳ lắng nghe, cô cũng nghĩ có thể đó là một trường hợp đặc biệt hoặc cũng như bác ấy nói đó là một phép màu.
Ân Kỳ sau đó không hỏi về vấn đề quá khứ nữa, cô nhẹ giọng hỏi bác rằng: “Bác chắc hẳn là rất nhớ con trai có phải không?”
Mẹ của Lục Nghị ngậm ngùi gật đầu: “Ngày nào tôi cũng nhớ đến nó, kể cả khi ngủ tôi cũng đều mơ thấy con.”
Ân Kỳ thương cảm nói: “Quân Phàm cũng rất nhớ bác, chắc chắn rất nhớ!”
Mẹ của Lục Nghị lấy khăn chậm nước mắt, bà hỏi: “Con trai bác có khỏe không cháu?”
Ân Kỳ nói: “Dạ khỏe, bác đừng lo, anh ta sống rất tốt.”
Mẹ của Lục Nghị lắc đầu: “Không đâu, bác biết nó sống không tốt, nó đã đi sai đường của chúa.”
Ân Kỳ nhẹ chớp đôi mắt. Đúng là linh cảm của một người mẹ, gặp lại Lục Nghị tại nhà thờ bà đã nhận ra con trai đang lầm đường lạc lối. Ân Kỳ có muốn che giấu cho bà đỡ đau lòng cũng khó mà che giấu được.
“Quân Phàm nó nhờ cháu đến đây là muốn nói gì với bác có phải không?”
Ân Kỳ lấy ra bức thư, cô đưa cho mẹ Lục Nghị: “Anh ta muốn đưa cái này cho bác.”
Mẹ của Lục Nghị cầm lấy, bà xé phong thư mở ra nhìn một chút bà lại đưa cho Ân Kỳ: “Cháu đọc giúp bác, mắt bác kém nên không nhìn rõ chữ.”
Ân Kỳ cầm lấy bức thư, đôi mắt hạ xuống và bắt đầu đọc:
“Mẹ! Là con đây!
Con tạ ơn Chúa vì người đã không mang mẹ của con đi mất, tạ ơn người vì đã cho mẹ được sống. Nhưng mà mẹ ơi! Tội lỗi con gây ra cho mẹ con phải làm sao đây? Làm sao để rửa cho sạch hả mẹ? Mẹ thương con, mẹ hi sinh chịu khổ, con đã nhìn thấy hết. Con xin mẹ! Xin mẹ đừng nặng lòng vì con nữa! Tội của con, lỗi của con, con sẽ tự gánh lấy. Chỉ mong mẹ được sống những ngày bình an không phải đau khổ.
Con rất muốn báo hiếu với mẹ, vì con có rất nhiều tiền, con rất giàu sang nhưng con lại không thể dùng bất cứ một đồng bạc hay tài sản nào mà con có để cho mẹ. Bởi vì, tất cả những của cải ấy đều được làm ra từ những tội ác của con. Và con biết mẹ cũng sẽ không bao giờ muốn nhận những đồng tiền ấy. Con xin lỗi!...”
Ân Kỳ đọc đến đây thì ngậm ngùi, lòng cô như có cảm xúc giống như người đang viết thư, rất là đau buồn. Thậm chí, khi viết thư này nước mắt của Lục Nghị rơi xuống, còn làm nhòe đi một vài con chữ nữa. Nhưng những lời viết ra vẫn chưa dừng lại ở đó, chỉ là mẹ của Lục Nghị nghe đọc mà nước mắt không ngừng rơi. Ân Kỳ phải ngưng lại để tâm trạng của bà được ổn hơn, sau đó cô mới đọc tiếp.
“Tuy rằng con không có gì để tặng cho mẹ, nhưng mẹ ơi! Mẹ có biết cô gái mà con nhờ đến gặp mẹ là ai không?
Cô ấy tên là Trương Ân Kỳ, là một cảnh sát, cô ấy cũng biết ngôn ngữ ký hiệu tay giống như mẹ vậy. Một cô gái rất xinh đẹp phải không mẹ?...” Ân Kỳ nâng mắt lên nhìn bác gái, lại có chút ái ngại nhưng cô vẫn đọc tiếp.
“Có lẽ điều tốt đẹp nhất mà con có thể khoe với mẹ lúc này chính là cô ấy! Ngày tháng sau này, nếu có thể con vẫn sẽ nhờ cô ấy chuyển thư cho mẹ. Mẹ đừng lo và cũng đừng bận lòng về con nhiều nữa nhé! Con sẽ biết mình phải làm gì, con sẽ không để mẹ phải gánh tội thay con đâu.”
Và câu cuối cùng mà Lục Nghị nói là: “Mẹ! Con yêu mẹ!”
Ân Kỳ đọc xong bức thư thì đặt lên bàn, cô hơi suy ngẫm với cái đoạn cuối mà Lục Nghị viết: “Tại sao lại nói mình là điều tốt đẹp nhất nhỉ?”
Ân Kỳ thì thào nói nhưng mẹ của Lục Nghị nghe được, bà mới nói với Ân Kỳ: “Quân Phàm nói con là điều tốt nhất có nghĩa là nó muốn nói với bác con là người con gái mà nó yêu đấy. Điều tốt đẹp nhất mà Quân Phàm làm được là yêu một cô gái tốt như con.”
Mẹ Lục Nghị nói như thế mà Ân Kỳ bùi ngùi. Ân Kỳ là một cô gái rất lý trí, cô khẳng định mình chưa bao giờ bị cái tên Lục Nghị hay Lộc Quân Phàm ấy dụ dỗ. Nhưng, tại sao khi cô hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh ta và nhìn vào đôi mắt hạnh phúc của người mẹ này thì lòng cô lại bồi hồi xúc động.
Mẹ của Lục Nghị nghẹn ngào, cổ họng của bà không được tốt nhất là khi khóc nhiều. Để nói chuyện tiếp với Ân Kỳ bà đành nói bằng ngôn ngữ tay: “Con à! Nếu con cũng yêu thương con trai bác thì xin con hãy khuyên nhủ nó, đừng để nó đi sai đường nữa. Hãy nói với nó rằng bác sẽ luôn ở đây, sẽ đợi Quân Phàm trở về!”
Bà ấy vừa ra hiệu tay vừa rơi từng giọt, từng giọt nước mắt. Nỗi niềm thương con chỉ có bậc làm cha mẹ mới thấu hiểu hết. Ân Kỳ đọc hiểu những gì bác nói mà xúc động rơi lệ, cô ra hiệu nói: “Bác yên tâm, con sẽ giúp con trai bác và sẽ chuyển lời của bác đến anh ấy!”
Mẹ của Lục Nghị: “Cám ơn con! Con gái!”
Ân Kỳ mỉm cười, cô vươn tay ôm lấy bác: “Coi như con thay Lộc Quân Phàm ôm bác. Bác hãy giữ gìn sức khỏe, đừng vì quá nhớ thương con trai mà sinh đau bệnh nhé!”
Mẹ của Lục Nghị nghe những lời nhắn nhủ của Ân Kỳ thì gật đầu, bà hứa sẽ cố gắng sống tốt để đợi Quân Phàm.