Văn Hi chạy theo Lục Nghị, cô gé lớn tiếng gọi Lục Nghị. Lục Nghị có đứng lại nhưng anh ta cũng không ngoảnh ra sau để nhìn Văn Hi mà tiếp tục bước đi. Văn Hi không đuổi theo nữa, cô bé đứng nhìn chiếc xe của Lục Nghị đã lăn bánh rời khỏi. Văn Hi nghĩ có lẽ anh ấy không muốn nói chuyện nhưng tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Tại sao anh ấy lại đưa chị Ân Kỳ về nhà? Chẳng phải hôm đó anh ấy đã bị cảnh sát bắt hay sao?
Trong đầu Văn Hi có rất nhiều những suy nghĩ và thắc mắc, cô bậm môi dù có khó hiểu đến thế nào nhưng mà được gặp lại anh đẹp trai cô rất vui. Văn Hi chợt túm tím cười, người ta nói có duyên ắt sẽ gặp lại, cô và anh ấy biết đâu cũng là có duyên thì sao?
- -------------
Trần Hạo về nhà lại cảm thấy một cảm giác rất trống vắng, đôi khi cứ nghe vang vảng những câu như: “Hạo ca ca!”
“Hạo ca ca ăn cơm thôi.”
“Hạo ca ca anh đi đâu vậy? “
Trần Hạo thở ra từ lúc nào anh ta lại thấy ngôi nhà của mình nó yên lặng đến mức vô vị, lẽ ra Quách Hiểu An không có ở đây thì anh ta phải cảm thấy thoải mái mới đúng nhưng cái cảm giác này là sao đây? Trần Hạo nhấc chân bước vào phòng, anh ta chớp đôi mắt trầm mặc nhìn căn phòng không có bóng dáng của Hiểu An. Trần Hạo đóng cửa lại: “Đến độ phải mở nhầm phòng ư? Không nên để cô ta quấy rầy tâm trí, biến đi đồ đần.”
Lúc này ở ngôi nhà của Lục Nghị An cũng đang nghĩ về Trần Hạo, trong đầu cô liên tưởng đến lúc cô gọi tên anh ấy khi bị Lục Nghị xàm xỡ. Hạo ca ca chỉ lạnh lùng như người không linh hồn trước tiếng gọi của cô. An nghĩ đến thì đưa tay gạt đi giọt nước mắt, anh ấy không có quan tâm cô đủ nhiều để có thể cứu cô lúc đó, giờ thì An mới hiểu lúc trước khi xem phim có những cảnh cô gái yêu chàng trai tha thiết nhưng anh ta không yêu cô ấy. Vậy nên anh ta không để tâm đến cô ấy, cuối cùng chỉ có người yêu đơn phương là buồn tủi.
Hiểu An là cô gái rất mộc mạc và đơn thuần nên suy nghĩ như thế khiến cõi lòng cô rất buồn, từ nhỏ đến lớn An chưa từng biết thích một ai và thích một người nam là như thế nào. Nhưng kể từ khi ông trời cho An gặp Trần Hạo thì trái tim bé nhỏ của cô đã rung động, mặc dù anh ta dữ dằn lắm nhưng An vẫn cứ thương người ta, vẫn cứ thích người ta, mà như vậy thì đã sao. Hạo ca ca cũng không có thích An.
An đang buồn đang sụt sùi nước mắt thì Lục Nghị chợt mở cửa, anh ta đã về.
“Sao thế? Vết thương đau lắm à?”
Hiểu An lắc đầu: “Chỉ đau một xíu thôi.”
“Đau một xíu mà khóc đến lắm lem thế ư?”
Hiểu An lau nước mắt, Lục Nghị bước vô anh ta nhìn cô một chút thì nói: “Trần Hạo mà biết cô khóc thì anh ta sẽ bóp chết tôi đấy, vậy nên ở nhà của tôi cô phải cười chứ không được khóc.”
Hiểu An nâng đôi mắt nhìn Lục Nghị: “Cười phải vui mới cười, khi không lại cười thì là không được bình thường.”
Hiểu An ngây ngô nói lại làm Lục Nghị bật cười: “Thì ra Trần Hạo thích cô là vì điều này.”
“An không hiểu ý anh.”
Lục Nghị không giải thích cho An hiểu anh ta chỉ đơn giản nói: “Không có gì, mà cô đã đói chưa? Tôi sẽ đi nấu cơm.”
Hiểu An gật đầu, Lục Nghị bước đi thì An lại gọi: “Để An nấu có được không?”
Lục Nghị quay lại, anh ta suy nghĩ một chút thì hỏi: “Cô có hay nấu cho Trần Hạo không?”
Hiểu An khảng khái trả lời: “Không phải là hay nấu mà anh ấy toàn bắt An nấu.”
Lục Nghị tiếp tục cười, anh ta bảo: “Vậy thôi để tôi tự làm, cô đã nấu cho Trần Hạo thì chỉ được phép nấu cho anh ta thôi. Nếu để anh ta mà biết cô nấu ăn cho người khác thì anh ta sẽ không tha cho cô đâu.”
Hiểu An nghe Lục Nghị nói mà chẳng hiểu tí nào: “Sao kỳ vậy, sao lại không tha cho An?”
Lục Nghị ngoảnh mặt ra hướng cửa thản nhiên đáp lại An trước khi bước ra: “Bởi vì anh ta rất khó ưa, cô ở cạnh anh ta lâu vậy thì cũng phải hiểu được tính của anh ta chứ?”
Lục Nghị đi ra khỏi phòng của An trong khi cô ấy thì vẫn đang thắc mắc với những gì Lục Nghị nói. Hạo ca ca tính tình rất khó chịu, rất nóng nảy, rất hung dữ nhưng mà không đến nỗi là khó ưa đâu, cơ mà tại sao Lục ca lại bảo anh ấy sẽ không tha cho An chứ? An nấu cơm thì có gì sai? Chỉ là nấu cơm thôi mà, có làm gì chọc giận Hạo ca ca đâu?
- --------------
Căn cứ ngầm của tổ chức F.
Tam Nương bị thuộc hạ của Sói Trắng tát một cái vào mặt, cô ngã xuống hai tay chống sàn, gương mặt bị vết xước do móng tay của thuộc hạ bên cạnh lão đại tát.
Sói trắng: “Đừng nghĩ ta cho cô tự do hoạt động trong tổ chức RED thì sẽ không chú ý đến hành động của cô. Cô đã có cơ hội loại trừ Trần Hạo nhưng lại không ra tay, chuyện này ta phải hiểu nó như thế nào đây?”
Âu Nhược Đình đứng dậy, cô cung kính trả lời: “Trần Hạo vẫn chưa thể loại trừ thưa chủ nhân.”
Sói Trắng nhàn nhạt cười: “Chưa thể? Là vì cô thích hắn sao?”
Tam Nương liền nói: “Không thưa chủ nhân, thuộc hạ tuyệt đối không động tình. Chỉ là trong tổ chức RED Trần Hạo luôn được cử đi làm những nhiệm vụ quan trọng, thuộc hạ cho rằng sắp tới tấm bản đồ thứ ba ắt hẳn sẽ là do Trần Hạo mang về. Huống hồ chủ nhân cũng muốn sau khi hội tụ ba tấm bản đồ mới cho phép thuộc hạ trừ khử bộ ba Tam Hổ.”
Sói Trắng chăm chú ánh mắt quan sát thái độ của Tam Nương, ông ta nhịp ngón tay trên ghế từ từ cất giọng:
“Ta muốn đến khi lộ ba bản đồ mới cho phép cô giệt trừ bộ ba sát thủ, nhưng ta vẫn phẫn nộ bởi hành động của cô là vì cô đã phản lại lệnh của RED. Cô có ý đồ cá nhân chứ không phải vì mệnh lệnh, nếu cô hành động vì tâm tình cá nhân thì cũng có thể hành động như vậy với tổ chức F.”
Tam Nương cúi đầu: “Chủ nhân! thuộc hạ một lòng trung thành chỉ hướng về tổ chức F.”
Tam Nương đã có linh cảm về sự việc ngày hôm nay, lúc cô quyết định không sử dụng đến tính hiệu diệt trừ với Trần Hạo ắt hẳn là một nỗi bất an, cuối cùng vẫn lọt đến tai mắt của chủ nhân.