Ân Kỳ quan sát bàn tay của mình, cô nhớ lại sự việc lúc lấy bàn tay ra khỏi miệng của Lục Nghị. Lúc đó bàn tay của cô rướm máu và bầm tím, dấu răng nhìn thấy rất rõ.
Lục Nghị sau một khoảng thời gian dài hôn mê thì đã tỉnh. Người đầu tiên anh ta nhìn thấy không phải là Ân Kỳ mà là một thuộc hạ. Lục Nghị chớp mắt, mệt mỏi nói: “Ân Kỳ đâu?”
Thuộc hạ chuẩn bị trả lời thì Ân Kỳ đã mở cửa bước vào. Ánh mắt của Lục Nghị liền hướng đến Ân Kỳ.
Ân Kỳ bước vào và nói: “Anh tỉnh rồi sao?”
Thuộc hạ của Lục Nghị xin phép ra ngoài để cho Ân Kỳ và Lục Nghị nói chuyện.
Ân Kỳ ngồi xuống ghế, cô nói: “Anh thấy sao rồi? Còn đau không?” Ân Kỳ chạm tay vào chỗ vết thương của Lục Nghị.
Lục Nghị không trả lời Ân Kỳ, nhưng anh ta nhìn thấy tay cô bị băng thì nói: “Tay em làm sao vậy?”
Ân Kỳ cười nhẹ: “À! Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, không sao đâu. Nhưng anh vẫn chưa trả lời tôi, anh đã thấy khá hơn chưa?”
Lục Nghị nói: “Còn đau, nhưng tôi chịu được.”
“Lại là câu chịu được. Nếu anh chịu được thì tôi đã không...”
Lục Nghị ngạc nhiên hỏi: “Không gì cơ?”
Ân Kỳ cười cho qua, cô nói: “Không có gì! Tôi nghĩ anh vẫn còn mệt, nên hãy nghỉ ngơi thêm đi. Tôi ra ngoài đây.”
Ân Kỳ đứng dậy thì Lục Nghị nói: “Em có thật là không còn nhớ gì không?”
Ân Kỳ đứng yên một lúc, đôi mắt chớp nhẹ. Lục Nghị ngồi dậy, anh ta nhìn Ân Kỳ. Ân Kỳ vẫn giữ một thái độ rất bình tĩnh, nét mặt tự nhiên không có sự gượng gạo. Cô ngồi xuống, đôi mắt cũng nhìn thẳng vào Lục Nghị.
“Tôi sợ anh chưa khỏe nên không dám hỏi nhiều. Nhưng thật sự, tôi muốn hỏi anh rất nhiều điều, chỉ là lúc này thì không phù hợp, có đúng không?”
Lục Nghị quan sát rất kỹ biểu hiện của Ân Kỳ, anh ta vốn không phải là kẻ dễ bị ai đó lừa, cho dù là anh ta có thích Ân Kỳ đi chăng nữa.
“Tôi đã khỏe nhiều rồi. Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Ân Kỳ hạ nhẹ đôi mắt, suy nghĩ một chút sau đó cô nâng mắt lên và bắt đầu hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết, tên của tôi là gì không?”
Lục Nghị thở ra, trong ánh mắt có chút nghi ngờ: “Là Ân Kỳ, Trương Ân Kỳ!”
Ân Kỳ không có chút dấu ấn gì về cái tên, cô mông lung nhìn Lục Nghị rồi nhẩm lại tên của mình: “Trương Ân Kỳ.”
Lúc ấy Lục Nghị bỗng nói: “Còn tên tôi, em có muốn biết luôn không?”
Ân Kỳ nhìn Lục Nghị, cô gật đầu.
“Tôi họ Sát tên Nhân, gọi đầy đủ là Sát Nhân.” Lục Nghị trả lời một cách rất thản nhiên, ánh mắt còn rất điềm tĩnh nhìn xem biểu hiện của Ân Kỳ.
Ân Kỳ hướng đến Lục Nghị bằng một ánh nhìn hoang mang, cô im lặng không nói gì cả. Sự bình lặng này của Ân Kỳ có lẽ đã thuyết phục sự dò xét của Lục Nghị đôi chút.
“Đùa em đấy! Tên tôi là Lục Nghị.”
Lục Nghị nói vậy thì Ân Kỳ cười nhẹ và gật đầu. Lục Nghị sau đó nói: “Em còn muốn hỏi gì nữa không?”
Lục Nghị hỏi xong, anh ta đợi chờ lời nói của Ân Kỳ. Nhưng khi cô ấy nói ra thì Lục Nghị như bị hóa băng một lúc.
“Em là bạn gái của anh phải không?”
Ân Kỳ nói tiếp: “Nếu câu trả lời là không phải thì em không thể hiểu được, lý do tại sao lúc đó anh lại bất chấp ngăn cản người ấy muốn giết em. Anh muốn bảo vệ cho em, và em chỉ có thể nghĩ là em quan trọng với anh.”
“Vậy em có yêu tôi không?” Lục Nghị bỗng hỏi, đôi mắt sâu lắng nhìn Ân Kỳ.
Ân Kỳ im lặng, cô đang cảm nhận điều gì đó. Cũng cảm thấy Lục Nghị có một sự kỳ lạ, một sự kỳ lạ mà cô đã quên mất.
“Xin lỗi! Nhưng lúc này em không có cảm giác gì với anh cả.”
Lục Nghị nghe câu trả lời thì cúi đầu cười nhẹ một cái, anh ta nói: “Dù sao cũng tốt hơn là việc em cảm thấy căm ghét.”
“Căm ghét ư? Tại sao?” Ân Kỳ có chút ngạc nhiên.
“Không yêu thì là ghét thôi, một lý giải rất đơn giản mà.” Lục Nghị nói xong câu này thì bảo: “Thôi em ra ngoài đi, tôi muốn nghĩ ngơi rồi.”
Ân Kỳ gật đầu. Lục Nghị nằm xuống, cô kéo chăn lên cho Lục Nghị rồi đứng dậy đi ra ngoài. Ân Kỳ đóng cửa lại nhẹ nhàng. Những lời nói lúc nãy của Lục Nghị vẫn mang cho Ân Kỳ một sự nghi vấn, cô không hiểu tại sao anh ta lại nói như vậy, nhưng cô muốn làm rõ mọi thứ và muốn hiểu rõ về anh ta.
Khi Ân Kỳ đóng cửa lại, Lục Nghị đã hướng đôi mắt nhìn đến cánh cửa. Tuy rằng biểu hiện của Ân Kỳ không có sự giả tạo nhưng Lục Nghị cũng không vì vậy mà hoàn toàn tin Ân Kỳ. Trương Ân Kỳ là một cảnh sát, bản năng cảnh sát của cô ấy sẽ luôn là một mối nguy hiểm, cho dù Ân Kỳ có mất đi trí nhớ. Lục Nghị đưa tay lên, vết thương của anh ta là do Trần Hạo gây ra nhưng anh ta không thể trách Trần Hạo. Bởi vì, Trần Hạo là đội trưởng và là người có thể tác động đến tính mạng của Ân Kỳ, Lục Nghị khi đó chỉ có thể liều mình với Trần Hạo để bảo vệ Ân Kỳ.
Nhưng nếu là với chủ nhân thì Lục Nghị thật sự không biết phải làm sao. Chủ nhân là người anh ta phải trung thành, cũng là người đã cho anh ta cơ hội nắm quyền sinh tử, chỉ cần anh ta muốn giết thì hầu như kẻ đó sẽ phải chết. Vì thế, chủ nhân là người cho anh ta một cuộc sống mới. Lục Nghị đã được huấn luyện để tuyệt đối trung thành, cho nên anh ta sẽ không vì bất cứ ai mà phản bội lại Giã Kim Đại.
“Kể cả là Ân Kỳ.” Lục Nghị thầm nói.
Hàng mi của An động nhẹ, đôi mắt cô sau đó từ từ mở ra. Vẫn là căn phòng này, căn phòng mà An đã muốn trốn đi. An ngồi dậy, vết thương cô chợt nhói đau. An nhắm mắt và tay đặt lên ngực, cũng không biết đây là lần thứ mấy cô bị thương, là lần thứ mấy cô may mắn không chết. Nhưng mạng người nào có phải trò chơi, sức khỏe của cô qua những lần bị thương đã yếu dần đi, đôi khi An chỉ hoạt động có một chút cũng đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi và đuối sức.
An đi tới cửa, cô đưa tay nắm lên tay kéo thì phát hiện cửa đã bị khóa. Trần Hạo muốn giam lỏng cô, khống chế cô như những gì mà anh ta đã từng làm. An hạ mắt xuống, cô thả tay và quay lại giường. An ngồi xuống, tâm trạng khi bị giam lỏng dĩ nhiên không vui.
Để thoát khỏi bàn tay của mafia, An đã phải nhờ đến sự giúp đỡ cảnh sát. Thậm chí còn xém hi sinh cả mạng sống của mình, chỉ để cô có thể có được một cuộc sống tự do. Nhưng không ngờ, sau tất cả An vẫn rơi vào tay của mafia
Giọt nước mắt của An nhẹ lăn xuống. Và rồi Trần Hạo bỗng nhiên bước vào, anh ta nhìn thấy An khóc. An không ngẩng lên nhìn xem là ai, cô ngồi yên một chỗ nhưng cô có thể cảm nhận được người bước vào kia chính là anh ấy.
Trần Hạo đi lại gần An: “Đừng khóc.”
Là mắng, lẽ ra với tính cách của anh ấy sẽ mắng An chứ không phải sẽ bảo An đừng khóc. Nhưng tại sao khi anh ấy không cáu giận nữa thì trong lòng An lại đau đớn hơn. An rất khó chịu, thật sự khó chịu.
“Hãy để An đi!”
Trần Hạo lạnh lùng nói: “Cô thừa biết cô vốn không thể ra yêu cầu với tôi.”
An nhắm mắt lại, buồn lòng nói: “Anh chẳng thể làm gì được đâu, anh không thể kháng lệnh của ông ta. Vì vậy, anh hãy thả An ra đi! Anh có giữ An bên cạnh thì cũng chẳng có lợi ích gì với anh cả.”
Trần Hạo chớp mắt: “Trần Hạo tôi xưa nay chưa từng làm gì mà không có mục đích.”
Hiểu An nâng mắt lên nửa tin nửa ngờ: “Anh muốn mục đích gì chứ?”