Khi cảnh sát tiến đến còng tay, thì một trong số hai tên đã tấn công ngược lại cảnh sát. Tên còn lại có tên là Lôi cũng nhân cơ hội ra tay. Lôi đánh gục được một cảnh sát thì chạy vào trong phòng, hắn có ý định dùng An để khống chế cảnh sát.
Hắn tiến vào, nắm lấy cổ tay của An thì sau lưng hắn nữ cảnh sát núp sẵn trong phòng đã chỉa khẩu súng vào sọ của hắn.
Lôi nhíu mày và mắt nhắm lại, bất lực phải giơ hai tay lên. Khi mở mắt ra, hắn nhìn An nói: “Uổng công Trần ca đã cứu cô, cuối cùng lại là nuôi ông tay áo.”
Hiểu An rất khó xử trong lòng, nhưng về lý mà nói bọn họ là người của tổ chức tội phạm. Họ giam giữ An là trái với pháp luật và cảnh sát có quyền giải cứu cho An.
An đã được cảnh sát dẫn đi, khi bước ra khỏi cổng An cảm thấy rất ray rức. Tại sao cô lại có một cảm giác của lỗi lầm? Cô đi như vậy thì là phản bội anh ấy ư? An nặng lòng suy nghĩ, cô cũng không biết phải làm sao nữa. Nhưng, suy đi nghĩ lại thì An vẫn nên đi theo cảnh sát, theo họ sẽ tốt hơn là ở bên cạnh của Trần Hạo.
“Hạo ca ca, An xin lỗi!” An thầm nói.
Mãi đến hai tiếng sau, Trần Hạo mới quay về. Nhận thấy không có thuộc hạ đứng gác ở cổng là Trần Hạo đã biết ngay có sự không ổn. Anh ta liền chạy vào trong để tìm Quách Hiểu An. Nhưng bên trong đã không có ai cả.
Ánh mắt của Trần Hạo tối lại, anh ta bước ra bên ngoài, lúc này nhìn thấy một ám hiệu của thuộc hạ đã cố tình để lại trên vách tường. Ám hiệu đó là ám chỉ Police.
Một thuộc hạ của Trần Hạo đi theo, anh ta nhìn thấy ám hiệu này thì cũng đã nhận ra đồng bọn của mình đã bị cảnh sát dẫn đi. Không những thế, anh ta còn phát hiện ra một ám hiệu khác.
“Trần ca, có kẻ phản bội.”
Trần Hạo liếc đôi mắt sang thuộc hạ và nói: “Trừ khử đi!”
Thuộc hạ của Trần Hạo đáp: “Vâng thưa anh.”
Đối với sát thủ của RED, nếu bị cảnh sát bắt họ sẽ biết cách phải làm gì. Không cần đợi đến người của tổ chức phải ra tay, nhưng nếu là kẻ phản bội thì hắn sẽ vẫn rất ham sống. Vậy nên, với những thành phần như thế thì người của tổ chức mafia sẽ cử người đi diệt khẩu, trước khi con sâu này làm rầu nồi canh.
“Thế còn cô gái, anh tính sao?”
Nhắc đến Quách Hiểu An, khi nãy không nhìn thấy cô ấy Trần Hạo như muốn phá nát mọi thứ. Nhưng bây giờ thì không, tâm trạng ấy đã lắn xuống.
“Cứ để cô ta cho cảnh sát.”
Tên thuộc hạ lắng nghe sau đó nói: “Nhưng liệu cảnh sát có lợi dụng cô ấy để bắt anh, giống như đã vây bắt Lục ca không?”
Trần Hạo lãnh nghiêm nét mặt: “Muốn bắt được tôi? Vậy thì cậu phải nghĩ bọn họ đã tóm được Lục Nghị chưa đã.”
Trần Hạo cong khóe miệng, nụ cười của sự thách thức. Nếu đến Lục Nghị còn không biết sợ cảnh sát thì một người đứng đầu nhóm sát thủ của tổ chức RED sẽ lại càng không. Để hoạt động trong thế giới của mafia, các sát thủ chuyên nghiệp của tổ chức đều đã được đặc huấn để đối đầu với lực lượng của an ninh quốc gia. Chính vì vậy, khiếp sợ với Trần Hạo mà nói đó là một chuyện không tồn tại trong suy nghĩ của anh ta.
Với một bộ trang phục màu đen quen thuộc, cùng chiếc mũ lưỡi trai kéo che đôi mắt. Lục Nghị đáp đất, hai tay chóng xuống sau khi thực hiện một cú nhảy tường để lẻn vào bên trong một giáo đường.
Đôi mắt của Lục Nghị nâng lên, anh ta liền chạy vào một vị trí khác, né đi ánh đèn chiếu của một tu sĩ. Sau khi người tu si kia đi ngang qua thì Lục Nghị mới lộ diện.
Lục Nghị quan sát một chút, anh ta rời khỏi chỗ đang đứng và tiến vào bên trong chính điện của nhà thờ. Lục Nghị đã canh thời gian mà vào tầm giờ này sẽ chẳng ai đến để cầu nguyện nữa.
12h đêm, giờ sẽ kết thúc một ngày và cũng là giờ của ma quỷ. Lục Nghị bước vào bên trong. Bước đi của anh ta rất nhẹ nhàng, cách đi mà khiến người khác không thể phát hiện.
Lục Nghị tiến thẳng đến chiếc bàn phụng vụ thánh lễ, anh ta đi ngang qua để bước vào sau lưng chiếc bàn ấy. Lục Nghị chớp đôi mắt một nhịp chậm, tay đưa ra mở một cánh cửa nhỏ. Cánh cửa này là nơi mà các linh mục vẫn hay mở ra để lấy bình Cibero mỗi khi cử hành xong nghi thức bánh lễ của đạo thiên chúa giáo.
Lục Nghị cũng đã lấy ra một chiếc bình Cibero. Chiếc bình được mạ vàng với kiểu dáng cổ điển mang màu sắc thiết kế của phương Tây. Lục Nghị quan sát một chút thì mở lấy chiếc nắp rồi đặt lại cái bình vào bên trong. Lúc bỏ bình vào anh ta có ngước lên tượng chúa và nói nhỏ: “Người cứ tính cho con thêm một cái tội ăn cắp.”
Bên dưới, ở một góc của cánh trái nhà thờ. Ánh mắt của nữ cảnh sát Trương Ân Kỳ đang chiếu đến tên sát thủ mafia. Cô đã theo hắn đến đây với hy vọng có thể nhìn thấy được mặt của tên cầm đầu tổ chức RED. Nhưng tên sát thủ này hành tung mờ ám, hành động lại bất thường. Để bám theo hắn quả thật không dễ dàng, Ân Kỳ đã phải rất cẩn thận để không bị phát hiện.
Lục Nghị cầm chiếc nắp quay xuống và cất vào túi thì chợt ngạc nhiên. Nhà thờ tuy không cử hành thánh lễ nhưng vẫn có thấp nến điện cùng một số bóng đèn tròn phát ra ánh sáng vàng. Vì thế, không gian không phải là tối om để mà Lục Nghị không nhìn thấy gì. Lục Nghị đã chợt ngạc nhiên vì bỗng dưng xuất hiện đâu một người phụ nữ đẩy xe lăn và nhìn anh ta bằng một đôi mắt như bắt quả tang.
Lục Nghị có đeo bịt mặt, nên người phụ nữ trung niên không thể biết được mặt của Lục Nghị. Bà mặc váy trắng, tóc xõa dài. Mới đầu nhìn thấy, Lục Nghị còn tưởng đó là ma nữ.
Bà ấy nhíu mày vì đã thấy Lục Nghị cầm chiếc nắp, chiếc nắp của bình Cibero. Như vậy là ăn cắp đồ của nhà thờ. Người phụ nữ mấp máy miệng như có ý muốn kêu lên.
Lục Nghị lạnh lẽo chớp mắt, rút con dao trong người nhắm vị trí tim của bà ấy mà phóng một cái bụp. Đây là cách nhanh nhất lúc này để anh ta thủ tiêu một người thích la lối.
Ân Kỳ đã chứng kiến hành động giết người của Lục Nghị, nhưng cô đã không kịp cứu lấy người phụ nữ. Ân Kỳ bóp nắm tay thành quyền, đôi mắt cô như hàng nghìn mũi tên muốn phóng ra giết chết tên cầm thú ấy.
Sau khi phóng dao cứ tưởng là đã diệt khẩu. Cơ mà có gì đó không đúng cho lắm. Chân mày Lục Nghị nhíu lại.
Người phụ nữ kia không hề có máu chảy ra, bà ta vẫn còn chớp mắt nhìn Lục Nghị trong sự sợ hãi. Hai tay bà run run đẩy lùi bánh xe.
Ân Kỳ cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Nghị đã ra tay không chính xác hay người phụ nữ kia không phải là người mà là mà chăng? Ân Kỳ không tin chuyện ma quỷ, cô chỉ cảm thấy khó hiểu vì đã từng chứng kiến cảnh Lục Nghị phóng dao. Hắn phóng rất chuẩn ở một vị trí xa, không lý nào ở khoảng cách này lại phóng không chính xác. Đã có chuyện gì đó xảy ra!
Lục Nghĩ cũng suy nghĩ y hệt như Ân Kỳ. Anh ta đã nhanh chóng chặn người phụ nữ lại. Tay Lục Nghị nắm chân xe, ngăn cản việc bà ấy muốn trốn thoát.
Đôi mắt Lục Nghị hiện tia cười nhạo. Nhìn gương mặt người phụ nữ thật quái dị, chắc là do bị bổng. Tay thì lành lặng nhưng chân lại một mất một còn.
Lục Nghị rút con dao ra khỏi ngực của bà ấy. Không hề có máu, vậy là bên trong có thứ gì?
Ngay chỗ dao gâm vào là một cái túi, Lục Nghị lấy thứ trong túi ấy ra: “Thì ra là một cuốn sách kinh.”
Lục Nghị cười thích thú: “Wow! Bà thật may mắn! Thứ này đã cứu được bà rồi đấy!”
Lục Nghị cười xong thì tối lại đôi mắt: “Nhưng liệu nó có thể cứu được bà mấy lần đây?” Lục Nghị cầm cuốn kinh giơ lên trước mặt của người phụ nữ sau đó thì vứt cuốn sách ra sau.
Bàn tay phải của anh ta linh hoạt xoay con dao. Lục Nghị chuẩn bị hạ sát người phụ nữ nhưng bất chợt người phụ nữ ấy lại đưa lên bàn tay. Run run, chạm vào mặt của Lục Nghị.
“Quân...! Quân Phàm!” Giọng của bà yếu ớt run rẩy, vừa gọi vừa rơi nước mắt.