Tại một khu căn hộ cao cấp.
Lục Nghị ăn bận bảnh bao, tóc vuốt keo bóng, áo khoác dài phong độ, khăn choàng ở cổ đi bước nào là mấy cô gái liền nhìn bước đó. Không kể già không kể trẻ, không kể vị thành niên, bất kỳ ai là phái nữ trong khu căn hộ này nhìn thấy Lục Nghị là chỉ có một chữ mê.
Lục Nghị bước đi, môi kéo nụ cười cong, phái nữ muốn chảy hết máu mũi.
“Trời ơi ở đâu ra mà có một chàng trai đẹp như tượng tạc thế này?”
“Ôi tôi đi chết đây!” Anh chàng gay lộ chạy vào phòng đóng cửa.
Lục Nghị không quan tâm bọn họ xầm xì sau lưng, hắn cứ thản nhiên bước vào. Nơi hắn muốn đến là căn hộ ba số sáu, số cũng đẹp thật, rất dễ nhớ và cũng rất dễ để ra tay.
Lục Nghị đứng lại, anh ta đưa ngón tay chạm vào nút chuông cửa.
Tiếng chuông vang lên báo cho chủ nhà, nhưng cánh cửa vẫn không có một ai ra mở.
“Vụ gì đây? Chẳng lẽ không có nhà?”
Lục Nghị tiếp tục đưa tay lên nhấn chuông, nhấn đến lần thứ ba khi đã không muốn nhấn nữa thì cánh cửa bỗng được người phụ nữ mở ra.
Lục Nghị nhẹ chuyển đôi mắt một lượt từ dưới lên trên. Người phụ nữ mặc khăn choàng tắm màu trắng, môi son bị lem, dây quấn khăn cột đại khái không gọn gàng. Cô ta nhìn thấy Lục Nghị thì rất ngạc nhiên, đôi mắt ẩn một vẻ lo lắng nhưng cũng kèm theo một sự thích thú.
“Đợi tôi một chút, một chút thôi.”
Người phụ nữ nói, sau đó cô ta vội đóng cửa nhưng cánh cửa bỗng bị chặn lại.
Lục Nghị ngang nhiên bước vào, cô ta tỏ vẻ bối rối khi Lục Nghị làm vậy: “Anh sao vậy tôi đã nói anh đợi tôi một chút rồi mà, bây giờ thì không được đâu. Anh mau ra ngoài đi!”
Lục Nghị liếc mắt lên cái giường ở giữa phòng thì thấy một cái quần chip, còn có cả vớ nam. Lúc đó giọng nói của thằng đàn ông nào đó bỗng vang lên: “Cái gì, tôi mới vừa đi nghe điện thoại một lúc mà cô đã dẫn thằng khác vào phòng rồi sao? Con khốn này!”
Gã tiến tới túm tóc người phụ nữ kia định tát cho cô ta một quả tai thì Lục Nghị giữ tay hắn lại.
“Mày còn dám chụp tay ông à?”
Gã thả tóc người phụ nữ, rồi giơ nắm đấm ra với Lục Nghị. Lục Nghị quay cánh tay hắn một cái rắc, hắn ngã lộn nhào xuống đất.
Lục Nghị hạ mắt xuống, biểu cảm vô cùng lạnh lẽo, hắn đứng dậy lao tới Lục Nghị như điên. Lục Nghị chả cần phải quơ tay múa chân gì nhiều với hạng tầm thường này. Hắn chỉ cần giơ chân lên đạp cho một phát là gã kia phải ngã cái ự dưới nền, gã đưa tay lên bụng mặt nhăn mày nhó chỉ tay vào Lục Nghị.
“Mày hãy đợi đó, cả cô nữa!”
Gã đứng dậy chạy ra ngoài, bộ dạng chỉ có cái khăn quấn hông, quần áo còn chưa kịp mặc.
Người phụ nữ ngỡ ngàn đứng dậy, cô ta đi tới Lục Nghị mà nói: “Anh biết ông ta là ai không? Anh làm tôi đắc tội với ông ta rồi anh có biết không?”
Lục Nghị chớp mắt nhìn cô ta rồi bàn tay hắn đưa lên sờ nhẹ gò má mềm mịn của người phụ nữ: “Sợ gì? Tôi sẽ bảo vệ cho cô.”
Lục Nghị rất mị hoặc, giống như anh ta có bùa mê với phái nữ. Cái sờ mặt của anh ta khiến người phụ nữ rất xao xuyến, giọng nói thì nghe rất êm rất mật ngọt, kiểu gì mà thoát khỏi thính của anh ta.
Người phụ nữ mơ hồ nhìn Lục Nghị, môi anh ta chạm một cái vào môi cô. Từ từ... từ từ... như câu dẫn, sau đó thả nhẹ và rồi sự kích thích bắt đầu.
Chiếc khăn choàng thả xuống đất, người phụ nữ say xưa vào những nụ hôn mê mẩn của Lục Nghị. Cô ta ngã lên giường chiều theo mọi sự âu yếm. Kỹ năng tình ái của Lục Nghị rất là giỏi, anh ta khiến cô ta vô cùng hưng phấn.
“Anh thích em chứ?” Cô ta chợt đặt hai tay lên gương mặt của Lục Nghị mà hỏi.
“Còn em thì sao?”
Cô ta cười rồi nói: “Anh thật tuyệt! Em rất thích!”
“Baby ngoan! Anh cũng rất thích em!”
Người phụ nữ cảm thấy bồi hồi khi nghe câu này, cô ta nhướng đầu hôn Lục Nghị, còn cắn môi anh ta một cái: “Anh là quỷ chứ không phải người, đồ quỷ xấu xa.”
Lục Nghị cười sau đó tiếp tục làm tình với cô ta, anh ta đẩy cô ta lên một sự kích thích cực mạnh. Từng cái hôn, từng cái sờ, từng cái anh ta chạm vào đều khiến cô ta rất thích thú.
“Anh yêu! Anh thật mạnh mẽ!” Cô ta vừa thở vừa nói.
Lục Nghị hôn lên cổ rồi bỗng thì thầm vào tai cô ta: “Bé yêu của anh! Em biết anh là ai không?”
“Là ai?”
“Bạn của em trai em!”
“Em không có em trai, chỉ có duy nhất một người em họ.”
“Đúng rồi! Anh là muốn nói đến người đó!”
“Là Phúc Hải sao?” Cô ta thì thào.
Lục Nghị thổi phù một cái làm tai cô ta nhột nhột, cô ta mỉm cười theo khoái cảm.
“Nói anh nghe, Phúc Hải đi đâu rồi?”
Người phụ nữ không trả lời, cô ta nhắm mắt miệng thì chỉ phát ra tiếng rên nhẹ.
Lục Nghị lại gọi: “Baby!”
“Phúc Hải ở thế giới ngầm.” Cô ta thốt lên.
“Ở đâu? Em nói rõ hơn đi.”
“Không biết, em không biết.”
Lục Nghị rút mạnh ***** ***, người phụ nữ chau mày một cái rồi ngủ thíp đi, ánh mắt của Lục Nghị sát khí chớp nhẹ: “Thế giới ngầm?”
Lục Nghị chăm chú nhìn người phụ nữ, sau đó anh ta cuối xuống lại thì thầm vào tai cô ta: “Quên nói với baby, những ai nói anh tuyệt vời thì đều phải trả cái giá khi đã nhận sự tuyệt vời đó.”
Lục Nghị đưa miệng ra xa, hai bàn tay chạm vào cổ cô gái.
“Rắc!”
Sát thủ số ba sau khi đã tận hưởng tình ái thì ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi căn phòng. Bây giờ phải đi điều tra tiếp về Mã Phúc Hải, không có nhiều thời gian để chơi đàn bà, haiz thật là buồn!
Lục Nghị ung dung rời khỏi khu căn hộ. Cho đến ngày hôm sau, cảnh sát lại nhận được một thông báo về cái chết của một người phụ nữ. Nhưng tất cả các camera ngày hôm đó đều không ghi lại được hình ảnh của kẻ khả nghi, hệ thống an ninh đã bị một hacker xâm nhập xóa hết mọi dấu vết.
“Lão Đại, chị dâu và chị Kiều đều đã bị giết chết.”
Hắn nâng mắt lên: “Là ai đã ra tay?”
Tên thuộc hạ nói: “Sát thủ số ba của Tam Hổ, Lục Nghị!”
Thật đáng kinh ngạc trong khi cảnh sát không tìm được một chút thông tin nào, nhưng thế lực ngầm lại có thể moi ra được danh tính của Lục Nghị rất nhanh.
Hắn bóp chặt lòng bàn tay, gân xanh nổi lên như rễ cây, âm giọng nhấn xuống từng chữ: “KAI, móc tim nó mang về đây cho ta!”
Người tên KAI đứng bên cạnh, nghe mệnh lệnh anh ta liền bước lên cúi đầu một cái sau đó tức khắc rời đi.
“Tiểu Sướng, Chị Kiều! Tôi sẽ ăn tim nó để trả thù cho hai người!” Sự thù hận phát ra trong ánh mắt hiểm độc. Lục Nghị đã không biết anh ta đụng phải ai, một thế lực không thua kém tổ chức RED và cũng là thế lực mà sát thủ số một đang phải đối đầu, phen này sát thủ số ba gặp chút rắc rối rồi.
Đêm đến Trần Hạo bước vào phòng của Quách Hiểu An, anh ta đặt tay lên trán cô ấy rồi bỏ xuống. Hiểu An vì dầm mưa nên bị sốt, cô mê man trong những tiếng rên nhẹ.
Trần Hạo vắt một cái khăn ướt đắp lên trán của Hiểu An, lúc anh ta lại quay đi thì bất chợt An đã nắm lấy bàn tay của Trần Hạo. Trần Hạo bỗng đứng lại, anh ta nhìn xuống tay mình. Hiểu An nắm chặt không buông, cô mê sảng mà nói: “Bà ơi! Bà ơi An sai rồi, An đã sai rồi! Lẽ ra con nên nghe lời bà không nên tốt với kẻ xấu, không nên lại gần kẻ xấu. Là con đã sai rồi!”
Trần Hạo chau mày hơi thở liền phả ra: “Vẫn nghĩ đến việc cứu tôi là một sai lầm sao?”
Trần Hạo giật tay ra, ánh mắt không còn sự chú tâm đến Hiểu An, anh ta chỉ đắp cho cô một cái khăn sau đó thì lạnh lẽo bỏ ra khỏi căn phòng.
Sáng hôm sau An tỉnh dậy, cô nghiêng đầu thì chiếc khăn rơi xuống. An ngạc nhiên ngồi dậy, khăn này là? An vẫn cảm thấy trong người hơi mệt nhưng cũng đã khỏe hơn rất nhiều. An nhặt chiếc khăn lên, đôi mắt cô nhìn ra hướng cửa. Ngoài Trần Hạo ra thì không còn ai là có thể bước vào phòng cô, cũng là anh ấy đã đắp khăn cho cô.
Hiểu An mở cửa đi ra ngoài, cô sang phòng Trần Hạo tính gõ cửa thì chợt tay An co lại, cô nghe thấy Trần Hạo nói chuyện điện thoại.
“Đã có tung tích sao?”
Đoạn Trần Hạo lại nói:
“Địa điểm ở đâu?”
“Địa điểm A.”
“Được, tôi sẽ đến đó!”
Trần Hạo cất điện thoại, anh ta mở cửa đi một mạch ra ngoài. Chiếc xe của Trần Hạo lập tức khởi động.
Trong cốp xe không chút ánh sáng, Hiểu An nằm im lìm, chỉ có cách này cô mới có thể trốn thoát khỏi sự kiểm xoát của Trần Hạo, nhân lúc anh ta không chú ý cô sẽ trèo ra ngoài bỏ trốn. Hiểu An cũng lanh thật, nghe sơ sơ đoạn đối thoại đã biết Trần Hạo muốn ra ngoài, chỉ chậm một xíu nữa là bị anh ta nhìn thấy. Cũng may cô đi cà nhắc nhưng lại rất lẹ để chui vô cốp xe, kiểu này mà để Trần Hạo bắt được ắt hẳn bị anh ta dọa đánh cho què chân.
________
**Fanpage Facebook: Story Huan Dan Y**.
Nơi cập nhật những hoạt động đăng truyện của tác giả.