Lục Nghị quay về nhà, ánh mắt bí ẩn nhìn An. Hiểu An cũng chăm chú nhìn Lục Nghị, cô đang không hiểu tại sao anh ấy lại nhìn mình lạ như vậy thì Lục Nghị bước đến và nói với cô: “Đi chơi không?”
An ngơ ngác: “Đi đâu cơ?”
Lục Nghị rất bình thản trả lời, câu nói tựa đùa như không đùa: “Sang nhà Trần Hạo.”
Hiểu An chỉ biết hả một tiếng ngạc nhiên, tại sao Lục Nghị lại muốn đưa cô sang nha Hạ ca ca chứ? An hoang mang đứng một chỗ nhưng tay cô bỗng dưng bị nắm trong tay của Lục Nghị. Anh ta không giải thích với cô nhiều mà một mạch kéo cô đi theo, Hiểu An hơi đau nên nói: “Lục ca, chân tôi đau.”
Lục Nghị đứng lại, anh ta nhìn An rồi sau đó bước chân chậm lại để cô ấy đi theo. Hiểu An lên xe của Lục Nghị, cô ngồi cạnh ghế lái sát bên Lục Nghị. Lục Nghị đóng cửa xe lại sau đó thẳng tiến đến nhà của Trần Hạo.
Hiểu An vẫn không đoán được lý do nhưng khi Lục Nghị muốn đưa cô đến nhà của Trần Hạo thì trong lòng cô lại rất bồi hồi. Đã một tuần rồi, một tuần trôi qua cô không gặp Hạo ca ca, không nghe giọng Hạo ca ca, không bị Hạo ca ca mắng, lẽ ra không gần cạnh anh ấy nữa cô nên cảm thấy thoải mái hơn nhưng thực sự trong sâu thẩm trái tim cô là một nỗi buồn, nói trắng ra là cô nhớ anh ấy.
Lục Nghị chẳng biết có phải thích bỡn cợt Trần Hạo nữa hay không. Trần Hạo đã không hề ngõ lời muốn gặp An vậy mà Lục Nghị vẫn cứ ngang nhiên đưa An đến nhà thậm chí thái độ còn rất tỉnh, nếu như Trần Hạo nổi điên đảm bảo sẽ không tha cho Lục Nghị. Nhưng mà tính của sát thú số ba cũng rất chi là kỳ quặc, anh ta thích chọc phá Trần Hạo, cũng biết rõ Trần Hạo giỏi võ nghệ hơn nhưng cứ là ta đây không sợ cứ thích phá như vậy đấy.
Trần Hạo mở cửa thì nhìn thấy nụ cười kéo cong nơi khóe miệng của Lục Nghị. Hàng chân mày màu đen đậm của Trần Hạo đã nhíu xuống, nắm đấm cũng chuẩn bị sẵn nhưng Lục Nghị là đại ranh ma, anh ta liền túm vai An đẩy cô ấy lên trước mặt của Trần Hạo.
Quách Hiểu An mặc chiếc áo voang màu trắng cùng chiếc quần thun màu xám đứng trước mặt của Trần Hạo, vai áo cô nhè nhẹ bị gió phất lên, ánh mắt của An long lanh nhìn vào sự nóng nảy trong đôi đồng tử của Trần Hạo.
“Hạo ca ca, anh có khỏe không?” Hiểu An cất giọng hỏi Trần Hạo.
Trần Hạo vẫn lạnh lùng không hề thay đổi, tính cách đó như bất di bất dịch, anh ta buông tay khỏi cửa, âm lãnh trả lời An: “Dĩ nhiên là không ôm yếu như cô.”
Trần Hạo nói với An xong thì liếc mắt sang Lục Nghị: “Cậu nói chuyện riêng với tôi.”
Lục Nghị đẩy An qua một bên sau đó bước đi theo Trần Hạo. Lục Nghị dừng chân anh ta ung dung ngồi xuống ghế trong khi Trần Hạo thì vẫn đang đứng. Trần Hạo nghiêm nghị hướng mắt đến sát thủ số ba, một tay đúc vào túi quần lạnh giọng nói: “Đưa cô ta đến đây cũng là nhiệm vụ của cậu sao?”
Lục Nghị thản nhiên nở nụ cười. Hôm nay, đến nhà Trần Hạo anh ta cũng đội cái mũ chỉ là đối diện với Trần Hạo thì Lục Nghị không kéo vành mũ quá sâu. Anh ta tỏ thái độ rất thách thức với sự nóng nảy của Trần Hạo qua đôi con ngươi đầy dụng ý của mình.
“Chủ nhân không rảnh để sai tôi làm mấy cái nhiệm vụ vớ vẫn như vậy đâu.”
Trần Hạo trừng mắt, sự lãnh huyết đang tỏa ra. Lục Nghị chẳng mảy may lo lắng mình sẽ bị đánh, anh ta vẫn cười cười rồi nói: “Quách Hiểu An không thuộc hạng quyến rũ và sexy, lại còn bị thương tích trên người, nhưng chủ nhân vẫn nhắm vào cô ấy. Anh có biết tại sao không?”
Lục Nghị hỏi thẳng Trần Hạo để xem câu trả lời của anh ta nhưng Trần Hạo chỉ lạnh lẽo nói rằng: “Lục Nghị, cậu đừng quên sát thủ và nhiệm vụ của sát thủ thì không có tại sao.”
Lục Nghị kéo xuống nét bỡn cợt, anh ta đứng dậy bước đến gần Trần Hạo: “Tôi không quên. Sát thủ số ba sẽ làm đúng nhiệm vụ của mình. Nhưng là Lục Nghị thì hôm nay tôi đưa cô ấy đến đây, nói gì đó với cô gái nhỏ của anh đi.”
Lục Nghị nói xong thì bước ra khỏi nhà của Trần Hạo, anh ta ra ngoài gặp Quách Hiểu An thì bảo: “Tôi cho cô 10 phút.”
Hiểu An ngây ngô nhìn Lục Nghị, anh ta đi nhanh ra ngoài khi cô còn chưa kịp nói gì. Hiểu An sau đó cũng bước vào trong nhà của Trần Hạo, An đứng ở giữa nhà nhìn thấy Trần Hạo đang ngồi trên ghế sô pha vắt chéo chân và một tay đang nâng lấy vùng trán, hình như có điều gì đó khiến anh ấy phải mệt mỏi.
An hạ mắt xuống cô định nói gì đó nhưng nghĩ lại thì thôi, có lẽ cô không nên làm phiền anh ấy, cô nên đi thôi. Hiểu An vừa quay người thì Trần Hạo lên tiếng: “Ai cho cô vô đây?”
Hiểu An thoáng giật mình, cô lí nhí nói: “Là Lục ca bảo An vào.”
Trần Hạo chau mày nhìn An bằng một ánh mắt rất khó chịu: “Cô nghe lời hắn quá nhỉ?”
“An không nghe lời Lục ca, chỉ là anh ấy bảo cho An 10 phút, vậy nên...”
Hiểu An chưa nói hết thì Trần Hạo chen vào: “Vậy nên cô mạo muội bước vào đây.”
Hiểu An chợt im lặng, đôi mắt đơn thuần nhìn Trần Hạo nhẹ cụp xuống. Trần Hạo đứng dậy anh ta tiến lại gần An, đầu hơi cúi xuống nhìn cô, giọng nói lạnh lùng mang theo chút mỉa mai vang lên:
“Cho cô 10 phút để cô vào đây, vậy cô sẽ làm gì 10 phút ở nhà của tôi? Đứng đây nhìn tôi sao? Hay đứng đây để tôi quát cô, mắng cô, hay là bóp chết cô đây?”
Hiểu An nâng mắt lên, cô nuốt xuống xíu nước bọt sau đó mạnh dạn nói: “Nếu anh không thích thì An đi, anh không cần phải tỏ ra khó chịu như vậy đâu.”
Hiểu An quay đi thì bị Trần Hạo giật tay lại: “Xem ra cô rất nôn nóng để về bên của Lục Nghị. Sao hả? Một tuần qua hắn rất ưu đãi cô có phải không?”
Hiểu An nghe Trần Hạo hỏi vậy thì cõi lòng chợt rơi xuống: “An sợ Lục ca. Anh biết mà, anh biết anh ấy đáng sợ mà! Anh cũng từng nói Lục ca không phải như An nghĩ, bởi anh ấy cũng là một sát thủ, nhưng An bị ép phải đi theo sát thủ, An không muốn thì được sao? Chủ nhân của anh sẽ buông tha cho An sao?”
Hiểu An giật tay lại, hốc mắt của cô ướt ướt, cô xoay người bước ra khỏi nhà của Trần Hạo.
“Hắn có bắt nạt cô không?”
Hiểu An bất chợt đứng lại, nước mắt cô rơi xuống nhưng cô vẫn cố gắng để giữ cho giọng của mình bình ổn mà trả lời: “Không.”
Trần Hạo lại hỏi: “Hắn có dọa cô không?”
Hiểu An trả lời: “Không.”
“Hắn...có cưỡng chế cô không?” Câu hỏi này của Trần Hạo như không thể nói lên một cách suôn sẻ giống mấy câu trước.
Hiểu An quay lại, đôi mắt hồng nhạt hướng đến Trần Hạo, cô mở niệng nói: “Không có.”
Trần Hạo vẫn chau mày, tâm tư thật sự giấu rất kín. Hiểu An chỉ có thể cảm nhận suy nghĩ của anh ta qua hành động và lời anh ta nói, còn sâu trong thâm tâm của Trần Hạo thì có lẽ An vẫn chưa thể chạm đến được.
Trần Hạo bước lên một bước, anh ta nhìn An như thể mới thấy cô lần đầu, nhìn rất lâu rồi mới chợt nói: “Hãy bảo Lục Nghị dạy cô cách bắn súng.”
Trần Hạo rút súng ra nắm tay An rồi đặt vào, anh ta lạnh lẽo nhìn cô rồi nói tiếp: “Phải học cho được. Nhớ kỹ! khi dùng súng cô tuyệt đối không được run, bắn một phát không chuẩn thì phải bắn liên tiếp hai ba phát. Kể cả sau khi cô đã giết người cũng không được thả súng xuống. Không được mất hồn, không được hoảng loạn, phải lập tức bỏ chạy nghe rõ chưa?”
Hiểu An nhíu mày, cô không hiểu tại sao Trần Hạo lại muốn cô phải học bắn súng huống hồ cô không hề muốn dùng thứ vũ khí này để sát hại một ai.
Trần Hạo hiểu rõ An muốn nói gì, anh ta liền nhanh trước cô: “Nhớ lại lúc cô gặp Tam Nương đi, phải biết dùng súng cô mới có cơ hội thoát được. Trong mọi hoàn cảnh không phải lúc nào cô cũng may mắn, không phải lúc nào tôi cũng ở bên cạnh để cô gọi Hạo ca ca đâu. Cầm súng và sử dụng súng nếu cô muốn sống.”
Trần Hạo nói không rõ lý do và nguyên nhân, nhưng nhìn kỹ vào ánh mắt anh ấy An lại cảm thấy có gì đó không ổn, một cảm giác rất bất an mà cô cảm nhận được từ anh ấy. Hiểu An bần thần cầm khẩu súng đi ra bên ngoài, cô cứ đi nhưng mắt thì chỉ hạ xuống khẩu súng này. Súng mà Trần Hạo đưa cho An là loại súng đặc biệt có tính sát thương rất mạnh trong phạm vi bắn gần. Khi bắn nếu không khống chế ổn tâm lý thì có thể làm rơi súng, vì sẽ bị giật mình bởi âm thanh phát ra cùng phản lực của nó.
Lục Nghị đợi An ngoài xe, cô ấy mở cửa bước lên. Lục Nghị nhìn qua thứ An cầm trên tay thì kéo nhẹ khóe miệng: “Quà của cô sao?”
Hiểu An nhìn qua Lục Nghị: “Cái này ai lại đi làm quà chứ?”
Lục Nghị cười, anh ta vừa nhìn qua khẩu súng thì biết đây là súng của tổ chức RED, một loại súng được sử dụng cho các sát thủ cấp cao như bộ ba của Tam Hổ. “Nhưng mà quỷ ma cái tên Trần Hạo lại đưa cho An súng, chủ nhân mà phát hiện lại nghĩ là mình đưa cho cô ấy cũng nên haha...”
Lục Nghị suy nghĩ thích thú, bởi súng này Lục Nghị cũng có, súng phòng bị thì trong người anh ta cả chục cái ấy chứ. Trần Hạo không giao cho An súng chuyên dụng của anh ta bởi vì nếu vậy thì ai cũng biết súng này là ai đưa cho.
Hiểu An nhìn Lục Nghị cứ cười cười mà chả hiểu gì, khi không anh ấy lại cười, chẳng lẽ vì khẩu súng mà An cầm sao.
“Lục ca, anh có thể...”
Hiểu An hơi ngần ngại hỏi, bởi vì cô nghĩ không biết có nên hay không nhưng linh cảm của lại cứ mách bảo cô phải nghe theo Trần Hạo, phải nghe anh ấy.
Lục Nghị nghiêng đầu qua An: “Có thể chuyện gì?”
An bậm nhẹ môi một chút thì nhỏ giọng nói với Lục Nghị: “Anh dạy An bắn súng được không?”