Trước câu hỏi đe dọa của Trần Hạo, bàn tay Ân Kỳ từ từ bóp lại.
“Anh là ai?”
Trần Hạo nhếch nhẹ khóe miệng: “Cô không đoán ra sao? Một cảnh sát mà trong tình thế này lại không thể phán đoán được gì thì thật là khó tin.”
Trần Hạo lãnh lẽo chớp mắt một cái: “Có thể là do cô tiếp xúc với sát thủ hơi ít chăng?”
Trần Hạo rút súng chỉa vào tâm trán của Ân Kỳ, Ân Kỳ bàng hoàng mở to mắt. Trần Hạo khác với Lục Nghị, Ân Kỳ không có liên hệ gì với anh ta dĩ nhiên anh ta có thể giết chết cô ấy ngay tức khắc.
Trước sự hung dữ và khẩu súng trên tay của Trần Hạo, Lục Nghị liền lớn tiếng nói: “Anh bỏ súng xuống cho tôi!”
Trần Hạo dĩ nhiên không buông súng, anh ta còn thẳng thường nói: “Sát thủ thì không nên để cảnh sát bám đuôi, trừ khử cô ta sẽ rất tốt cho cậu.”
Lục Nghị tức giận, anh ta cũng rút súng rồi chỉa thẳng lưng của Trần Hạo, cất giọng cảnh cáo: “Nếu anh dám bắn cô ấy thì đừng trách tôi cũng sẽ bắn chết anh!”
Nét miệng của Trần Hạo kéo lên, cảm giác của nụ cười rất hung tợn, máu lạnh và tàn ác: “Sát thủ số ba, Cậu nghĩ là cậu sẽ bóp cò nhanh hơn tôi?”
Lục Nghị nhích động hàng chân mày, giọng nói lạnh lẽo ấy của Trần Hạo lại vang lên: “Nếu cậu dám cá cược với sát thủ giỏi nhất trong tổ chức thì hãy thử bóp cò!”
Ân Kỳ suy nghĩ: “Sát thủ giỏi nhất trong tổ chức?”
Lục Nghị rất tức tối, nhưng đúng như lời Trần Hạo nói Lục Nghị không dám đánh cược với sát thủ số một.
“Tại sao anh phải giết cô ấy? Anh không có nhận lệnh của chủ nhân kia mà!”
Lục Nghị có thể khẳng định là Trần Hạo không nhận lệnh của Giã Kim Đại, bởi vì nếu Trần Hạo nhận lệnh thì sẽ lập tức dùng điều này để khiến Lục Nghị bắt buộc phải phục tùng.
“Là do cậu nói đấy nhé!”
Lời nói của Trần Hạo khiến Lục Nghị hoang mang: “Do tôi là sao?”
“Cậu muốn có lệnh của chủ nhân? Vậy thì chỉ cần tôi báo cáo thì cậu nghĩ cô gái này sẽ chỉ chết bởi một viên đạn?” Trần Hạo buông súng xuống, anh ta quay lại đôi mắt cao ngạo nhìn thẳng Lục Nghị: “Cậu không nhớ sao? Những gì cậu đã nhận lệnh để làm đối với Quách Hiểu An?”
Lục Nghị trĩu mày, Trần Hạo thì rất thản nhiên, nét mặt còn hiện vẻ cợt nhạo: “Nếu vậy thì để tôi xin chỉ thị, thỏa mãn cho nguyện vọng của cậu.” Trần Hạo lấy điện thoại và nhấn số, Lục Nghị liền chụp lấy cánh tay của anh ta. Trần Hạo liếc mắt, hắn dùng tay cầm súng đánh vào cánh tay của Lục Nghị sau đó quật ngã Lục Nghị một cái ự xuống sàn.
Lục Nghị nằm dưới sàn hít thở mệt nhọc. Trần Hạo đưa chân đạp lên cánh tay vẫn đang cầm súng của Lục Nghị: “Dám chỉa súng vào tôi! Cậu nên biết mình đang thách thức ai rồi đấy Lục Nghị!”
Trần Hạo nộ khí và hung tợn, anh ta nói xong thì nâng súng lên bắn: “Pằng!”
Lục Nghị chau mày, đau đớn nghiến răng. Bàn tay phải của Lục Nghị bị bắn vào một viên đạn, máu lập tức tuông ra dữ dội trên sàn. Ân Kỳ kinh hãi, tên kia thật hung ác! Bắn vào bàn tay như vậy thì rất có thể khiến cho tay bị tàn phế. Trần Hạo lãnh huyết nhìn Lục Nghị, không chút thương tâm, anh ta nói: “Đây là cảnh cáo! Nếu lần sau còn dám ngang nhiên chỉa súng vào đội trưởng của Tam Hổ, thì sự trừng phạt sẽ không phải chỉ là như thế này!”
Trần Hạo nói xong thì bỏ đi cùng các thuộc hạ. Ân Kỳ chạy đến chỗ Lục Nghị, cô xé áo của mình, nhưng khi cô chạm vào tay của Lục Nghị thì anh ta hất tay cô ra: “Đừng động vào tôi!”
Ân Kỳ nhíu mày nói: “Nhưng anh cần phải băng lại vết thương.”
Lục Nghị gượng người ngồi dậy, anh ta nhăn mặt bóp chặt bàn tay bị chảy máu của mình: “Không phải việc của cô, sau này đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa!” Lục Nghị cố gắng nói với Ân Kỳ, gương mặt toát nhiều mồ hôi.
Lục Nghị đứng dậy bỏ đi thì Ân Kỳ nói: “Anh biết tôi sao?”
Lục Nghị bỗng đứng lại, anh ta cảm thấy ngỡ ngàng. Bởi vì có gì đó không ổn ở Ân Kỳ.
Lục Nghị quay lại, máu vẫn nhỏ xuống sàn rất nhiều.
Ân Kỳ nói: “Anh là ai? Và...tôi là ai?”