Trần Hạo lãnh huyết chớp mắt, anh bước đi ngang qua Lương Thành.
“Cậu có muốn nhìn thấy bố mình không?”
Bước chân của Trần Hạo bỗng dừng lại.
Lương Thành nghiêm túc nói: “Hãy nhìn rồi quyết định nhận ông ấy hay không là quyền của cậu.”
Trần Hạo từ từ quay ra sau, hàng chân mày đen nhíu xuống.
Trong một căn phòng khác, có một chiếc tivi màn hình phẳng được đặt ở chính diện. Lương Thành đã đưa Trần Hạo vào đây, ông lấy cuốn băng cũ bỏ vào một cái máy rồi nhấn nút.
Hình ảnh của Vương Khải hiện lên trên màn hình, thu vào trong đôi mắt của con trai ông ấy. Đoạn băng đó ghi lại cảnh tập luyện của đặc vụ Vương Khải cùng những đồng đội của ông ấy, trong đó có cả Lương Thành.
Nhìn vào màn hình Lương Thành nói: “Thời điểm đó chúng tôi đều là những thanh niên mang trong mình nguồn năng lương yêu nước dồi dào. Tham gia vào đặc huấn để có thể được chọn vào đội đặc vụ xuất sắc nhất cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn và thử thách.”
Bố của Trần Hạo khi trẻ thật sự rất giống với anh ta, khí chất toát lên trên gương mặt của ông ấy khi tập luyện rất là mạnh mẽ và kiên cường. Chỉ khác một điều là trong ánh mắt của bố không có chất chưa sự hung tàn, không phải là tia sát khí của chết chóc.
“Sau này lấy vợ nếu mà có con trai, thì cậu có muốn nó trở thành đặc vụ giống cậu không?” Một anh bạn hỏi Vương Khải trong đoạn băng khi họ đang giỡn đùa với nhau sau giờ tập luyện.
Vương Khải nói: “Nó là con tôi dĩ nhiên nó sẽ thừa hưởng nhiệt huyết của tôi.”
Anh bạn kia nghe câu trả lời thì cười rồi nói: “Ừa, vậy sau này con trai của tất cả chúng ta đều sẽ là những đặc vụ.”
Vương Khải nở nụ cười rất tươi nhưng sau đó anh thu lại và nói rằng: “Tôi đùa vậy thôi chứ con tôi lớn lên nó muốn trở thành ai là quyền của nó. Miễn sao nó đừng trở thành một kẻ xấu là được.”
Đến đoạn này Lương Thành chuyển mắt qua nhìn xem thái độ của Trần Hạo.
Đoạn băng sau đó chiếu thêm vài cảnh tập luyện thì đã kết thúc.
Nhìn thấy được bố một cách rõ ràng thay vì là những đoạn ký ức mờ nhạt trong trí nhớ của mình, Trần Hạo dù cho sắt đá đến cỡ nào thì cũng khó mà che lấp hết nội tâm của mình. Là bố sao? Là bố thật sao?
“Tại sao lại bỏ rơi con?”
“TẠI SAO?” Trần Hạo gào lên, đôi con ngươi hằng lên những vệt đỏ vì luồn nộ khí đang dâng trào.
Lương Thành quay sang, ông nghiêm nghị trả lời câu hỏi ấy của Trần Hạo: “Vương Khải không bao giờ bỏ rơi con trai của mình.”
Ánh mắt của Trần Hạo mang đầy sự hung tợn hướng đến Lương Thành: “Không ư? Nếu không thì bây giờ tại sao tôi phải đứng đây để xem đoạn băng này? Ông ta là một kẻ vô dụng.”
Lương Thành tức giận tát cái chát vào mặt của Trần Hạo, ông trừng mắt và cũng lớn tiếng nói: “Ông ấy cho đến hơi thở cuối cùng cũng chỉ lo lắng cho con trai của mình. Nếu không phải vì mang theo cậu chạy trốn thì ông ấy đã có thể thoát khỏi sự truy sát của mafia.”
“Cậu mang theo Hiểu An khó khăn như thế nào, thì phải nghĩ dưới hàng chục ngòi súng bố cậu đã phải bất chấp ra sao để bảo vệ mạng sống cho cậu.”
Trần Hạo hít thở mạnh, mắt anh ta trông rất đỏ.
Lương Thành nghiêm mặt, ông nói: “Sao nào? Muốn giết tôi có phải không?”
Ông ấy thách thức bản tính sát thủ của Trần Hạo nhưng ông không hề sợ hãi ngược lại rất tự tin với những gì mình nói.
“Giết tôi thì cũng không thay đổi được gì cả. Vì sự thật sẽ mãi là sự thật.”
“Bố cậu là một đặc vụ của quốc gia, ông ấy bị truy sát mới không thể quay lại tìm con trai của mình. Trước lúc chết đã phó thác cho tôi tìm đứa con. Đáng tiếc là cho dù chú có lục tung hết mọi nơi ở thành phố X thì chú cũng không thể tìm thấy con - Vương Nguyên à.” Giọng của Lương Thành hạ xuống, mang theo nỗi lòng xót xa.
Trần Hạo bóp chặt nắm tay và quát lên: “Im đi, tôi không muốn nghe ông nói nữa.”
Tiếng quát rất lớn ấy đã lọt vào trong tai của An, cô ấy nâng mắt: “Là Hạo ca ca.”
An đứng dậy mở cửa và chạy đi tìm Trần Hạo. Cô cảm nhận âm thanh phát ra từ đâu thì chạy theo hướng ấy, nhưng nhà chú Thành khá rộng lớn vậy nên An không thể biết được ngay là Trần Hạo đang ở đâu.
Lương Thành chớp mắt, thần thái vẫn rất lãnh nghiêm, ông xoay người đi đến một cái bàn, mở ngăn kéo ra trong đó là một tờ giấy A4 được cuốn tròn, trên thân giấy là một sợi dây gai cột nhẹ để cố định.
Lương Thành tháo nút thắt sợi dây rồi đi tới trước mặt của Trần Hạo. Ông nhìn thẳng vào anh ta và hai tay cũng vạch tờ giấy A4 ấy ra.
Trên mặt giấy đó là một bức tranh của con nít vẽ. Bức tranh có một đứa bé nắm lấy tay của một người đàn ông, trên đầu của bé ghi chữ “con” và trên đầu của người đàn ông ghi chữ “bố“. Nét vẽ tuy méo mó, xiên vẹo nhưng nét chữ thì rất thẳng thóm. Ở giữa hai người trong hình là một hình trái tim thật lớn và bên trong có viết năm chữ.
“Bố ơi, con yêu bố!”
Năm chữ ấy nằm trong đôi đồng tử của Trần Hạo, anh ta nhìn bức tranh không hề chớp hàng mi. Tuy nhiên từ hốc mắt lại lăn xuống thứ chất lỏng mà Trần Hạo luôn nói đó là vô dụng.
Trần Hạo nhớ ra là mình đã từng vẽ bức tranh này. Khi đó dù anh ta chỉ mới có năm tuổi, nhưng ký ức ấy vẫn ít nhiều còn lưu dữ trong não bộ của Trần Hạo. Chỉ là anh ta không thể nhớ gì về bố ngoài lời dặn dò cuối cùng trước lúc ông ấy bỏ đi.
“Con ở yên trong này, đừng có mở nắp ra, bố sẽ quay lại ngay thôi.”
Hình ảnh Vương Khải thật mờ nhạt, giọng nói cũng chỉ thoang thoảng bên trong ký ức của Trần Hạo. Anh hận bố, bởi vì anh đã rất nhớ bố, đã rất chờ đợi bố quay trở lại. Nhưng cuối cùng người mở chiếc thùng rác ấy ra lại là một người đàn bà. Bà ta đã sử dụng Trần Hạo như một công cụ kiếm tiền. Cho đến năm Trần Hạo 10 tuổi thì người đàn bà này bị một nhóm người tìm đến, bọn họ đều mặc trang phục màu đen.
Bà ta liên tục xin tha nhưng Trần Hạo nghe ai đó gọi bà ta là sát thủ. Bà ấy là thành viên bỏ trốn và bị người của tổ chức tới xử lý.
Khi đó Trần Hạo núp trong hốc tủ nhưng bị một người đàn ông trong nhóm đó nhìn thấy, ông ta vẫy tay kêu cậu ra.
“Có muốn sống không?”
Trần Hạo nghe ông ta hỏi thì gật đầu một cái.
Ông ta giãn miệng, rồi nói: “Đi tới rút con dao trên ngực bà ta ra.”
Bà ấy bị đâm nhưng vẫn chưa chết. Trần Hạo từ từ đi tới, nó cầm cán dao rồi rút ra nhưng vì nó ốm yếu nên rút không có được, con dao lại gâm khá sâu.
Bà ấy bị nó kéo dao nên rất đau, dù sao cũng chết bà ta muốn nó chết chung nên đã bóp cổ của nó. Trần Hạo bị ngộp nên vội chụp lấy tay của bà ta.
Người đàn ông kia cất giọng: “Nhấn con dao xuống, mụ sẽ thả cháu ra.”
Trần Hạo với tay chụp cán dao nhưng mụ đẩy nó ra xa và bóp chặt cổ của thằng nhỏ. Người đàn ông kia bước tới tát bà ta một cái bốp làm bà ta ngã xuống sàn.
Ông ấy rút súng ra lên nồng một cái rẹt rồi đặt vào tay Trần Hạo, sau đó thì nói bên tai của nó: “Nhìn thẳng vào mụ và bóp cái cò này, lý do phải làm thế là cho mụ chừa vì đã làm cổ của cháu bị đau.”
Trần Hạo có chút chần chừ thì ông ta vuốt đầu nó và nói:
“Bóp cò đi, lần sau mụ sẽ không dám làm gì cháu nữa.”
Thấy thằng bé nhúc nhát, ông ta đứng dậy miệng nhoẻn cười, bàn tay rút ra một khẩu súng khác chĩa vào sau đầu của thằng nhóc. Lúc ông ta chuẩn bị kết liễu nó thì đã chợt dừng lại.
“Pằng.”
Ánh mắt ông ta nhướng nhẹ một cái, vì không ngờ Trần Hạo nó thắm những gì ông ta nói. Cuối cùng nó cũng đã chịu bóp cò giết chết người đàn bà kia.
Máu tươi văng lên trên người của Trần Hạo. Bàn tay nhỏ bé của nó cũng có những giọt máu đỏ của người đàn bà ấy.
Cũng chính từ lúc đó tổ chức RED đã thu nhận Trần Hạo. Và người đàn ông lạ mặt đã đưa súng cho Trần Hạo khi ấy không ai khác chính là người lãnh đạo tối cao của RED - Giã Kim Đại. Ông ta đã mang Trần Hạo về và huấn luyện cho nó trở thành một sát thủ đáng sợ nhất trong tổ chức.