Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 156: Chương 156: Jan




Tại Tịnh Thất Phúc Tâm, lực lượng cảnh sát đang có mặt tại hiện trường để điều tra về vụ án mạng. Tổ đặc biệt của Ân Kỳ cũng có mặt cùng với tổ trọng án, bởi vì theo báo cáo ban đầu thì vụ giết người này có liên quan đến mafia.

Những đầu đạn được các cảnh sát mang bao tay thu nhặt về dám định, các thi thể cũng được kiểm tra dấu vết kỹ lưỡng trước khi được chuyển đi.

Trương Ân Kỳ quan sát ngôi nhà này, ánh mắt cô không bỏ qua một chi tiết nào. Sau cùng cô dừng lại đôi con ngươi trên một chiếc đồng hồ treo tường.

Đội trưởng Diệp Lâm nhìn Ân Kỳ khi thấy cô chăm chú nhìn chiếc đồng hồ bằng gỗ ấy.

“Sao vậy Ân Kỳ?” Diệp Lâm hỏi.

Cảnh sát Tịnh cũng cảm thấy tổ trưởng Trương kỳ lạ. Ân Kỳ bước đến gần chiếc đồng hồ, cô nhìn nó rất kỹ sau đó chạm tay vào thì đột nhiên có tiếng súng nổ lên.

“Pằng nhéo!”

Đội trưởng Diệp Lâm đè Ân Kỳ nằm xuống, tất cả cảnh sát vào tư thế phòng bị, rút súng ra. Nhưng cả ngôi nhà lúc này lại bốc lên toàn là khói cay, ngột ngạt, gây hại đến mắt. Mọi người đều phải di chuyển ra bên ngoài để lấy không khí và để bảo vệ đôi mắt của họ.

Trương Ân Kỳ cùng hết thẩy năm cảnh sát đang có mặt tại hiện trường đều không thể mở được mắt. Khí cay khiến mắt của mỗi người phải sưng đỏ lên, nhắm hít cả lại, tuyến lệ chảy ra rất nhiều và vô cùng khó chịu.

Đội Trưởng Phác tìm được trai nước trong xe, lập tức rửa mắt. Các cảnh sát khác sau đó cũng tìm được nước ở một cái lu trong tịnh thất, họ khẩn trương rửa mắt để giúp giảm đi sự tác hạ của khí cay.

Cảnh sát Trương Ân Kỳ sau khi đã có thể mở được mắt thì cô đã lập tức chạy vào trong trước. Cảnh sát Tịnh theo sau, cô cầm súng cảnh giác xung quanh cùng Ân Kỳ.

Ân Kỳ nhìn đến chiếc đồng hồ thì vẫn còn thấy nó ở đó, nhưng trong số các thi thể thì lại mất đi một người. Chỉ còn lại bốn đứa nhỏ.

Cảnh sát Tịnh nhìn Ân Kỳ, điều kỳ lạ này là sao? Kẻ bắn súng và ném khí cay vừa rồi chỉ muốn thi thể. Tất cả các cảnh sát khác cùng chạy vào, và họ cũng không hiểu nguyên nhân.

“Có khi nào là Lộc Quân Phàm không?” Cảnh sát Tịnh nói với Ân Kỳ.

“Không phải.”

Đội trưởng Phác nói: “Làm sao cô có thể khẳng định không phải là hắn?”

Ân Kỳ nhìn đội trưởng của tổ trọng án: “Lộc Quân Phàm rất thích sự mạo hiểm, nếu hắn làm thì sẽ không dùng cách đơn giản. Ngược lại sẽ chơi cảnh sát một vòng rồi mới làm điều anh ta muốn.”

“Như thế cũng không thể khẳng định được đó không phải là anh ta.”

Trương Ân Kỳ nghiêm mặt, cô tháo xuống chiếc đồng hồ rồi nói: “Vậy thì anh cứ điều tra xem có phải thực sự là hắn ta không?”

Ân Kỳ bê đồng hồ bước đi, đội trưởng Phác khá khó chịu vì những gì cô ấy nói với anh ta.

“Cấp dưới của anh hơi ngạo mạn thì phải?” Đội trưởng Phác nói với Diệp Lâm.

“Đối với tôi cô ấy không ngạo mạn mà là một nữ cảnh sát rất cá tính.” Đội trưởng của đội điều tra đặc biệt trả lời rất ngắn gọn, nhưng cũng đủ nói lên quan điểm của anh.

Diệp Lâm chạy theo Ân Kỳ, anh hỏi cô: “Cái đồng hồ này cô thấy có gì khả nghi ư?”

Ân Kỳ mở cửa xe cảnh sát, cô nói: “Tôi không rõ, nhưng khi nhìn nó một lúc lâu thì tôi cảm thấy hai bên mặt đồng hồ có

sự đảo chiều. Có thể nó chứa một bí mật nào đó bên trong.”

Ân Kỳ bước lên xe, đội trưởng Diệp Lâm cũng lên cùng cô. Đội AB đã rời đi trước còn tổ trọng án thì lấy thêm một số dấu vết nữa thì mới rời đi.

Tin tức của vụ án mạng cũng nhanh chóng được lan truyền trên tivi, các trang mạng và báo đài. Hiểu An ở trong nhà của Trần Hạo, nếu bây giờ cô đang bật tivi thì chắc chắn sẽ lại đau lòng vì cái chết của mọi người trong tịnh thất Phúc Tâm. Nhưng cô lại không xem thấy, vì hiện tại cô đang mãi loay hoay với khẩu súng của Trần Hạo.

An mày mò cả buổi mà không tháo được, cô đành bất lực thở dài. Kiểu này thì không xong cho cô rồi. An mở tủ bỏ đạn lại vào bên trong, dù sao cô cũng không có biết nạp đạn thì cầm nó để làm gì. Trên tay An chỉ còn cầm mỗi súng. Cô đứng lên vừa mới bước được một bước thì đã giật mình làm rớt súng cái cạch xuống sàn.

Trần Hạo như ma vậy, anh ta vô đây lúc nào An cũng không biết, còn nhìn An chằm chằm nữa.

Đôi mắt của Trần Hạo hạ xuống khẩu súng. Hiểu An cúi xuống nhặt lên, cô đưa nó đến cho Trần Hạo nhỏ giọng nói: “An chỉ mượn một lúc.”

Trần Hạo cầm lấy súng, anh ta nhìn nó rồi nói: “Cô vẫn còn ý định muốn giết chết Jan?”

Hiểu An hít vào một hơi, cô gật đầu. Trần Hạo tháo súng ra, cách anh ấy tháo An cố nhìn nhưng nhìn không được, tháo nhanh như chớp vậy. Trần Hạo lấy đạn có sẵn trong túi bỏ vào sau đó lắp súng rồi thẩy cho An.

Hiểu An chụp lấy nhưng cô chụp cũng không nên dáng nữa, súng lại rơi xuống đất cái cạch.

An nhặt lên, cô bậm môi nhìn Trần Hạo. Đối với Lục Nghị thì khi An làm rớt súng anh ấy sẽ khó chịu, dằn giọng bắt An phải nhặt lên nhưng còn Hạo ca ca thì tại sao anh ấy cứ dòm dòm cô vậy? Lẽ ra với tính cách của sát thủ số một thì sẽ nóng nảy hơn Lục Nghị chứ?

“Đi ra ngoài bắn vào tấm pia, hoặc là đứng đây bắn tôi cũng được.”

Trần Hạo bảo An nhưng cô ấy lại nhăn mày, sau đó thì cầm súng đi ra ngoài. Trần Hạo kéo khóe miệng, anh ta bước đi ra theo An, một tay thong thả đúc vào túi quần.

Hiểu An cầm súng, cô nhắm vào điểm tâm: “Pằng!”

An nhíu mày một cái, vì cô lại bắn trật. Cô tiếp tục bắn: “Pằng, pằng...”

Hồng tâm vẫn là hồng tâm, An bắn không có trúng phát nào hết. Bất lực An buông súng xuống, mắt cô nhắm lại.

Trần Hạo bước đến sau lưng An, anh ta cầm lấy tay cô ấy đưa lên phía trước. Giọng nói của anh mạnh mẽ vang lên bên đôi tai của An: “Bắn súng có thể học, nhưng muốn giết người thì phải đủ độ tàn ác.”

“Pằng, pằng, pằng!”

Trần Hạo giúp An bóp cò, ba phát bắn ra đều trúng vào hồng tâm.

Hiểu An hít thở mạnh, cô cảm thấy được rất rõ sự gan dạ khi nổ súng của Trần Hạo. Cách anh ấy nhắm bắn cực kỳ chuẩn, không giống như cô chỉ bắn lung tung.

“Phải tập bao lâu thì An mới bắn được như anh?” An quay lại hỏi.

Trần Hạo lạnh lùng cười sau đó nói: “Cô phải hỏi tôi đã bắn chết mấy người rồi thì mới bắn được như vậy mới đúng?”

Hiểu An cụp mắt xuống. Trần Hạo không chỉ dừng ở đó, anh ta đi ra ngoài mang vô một con thỏ màu trắng. Trên lưng con thỏ có dán chữ Jan.

Trần Hạo kéo bàn để con thỏ lên chính giữa, rồi nói với An: “Bắn chết nó đi!”

An sững sờ: “Nó không phải là Jan, anh đừng bắt An giết một sinh vật vô tội.”

Trần Hạo bước đến An, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô: “Tấm pia cũng không phải là Jan. Nhưng nếu cô muốn giết chết cô ta bằng súng, thì phải thử xem đến một con thỏ cô có bắn chết được không?”

“Hãy bắn đi!”

Hiểu An do dự, khẩu súng trên tay cô chần chừ.

“Bắn đi còn không thì đừng có nằm mơ mà trả thù cho ai.”

Hiểu An hướng ánh mắt đến con thỏ trắng ấy, tay cô nâng lên. Chữ Jan đập vào trong suy nghĩ của cô, cảnh tượng cô ta tàn ác giết chết mọi người xuất hiện.

“Sự hiền lành sẽ là liều thuốc độc của con.” An nhớ lại lời cuối sư cô nói, lòng cô nhói đau. Hai răng nghiến chặt, ngón tay An từ từ bóp cò.

“Pằng!”

Con thỏ bị bắn trúng, máu lập tức phung ra. Nó đau đớn giẫy dụa ở trên bàn. Hiểu An cắn môi, cô thấy nó giẫy giẫy như thế thì rất hãi. Nhưng sư cô nói An quá hiền lành thì không được, An sẽ xem con thỏ ấy là Jan và sẽ bắn chết nó.

Trần Hạo chờ coi An sẽ làm gì, nhưng cô ấy cứ nhìn con thỏ mãi mà không chịu ra tay.

“Cô càng chậm chạp thì nó lại càng đau đớn hơn đấy.”

An nâng súng lên, cố nhìn vào chữ Jan thấm đầy máu của con thỏ. Cuối cùng An lại buông súng xuống.

Trần Hạo đứng dậy bước tới, anh ta cầm lấy súng của An bắn một phát ngay đầu khiến con thỏ chết tươi. Sau đó anh ta quăng súng cái bốp vào tường rồi chửi An: “Đến một con vật cũng không giết nổi mà cô muốn đi giết Jan sao? Từ nay về sau hãy bỏ cái suy nghĩ ngu dốt của cô đi. Jan là sát thủ chuyên nghiệp chứ không phải là một con thỏ nằm đó đợi cô đến bắn.”

Hiểu An cụp mắt, cô không trả lời thì Trần Hạo quát lên: “Tôi nói có nghe không?”

An vương tay ôm lấy Trần Hạo, tự dưng cô ấy ôm lấy, nước mắt thì ứa ra: “An phải làm sao đây? An ghét bản thân của mình. An không muốn là một kẻ vô dụng, nhưng tại sao An lại vô dụng như vậy? An nên chết đi phải không?”

Trần Hạo thở ra, anh vuốt tóc của An, nói nhẹ hơn với cô: “Ai cho cô chết hả? Đừng có khóc nữa, tôi sẽ dạy cho cô cách bắn súng. Nhưng là dạy cho cô tự vệ chứ không phải để cô đi liều mạng.”

Hiểu An buông Trần Hạo ra: “Trừ khi Jan đến tìm An, còn không thì An sẽ tạm tha cho cô ta.”

Trần Hạo nhướng lên một bên lông mày, anh chẳng biết là An đang nói giỡn hay thật nhưng trong sắc mặt An rất là nghiêm túc. Cái chất cao ngạo này cô ấy học từ anh hay là thằng nhãi Lục Nghị vậy?

“Học bắn được đi rồi nói.”

Trần Hạo đi tới nắm lấy hai tai con thỏ rồi đi ra ngoài. Anh ta đi ra ném nó vào một cái hố đã đào sẵn. Thả con thỏ xuống, lắp đất lại, nhưng ánh mắt sát khí của Trần Hạo chợt chú ý đến một cái cây. Trên thân cây đó, Jan đứng tựa lưng, miệng nhoẻn cười khi nhìn đến Trần Hạo.

Sát thủ Jan đang muốn giết Hiểu An. Trần Hạo đoán biết trong tịnh thất cô ta chắc chắn không chỉ nhận lệnh hạ sát những người ở đó, mà còn có cả An nữa.

Trần Hạo bước ra ngoài. Jan nở nụ cười, cô ta bắn dây lên cành rồi hạ người từ từ xuống.

“Chào anh! Jan đến vì nhiệm vụ của mình.”

Trần Hạo rút súng trong tức khắc chĩa súng vào trán của Jan.

Jan chớp đôi mắt: “Anh muốn can thiệp vào nhiệm vụ của Jan sao?”

Giọng nói băng lãnh của Trần Hạo thốt lên: “Tôi không can thiệp vào nhiệm vụ của cô, nhưng tôi không thích ai tùy tiện xông vào nhà tôi.”

“Nếu chủ nhân biết anh giữ cô ta trong tay thì sao?” Jan nhướng mày lên nói.”

Trần Hạo không sợ lời của Jan, ngược lại anh ta còn nói rằng: “Cô đã để Quách Hiểu An chạy vào trong nhà của Trần Hạo này thì là do bản thân cô kém cõi. Tôi giữ cô gái ấy lại là để cho chủ nhân biết ông ấy đã cử đi một sát thủ cực kỳ vô dụng.”

Đôi môi đỏ chói của Jan cong lên, đúng là Trần Hạo có khác, rất thông minh.

“Vậy tôi phải cám ơn Trần sát thủ đã chỉ ra điểm yếu của mình. Jan sẽ không vào nhà của anh, nhưng Jan cũng sẽ ở đâu đó gần đây thôi. Chỉ cần cô ta ra khỏi nhà của Trần Hạo thì Jan sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình, tuyệt đối giải quyết nhanh gọn lẹ, sẽ không làm phiền đến sự yên tĩnh của anh.”

Jan đẩy súng Trần Hạo ra, cô ta bỏ đi, nét miệng giãn nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.