Tổ chức RED - một tổ chức mafia có quy mô lớn, hoạt động trên nhiều địa bàn. Tổ chức tội phạm này chuyên hoạt động về mua bán vũ khí, đạn dược, ma túy và các hoạt động rửa tiền. Có mối quan hệ mật thiết với những tổ chức tội phạm của nước ngoài, mở rộng phạm vị hoạt động, mang tầm cỡ xuyên quốc gia. RED có mạng lưới các thành viên rất dày đặc để giúp họ thực hiện các phi vụ làm ăn bất hợp pháp, những sát thủ của tổ chức này đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp. Nếu kẻ nào đó hay bất kỳ thế lực nào gây cản trở và ảnh hưởng đến con đường đi của chúng, thì chắc chắn là kẻ đó và thế lực đó phải đối diện với các sát thủ của RED.
Kể từ khi trong thế giới ngầm loan chuyền về ba tấm bản đồ kho báu bị chìm dưới đáy của Đại Tây Dương, thì không những các thế lực hiện có mà cả tổ chức quy mô như RED cũng đã đánh hơi thấy mùi của vàng. Vì thế RED đã cử đi những sát thủ cấp cao để truy tìm giấu vết của ba tấm bản đồ và đem chúng về giao nạp. Hiện tại tổ chức RED đã sở hữu được hai tấm còn lại một tấm vẫn đang đợi bộ ba Tam Hổ truy tìm.
Trần Hạo, Lục Nghị và Tam Nương tham gia vào nhiệm vụ sinh tử cũng có thể coi như đây là nhiệm vụ cuối cùng của bọn họ. Trong cuộc chiến tranh giành này sát thủ số ba Lục Nghị đã nhường cuộc đua cho hai sát thủ còn lại.
Âu Nhược Đình đi tới địa điểm X mà Lục Nghị đã đưa thông tin cho cô. Nơi này là nơi ở của người đứng đầu đất nước, bên ngoài có rất nhiều cận vệ và có cả chó cảnh sát. Không dễ gì một con kiến có thể lọt vào bên trong.
Manh mối của tấm bản đồ được giấu trong cây bút đặt trong tủ kính, cây bút này được một vị thủ tướng Nga tặng, nó có một giá trị đặt biệt nên được cất giữ như một sự lưu niệm. Bút mà Lục Nghị đưa cho Trần Hạo và Tam Nương là mẫu mã được nhái theo cây bút ấy.
Âu Nhược Đình mặc trang phục đen, cô ta đeo khăn mặt bởi vì đột nhập vô nơi đây thì không thể chủ quan được.
Có rất nhiều hệ thống camera được lắp đặc, các cận vệ cũng liên tục đi chiếu đèn rà soát xung quanh. Âu Nhược Đình nhíu mày, cô ta nhìn thấy một con chó cảnh sát, trước khi nó quay sang sủa thì cô ta lập tức nắm lấy cây còi trên cổ và thổi. Còi này phát ra âm thanh chỉ truyền cho động vật, loài chó nghe được nhưng là con người thì không để ý, bởi vì âm thanh giống như là tiếng gió thổi vậy. Nhờ vào chiếc còi tinh vi ấy mà Âu Nhược Đình đã qua được một bước khó khăn.
Cô ta tiếp tục men theo bụi cây, quan sát đám cận vệ cùng những camera và hệ thống chuông báo động. Âu Nhược Đình cần phải tìm một kẻ hở để có thể lẻn vào bên trong ngôi nhà.
Lúc này, Trần Hạo cũng đang đứng ở một bên đối diện, dùng ống dòm quan sát. Lục Nghị đưa cho anh ta thông tin tại nơi này thì chắc hẳn hắn cũng đã điều tra rất kỹ. Trần Hạo cũng không có sự nghi ngờ với Lục Nghị, bởi vì cho dù là nhiệm vụ cuối cùng thì Lục Nghị cũng không phải là một tên sẽ chơi xấu và dở trò với hai sát thủ còn lại. Sát thủ số ba rất thích sự cạnh tranh công bằng, hắn tuyệt đối chẳng hứng thú với gian lận.
Nhưng có điều nơi này quả thật không phải là một nơi bất kỳ ai cũng có thể đến. Chết tiệc thật! Hơn chục tên cận vệ phải xử lý, không có lấy một khe hở nào để có thể vào trong.
Trần Hạo quan sát, chỉ cần sơ hở một chút là bị bao quây như một con bướm lọt vô cái ổ kiến. Lãnh đạo của cả một đất nước kia mà, mức độ bảo vệ của cảnh vệ đâu phải thuộc hạng tầm thường. Hơn nữa bọn họ còn là những người được lựa chọn rất tinh nhuệ. Phen này Trần Hạo cũng cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Chỉ còn có một cách là giả dạng cảnh vệ xâm nhập vào bên trong. Trong vòng 3 đến 5 phút phải lập tức thoát thân.
Âu Nhược Đình cũng đã buộc phải sử dụng cách này. Cô ta nhân cơ hội đánh úp một nữ cảnh vệ, rồi lôi cô ấy đến một cái bụi cây lớn giấu người vào bên trong, sau đó khẩn trương đổi trang phục.
Một phút, đúng một phút là Âu Nhược Đình đã thay đổi được bộ đồ trên người. Cô ta bắt đầu kế hoạch lẻn vào bên trong.
“Này!”
Âu Nhược Đình bỗng dưng bị một cảnh vệ khác gọi lại. Cô ta nhíu mày nhưng vẫn chưa quay lưng lại.
Người cảnh vệ nam tiến đến gần Âu Nhược Đình, bàn tay của cô ta đang chuẩn bị rút dao ra thì người đó nói: “Đi qua bên khu vực kia đi, chỗ này có tôi rồi.”
Âu Nhược Đình nhẹ thở ra, cô ta nói: “Vâng.”
Các cảnh vệ chia nhau quan sát từng khu vực, Âu Nhược Đình đi được một đoạn thì phải vội núp vào vách khi thấy một nhóm người đang đi vô. Trong nhóm đó có cả vị lãnh đạo nữa.
Lúc này cô ta ngó thấy có người đang khiêng một cái thùng. Âu Nhược Đình liền bắt lấy cơ hội này chạy tới ngăn cản bọn họ.
“Là thùng gì vậy? Tôi cần phải kiểm tra đã.”
Vị lãnh đạo nghe được nên quay lại, ông ấy nói: “Nó đã được kiểm tra rồi, không sao đâu.”
Âu Nhược Đình chuyển mắt sang trái sau đó cúi đầu nói: “Vâng thưa ngài.”
Chiếc thẻ đeo lúc lắc khi Âu Nhược Đình cúi xuống, vị lãnh đạo này cũng không có nghi ngờ gì với cô ta. Ông ấy tiếp tục đi vào bên trong cùng ba cảnh vệ và một người khác. Âu Nhược Đình cũng bước đi theo sau nhóm cảnh vệ để vào bên trong mà không hề bị nghi ngờ.
Hai người đàn ông khiêng cái thùng nặng 70 ký đi vô sau cùng, người hướng bên tay mặt đội một cái mũ lưỡi trai màu bạc, đôi mắt anh ta nhẹ chớp.
**Chiếc còi: Chiếc còi Âu Nhược Đình thổi nó là dạng còi siêu âm trong huấn luyện chó. Trong truyện được thêm rắc vào tính năng, chỉ mang tính thú vị cho truyện chứ không mang tính thực tế.
* Người đứng đầu đất nước: Có thể là Tổng Thống hoặc Chủ Tịch nước. Trong truyện chỉ sử dụng các địa điểm đặt theo X, nên không viết rõ về quốc gia nào*.