Nhân cơ hội đang được ở trong phòng của Lục Nghị, Ân Kỳ muốn khám xét phòng của anh ta, xem thử cô có tìm ra được thứ gì đó quan trọng hay không. Ân Kỳ đứng dậy, cô đi đến tủ đồ của Lục Nghị bàn tay trắng nõn nà của cô chạm vào thanh cầm, cô nắm lấy dùng một lực kéo ra. Trước mắt Ân Kỳ là một hàng dài những chiếc áo khoác đắt tiền của Lục Nghị, Ân Kỳ chớp mắt cô đóng lại cánh tủ này mở ra cánh tủ khác thì tiếp tục là một hàng áo sơ mi, kế đến nữa lại là quần, cà vạt và một số các phụ kiện.
Những gì Ân Kỳ nhìn thấy bên trong cái tủ to lớn và sang trọng của Lục Nghị đều là các món đồ hàng hiệu đắt đỏ. Ân Kỳ trước khi đóng đến cánh tủ cuối cùng thì nói nhỏ trong miệng: “Hắn cũng thật sang chảnh.”
Lục Nghị vốn rất giàu có. Sát thủ của tổ chức RED mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ nhận được không ít tiền thưởng, vậy nên trong căn nhà của Lục Nghị sa hoa tráng lệ cũng là điều rất bình thường.
Ân Kỳ đóng tủ lại, cô quay sang một cái giá sách, sát nhân mà có sách thì không biết thứ hắn đọc là những cái thể loại biến thái gì. Ân Kỳ đi tới, cô đọc từng mục chữ trên hong cuốn sách, đều là tiếng Anh, xem ra sát nhân rất giỏi ngoại ngữ. Ân Kỳ lướt nhìn một lượt và rồi ánh mắt cô dừng lại ở một quyển sách nhỏ màu nâu đậm. Ân Kỳ đưa tay lấy cuốn sách ấy ra.
“Tân Ước?” Ân Kỳ ngạc nhiên, đây chẳng phải là sách của đạo thiên chúa giáo hay sao?
Ân Kỳ lật ra xem, quả không sai đây đúng là sách nói về Thiên Chúa. Lúc Ân Kỳ lật ra thì còn có một tấm ảnh bị rơi xuống. Ân Kỳ cuối người nhặt tấm ảnh lên, bức ảnh là hình chụp của Lục Nghị với mười ba đứa trẻ cùng một vị Linh Mục đứng bên cạnh. Trong hình Lục Nghị cười rất hiền hòa, anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen trên tay còn cầm một tấm bằng khen. Ân Kỳ cố nhìn kỹ tấm bằng ấy ghi thông tin gì nhưng chữ quá nhỏ và mờ nên cô không thể nào đọc được, cô chỉ nhìn thấy đằng sau của Lục Nghị là một cái thác nước nhân tạo không quá lớn, trên thác có bức tượng của thiên thần hay một thánh nữ nào đó mà cô không rõ, hình như có dòng chữ Maria trên đá. Ân Kỳ không phải là người theo đạo thiên chúa nhưng cô cũng có biết về tôn giáo này.
“Tại sao tên sát nhân Lục Nghị lại chụp chung với linh mục và bọn trẻ, anh ta đã từng là ai?”
Ân Kỳ nhíu mày quay lại nhìn Lục Nghị, cô bắt đầu tò mò hơn về con người này. Ân Kỳ lật thêm vài cuốn sách sau đó thì đặt lại đúng vị trí, duy chỉ có bức ảnh là cô giấu vào trong người, cô phải đưa ảnh này về sở cảnh sát điều tra xem lai lịch trước đây của Lục Nghị là ai?
Ân Kỳ đi ra thì Lục Nghị ho lên vài tiếng. Ân Kỳ đứng lại nhưng cô chưa quay lưng thì Lục Nghị đã thốt lên: “Thuốc của em ở cái tủ ngoài phòng khách, em nhớ uống cho đều cử.”
Ân Kỳ lúc này mới quay người lại nhìn Lục Nghị, cô hỏi: “Tại sao anh cứ quan tâm đến tôi? Không lẽ là vì tôi có giá trị gì đó với anh? Muốn dùng tôi làm con mồi chăng?”
Lục Nghị lấy chiếc khăn trên trán xuống, anh ta ngồi dậy tựa lưng vào giường, hơi thở phả ra nặng nề: “Nếu tôi nói tôi thích em thì sao?”
Ân Kỳ không chút rung động, cô nhạt nhẽo cười: “Ai mà anh chả thích, giết bao nhiêu người rồi còn gì?!” Ân Kỳ lạnh giọng khi nhắc đến chữ “giết“.
Nghe Ân Kỳ nói vậy Lục Nghị thản nhiên trả lời: “Đúng, em nói rất đúng. Chỉ cần là nữ nhân thì tôi sẽ thích, vậy nên sau này đừng hỏi tôi tại sao lại quan tâm em, tại sao lại tốt với em?”
“Anh sẽ quan tâm, sẽ tốt, sau đó một khi anh đã hết hứng thú thì sẽ ra tay giết chết tôi có phải không?” Ân Kỳ nâng giọng hỏi, đôi mắt thẳng thắn chất vấn Lục Nghị.
Câu hỏi của Ân Kỳ đã vang vọng đầy đủ đến đôi tai của Lục Nghị nhưng anh ta lại tự dưng im lặng, không trả lời câu hỏi ấy. Ân Kỳ nhìn Lục Nghị chằm chằm anh ta không nói cô cũng không việc gì phải đứng đây, tâm địa của một tên sát nhân thế nào cô vốn đã hiểu rõ.
Ân Kỳ quay người bỏ đi.
“Sẽ không hại em, tôi hứa!”
Lục Nghị nhẹ nhàng thốt lên, âm giọng xuyên đến thính giác của Ân Kỳ. Ân Kỳ chuyển đôi mắt sang trái lắng động vài giây nhưng sau đó cô vẫn bước ra khỏi phòng.
Một lúc sau Lục Nghị bước ra ngoài để ăn bữa tối, anh ta đặt tay ở hông bụng từ từ bước xuống bếp. Ân Kỳ mở cửa phòng cô lén quan sát hành động của Lục Nghị. Anh ta đã đi xuống dưới, cô cũng đi theo chỉ là chưa lộ mặt cho anh ta thấy. Lục Nghị ngồi vào bàn ăn, đồ ăn trên bàn đều đã nguội nhưng Lục Nghị không hâm lại, anh ta múc ra và ăn tạm vì quá mệt nên cũng lười không muốn hâm nóng.
“Đội trưởng Trương, cô phải lấy lòng được hắn thì mới có thể xâm nhập vào tổ chức RED, tổng bộ đang rất quan tâm đến tổ chức này. Thế lực của RED đang gây hại rất lớn cho xã hội, nhiệm vụ lần này rất quan trọng cô tuyệt đối không được để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng, hãy đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, vì nhiệm vụ mà cố gắng.”
Ân Kỳ nhớ đến đoạn nói chuyện với cấp cao của tổng bộ cảnh sát, cô rất muốn còng tay hắn ngay bây giờ nhưng vì tinh thần trách nhiệm với công việc cô buộc phải gác xuống sự thù ghét với hắn. Ân Kỳ bước ra, cô liếc nhìn đồ ăn rồi nói: “Ăn nguội không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lục Nghị nâng mắt lên nhìn Ân Kỳ, cô ấy bưng hết đồ ăn trên bàn đến bếp lò để hâm nóng. Lục Nghị cười, anh ta cũng ngồi đợi cho đến lúc Ân Kỳ hâm xong thì mang đồ ăn ra bàn, cô đặt món cuối cùng xuống rồi kéo ghế ngồi đối diện với Lục Nghị. Lục Nghị khá ngạc nhiên với biểu hiện này của Ân Kỳ nhưng anh ta cũng là kẻ rất tinh ý, ý đồ của Ân Kỳ không phải anh ta không đoán ra được mà là giả vờ để không đoán ra mà thôi.
“Em muốn ăn nữa sao?”
“Tôi ăn no rồi anh cứ ăn đi.”
Lục Nghị chưa ăn mà vẫn tiếp tục nói: “Vậy em vào phòng ngủ đi, ngủ nhiều em sẽ mau hồi phục hơn.”
“Tôi sẽ ngủ nếu như anh không còn thức.”
Lục Nghị giãn môi cười. Cô gái này quả là cá tính, rất mạnh mẽ và cũng rất cố chấp. Lục Nghị không nói nữa. Anh ta bắt đầu ăn cháo, ăn từng muỗng từng muỗng mà còn là cố tình ăn chậm, anh ta đang thử thách sự kiên nhẫn của Ân Kỳ.
Ân Kỳ khoanh tay ngồi quan sát Lục Nghị. Cô cũng rất là kiên trì để ngồi đấy đợi đến khi Lục Nghị ăn xong. Ánh mắt cô nhìn chăm chú anh ta, từng đường nét trên gương mặt của Lục Nghị hầu như cô đã lưu vào trong trí não, nhớ rõ từng chi tiếc. Lục Nghị ăn xong thì đứng dậy bê mọi thứ bỏ vào bồn rửa, bật máy rửa chén lên sau đó thì bước tới Ân Kỳ nhìn cô một cái rồi lướt đi qua. Ân Kỳ cũng đi theo Lục Nghị lên trên nhưng cô không đi vào phòng mình mà lại đi vào phòng của Lục Nghị.
Lục Nghị bỗng quay lại hỏi đùa cô một câu: “Muốn ngủ chung với anh sao?”
Ân Kỳ liền nâng đôi mắt: “Tôi không bị điên!”
Lục Nghị cười: “Ngủ với anh các cô gái sẽ không bị điên, họ sẽ cảm thấy rất khoái cảm.”
Lục Nghị đưa tay chạm vào mặt của Ân Kỳ, cô ấy lập tức hất ra: “Tôi không giống họ.”
“Nếu em không giống họ thì em vô đây để làm gì?”
Ân Kỳ dõng dạc nói: “Tôi đã nói lúc nãy, khi nào anh không còn thức thì tôi mới đi ngủ.”
“À! thì ra là em sợ tôi sẽ thức khuya nên mới vô đây sao?” Lục Nghị vẫn trêu chọc Ân Kỳ.
Ân Kỳ bắt đầu tức tối với giọng điệu của anh ta, cô đang muốn đánh người nhưng thôi phải nhẫn nhịn lại, vì nhiệm vụ là chính.
“Anh mau ngủ đi đừng có nói nhiều nữa.”
Lục Nghị nhếch khóe miệng, anh ta lấy thuốc uống sau đó mới nằm lên giường. Ân Kỳ đứng cách một khoảng để hướng đôi mắt canh trừng đến Lục Nghị, Lục Nghị nhìn cô rồi cất giọng: “Em lại đây mà ngồi đứng sẽ rất mỏi chân.”
“Kệ tôi, không khiến anh quan tâm.”
“Nhưng nếu em cứ đứng đó anh sẽ tưởng là ma, anh rất sợ ma, sẽ không có ngủ được đâu.”
Ân Kỳ nghiến răng cố kiềm lại sự nóng nảy. Tên khốn này hắn cứ bỡn cợt cô, nếu không vì muốn điều tra sào huyệt của hắn thì cô nhất định sẽ đấm vỡ mồm hắn, thật là khốn kiếp!
“Nhanh lên, lại đây ngồi đi!”
Ân Kỳ đành miễn cưỡng đi tới ngồi xuống cái ghế. Lục Nghị nhẹ cười, anh ta đưa tay vỗ hai tiếng thì đèn điện trong phòng chợt tắt đi. Ân Kỳ liếc mắt lên trên trần nhà, cô không quá ngạc nhiên với sự hiện đại trong phòng của Lục Nghị.
Một màn đêm đã bao phủ căn phòng của Lục Nghị, đèn ngủ cũng không bật rất là tối. Trong đêm giọng nói dịu dàng của Lục Nghị vang lên bên tai Ân Kỳ, bàn tay cô còn bất giác bị anh ta nắm lấy. Ân Kỳ toan giật lại nhưng thôi cô lại không muốn nữa.
“Ân Kỳ, tên em là Ân Kỳ, Ân Kỳ!”
“Tên tôi là Ân Kỳ thì sao? Anh bất bình à?”
Lục Nghị nói: “Không, anh thích tên em. Ân Kỳ, Ân Kỳ nghe rất hay!”
Lục Nghị cứ gọi tên Ân Kỳ sau đó thì dần dần thíp đi, tay anh ta nắm chặt tay cô chìm theo giấc ngủ. Ân Kỳ cảm thấy bàn tay của Lục Nghị rất mềm, còn mềm mại hơn cả tay cô. Tên hung thủ này nghề là sát thủ sử dụng vũ khí và cầm nắm những thứ gây sát thương chắt chắn không ít, vậy mà bàn tay vẫn mềm mại như vậy, cứ giống như là bàn tay của thư sinh chứ không phải là một kẻ đấm đá thích giết người.
- ------------
Buổi tối tại bệnh viện, Hiểu An vẫn chưa ngủ, cô đang vu vơ suy nghĩ về nụ hôn đột ngột của Trần Hạo mà vẫn chưa thể khép lại đôi mắt. Trong đầu chỉ xuất hiện một câu hỏi: “Tại sao anh ấy lại hôn mình? Tại sao lại hôn mình?”
Hiểu An suy nghĩ rồi chợt thở dài, đồng hồ trôi thêm một tiếng thì đôi mắt cô nặng trĩu mới thôi việc suy nghĩ vẫn vơ. An khép mắt lại thíp đi, cho đến sáng hôm sau khi An tỉnh giấc thì đã xém chút ngã lăn xuống giường.
“Ớ!”
An giật mình vì mở mắt ra cô đã nhìn thấy Trần Hạo nằm ngay bên cạnh, anh ta đã phải nghiêng người lại kéo lấy tay cô nếu không An vì ngạc nhiên sẽ phải lăn tọt xuống sàn.
Trần Hạo chau mày nói: “Cô ồn ào quá rồi đó.”
Hiểu An bối rối: “Anh nằm đây khi nào vậy?”
“Khi tối.” Trần Hạo trả lời một cách cụt ngủn không thêm không bớt. Hiểu An vẫn chưa hết cảm giác sững người khi vừa nhìn thấy Trần Hạo, cô lại lí nhí nói: “Khi tối là khi nào?”
Trần Hạo thở ra, anh ta ngồi dậy bước xuống giường lấy cái áo khoác mặc vào rồi quay sang Hiểu An: “Khi tối là khi tối, cô không phân biệt được sáng và tối sao?”
Hiểu An cũng ngồi dậy: “Cái đó là anh không nói rõ thời gian mà.”
“Nói nhiều, thay đồ đi hôm nay cô ra viện.” Trần Hạo chỉ tay đến bộ đồ móc trên giá. Hiểu An nhìn theo hướng tay anh ta chỉ nhưng cô lại không khẩn trương mà vẫn cứ ngồi đấy.
Trần Hạo bực mình liền gằn giọng: “Có nhanh lên không?”
Hiểu An thấy anh ta bực bội lên thì mới leo xuống giường. Chân An bị thương do đạn nên cô đi đứng rất bất tiện, không thể nhanh nhẹn được như Trần Hạo muốn. Trần Hạo đợi An thay đồ xong thì đi ra khỏi phòng, anh ta đi rất nhanh nhưng An thì căn bản không thể nào theo kịp, nếu cô bước hùng hục như Trần Hạo thì vết thương ở đùi của cô sẽ vô cùng đau.
Trần Hạo đứng lại, anh ta quay ra sau thì thấy Hiểu An rất xa mình. Chân cô ấy được cắt bột nhưng vết thương do đạn bắn ở đùi thì chỉ mới đây. Trần Hạo thở ra khi thấy Hiểu An vẫn cố gắng bước đi từ đằng xa. An thấy Trần Hạo đứng lại nhìn mình thì ráng đi nhanh một chút nhưng cũng không nhanh hơn được là mấy. Trần Hạo tiến lại chỗ An, khi anh ấy đến Hiểu An chợt cụp mắt xuống cô nghĩ Trần Hạo sẽ bực bội mắng cô nhưng không phải thế, anh ấy đã ẵm cô lên trên tay không nói gì mà bước lên phía trước.
Hiểu An rất ngạc nhiên, tuy không phải lần đầu anh ấy ẵm cô trên tay chỉ là cứ những lúc anh ấy làm như vậy lại khiến cõi lòng cô bồi hồi, tâm trí lại suy nghĩ lung tung, lại nghĩ rằng anh ấy thích cô nhưng không có, Hạo ca ca không thích cô, anh ấy không thích cô! An nhớ lúc cô đi lên trước họng súng của Âu Nhược Đình cô đã hỏi: “Anh thích An sao?” Lúc ấy Hạo ca ca đã không trả lời, anh ấy im lặng và im lặng thì cũng có nghĩa là không thích. Đôi mắt An rũ thấp, trong lòng dâng đến một nỗi buồn.
Trần Hạo đặt An xuống, mở cửa xe cho cô bước lên sau đó anh ta đi qua phía đối diện mở cửa bước lên ngồi cạnh Hiểu An. An kéo dây an toàn thắt vào xong rồi thì ngồi im lặng không nói gì, Trần Hạo cũng trầm mặc lạnh lùng, anh ta nhìn lên phía trước nói với tên đàn em: “Về Thành Phố A.”
“Dạ thưa anh.”
_____
Trang Fanpage Facebook Story Huan Dan Y.