An đang ở trong phòng cô nghe tiếng gõ cửa thì mở ra. Trần Hạo bước vào từng bước chân đều khiến Hiểu An phải lùi lại, cuối cùng cô bị dồn vào vách tường không thể lùi được nữa.
Trần Hạo đưa tay vịn lên vách, hàng chân mày không thẳng hàng mà nhíu xuống. “Anh ta lại muốn gì đây?” An bối rối.
''Súng tôi đưa cô đâu?''
''An...An làm mất rồi.''
Trần Hạo thở ra, hơi thở của anh ta phả vào gương mặt của An. An cảm thấy Trần Hạo đang tức giận nên đã nói: ''Xin lỗi!''
''Cô có biết trên đời này thứ vô dụng nhất là gì không?''
''Là gì?''
Trần Hạo chậm rãi chớp ánh mắt: ''Là câu xin lỗi vô dụng cô vừa nói đấy.''
Trần Hạo bỏ tay xuống, anh ta bỗng bóp cổ của Hiểu An. Đôi mắt của An mở to kinh ngạc, hai tay cô theo phản xạ liền đặt lên bàn tay của anh ấy, nhưng Trần Hạo lại không mấy dùng lực anh ta nói: ''Khi bị bóp cổ cách thoát thân của cô chỉ là chụp lấy bàn tay của kẻ đang muốn giết cô sao?''
Hiểu An với cặp mắt mông lung không hiểu Trần Hạo đang muốn làm gì?
Trần Hạo tăng thêm lực bóp, giọng gắt lên: ''Thử làm mọi thứ mà cô có thể xem.''
Hiểu An nhăn mặt, cô chau mày chỉ cố gắng giật tay của Trần Hạo ra.
Trần Hạo quát lên: ''Chân cô dùng để làm gì?''
Hiểu An nghe đến chân, cô đưa chân lên để đá, nhưng mà đá như mèo vào. Trần Hạo bực mình, anh ta nhắm nghiền mắt để kiềm chế: ''Bóp cổ tôi xem.''
Trần Hạo thả tay, anh ta nép vào tường liếc sang An: ''Tôi nói cô không nghe sao? Thử bóp cổ tôi xem!''
Hiểu An chẳng hiểu gì, cô hỏi: ''Anh đang muốn làm cái gì vậy?''
''Bảo làm thì cứ làm, nhanh lên!'' Trần Hạo quát, Hiểu An khẽ cắn môi.
An đứng trước mặt của Trần Hạo cô đưa tay lên bóp, nhưng mà cô bóp yếu xìu Trần Hạo không vừa ý: ''Mạnh lên, mạnh như lúc Lục Nghị bóp cô đấy.''
Hiểu An nhớ đến cảnh tượng đó, lúc ấy Lục Nghị đã bóp rất mạnh: ''Lỡ An bóp chết anh thì sao?''
''Cô không giết được tôi đâu, bớt ảo tưởng giùm.''
An bỏ tay xuống, cô nhìn Trần Hạo sau đó đưa hai tay lên để bóp, cô nói: ''Anh muốn tập thể dục ở cổ phải không? Một cách tập luyện kỳ lạ của sát thủ.''
Trần Hạo chợt nâng một bên chân mày: “Trời ạ! Đúng là chỉ có cô ta mới suy nghĩ được như vậy.”
Trần Hạo nói: ''Cô đi tập mà thể dục cho cái cổ của con mèo ấy.''
Anh ta nói sau đó ánh mắt bất giác lạnh băng, giọng nói cũng nghiêm lại: ''Nhìn cho kỹ cách tôi làm!''
Trần Hạo một tay chụp vào bàn tay của An, mấy ngón tay bấu lại: ''Tận dụng móng tay của cô, khiến kẻ muốn giết cô phải chảy máu.''
Trần Hạo sau đó dán ánh mắt căng trừng như xuyên thấu đến đôi con ngươi to tròn của Hiểu An: ''Ánh mắt và thần thái của cô là vũ khí để kẻ đối diện phải phân tâm.''
Trầm Hạo ngưng lại một chút thì nói: ''Khi hắn đã hoàn toàn bị ánh mắt của cô thu hút thì lập tức đưa thẳng chân đá thật mạnh vào vùng hiểm'' Trần Hạo đưa chân lên giữa hai chân đang dang ra của Hiểu An.
Trần Hạo chỉ làm mẫu sau đó bỏ xuống, anh ta gạt tay An ra và bảo: ''Làm càng nhanh càng tốt, bởi vì một giây chần chừ cũng là một giây khiến cô mất mạng.''
Hiểu An rất kinh ngạc, tại sao cô lại không nghĩ ra cách thoát thân này chứ?
''Anh đều làm như vậy khi bị bóp cổ à?''
Trần Hạo dí sát mặt An rồi nói: ''Bữa nào mướn ai bóp cổ tôi đi rồi biết.''
An cụp mắt xuống, cô lí nhí: ''Mướn ai đây?''
Trần Hạo chợt cười, Hiểu An nâng mắt lên: ''Anh ấy cười rồi, cười thật đẹp trai.'' An nghĩ trong đầu.
Trần Hạo xoay người bỏ đi. Hiểu An chớp đôi mắt nhìn theo Trần Hạo, nếu như anh ấy sớm chỉ cho cô cách này thì có lẽ cô đã bớt sợ hãi hơn, dù sao có còn hơn không ít ra cô cũng có thêm một cái để phòng thân.
Một lúc sau.
Trần Hạo một tay đúc vào túi quần, chân mày nhíu xuống: ''Băng Cốc chỉ là kẻ thế thân, Kình Thương thật vẫn ẩn giấu tung tích.''
''Vậy anh có kế hoạch gì không?''
Trần Hạo mở cửa miệng chậm rãi nói: ''Tung tin Trần Hạo phản bội tổ chức, tấm bản đồ cũng bị lấy cắp.''
Tên thuộc hạ tỏ ra lo lắng: ''Như vậy rất nguy hiểm, mọi mũi tên đều sẽ nhắm về phía của anh.''
''Tổ chức của chúng ta an toàn lắm sao? Nguy hiểm là thứ mà tôi đã quen rồi.''
''Nhưng anh có chắc cách này có thể khiến Kình Thương xuất hiện không?''
Trần Hạo khóe miệng nhẹ kéo một đường cong: ''Hắn sẽ muốn tôi tự thân giao nạp!''
Tên thuộc hạ nghe vậy thì đoán: ''Là chiêu hàng.''
Trần Hạo quay sang tên thuộc hạ: ''Exactly!'' (Chính xác!)
''Vậy một khi tin tức được tung ra, nơi này có thể sẽ không còn an toàn, còn cả cô gái?''
Trần Hạo ngồi xuống ghế, anh ta biết thuộc hạ của mình muốn nói đến Quách Hiểu An. Là một sự phiền phức không kém, nhất là phải mang con gái theo bên cạnh.
''Phải huấn luyện cho cô ta.'' Trần Hạo nói.
''Anh muốn giao việc này cho tôi?''
''Tôi không thích nữ nhân yếu đuối, dạy cho bọn họ rất phiền phức.''
''Dạ.''
Trần Hạo đứng lên anh ta đi vài bước thì chợt dừng lại: ''Tốt nhất là chỉ cho cô ta cách dùng súng, cách để bắn chết một người.''
''Tôi đã hiểu.''
Trần Hạo bỏ đi vào phòng và chỉ vài ngày sau đó tin tức mà Trần Hạo muốn đã được lan truyền khắp thế giới ngầm. Ai ai cũng muốn có trong tay tấm bản đồ, đó là một loại kho báu vô cùng quý giá bị đấm chìm dưới Đại Tây Dương. Chính vì thế, mà trong thế giới ngầm ai cũng muốn đoạt được ba tấm bản đồ, mảnh ghép của kho báu.
Hiểu An đang quét dọn ngoài sân thì bỗng có một cục gì đó là lạ quăng vào, An ngây ngô nhìn: ''Là cái gì vậy nhỉ?''
Cục lạ đó từ từ xì ra khói trắng, thuộc hạ của Trần Hạo nhanh chóng đá quăng nó ra xa.
Đó là mình cay, một loại mình dùng trong chiến tranh thế giới. Hiểu An bị cay mắt, cô không còn nhìn thấy gì, thuộc hạ của Trần Hạo kéo cô đi vào trong nhà giúp cô ấy rửa nước.
Mắt của An đỏ hết lên, cô rửa liên tục nhưng mắt vẫn còn rất cay và nước mắt thì cứ tuôn ra không ngớt. Sau một lát khi đã khá hơn, An mới hỏi: ''Đó là thứ gì vậy?''
''Là một loại mình phát ra khí cay.''
''Tại sao người ta lại ném cái đó vào nhà của Hạo ca ca, họ muốn giết anh ấy sao?''
Thuộc hạ của Trần Hạo cười: ''Nếu muốn giết chúng sẽ dùng thứ phát nổ chứ không phải là khí cay đâu.''
''Vậy chúng muốn gì khi ném thứ đó?''
''Không phải chuyện cô cần lo, đi theo tôi chỗ này không an toàn.''
Thuộc hạ của Trần Hạo nắm tay An dẫn đi, An giật lại, cô vẫn còn nheo nheo mắt: ''Còn Hạo ca ca thì sao? Anh ấy về đây có nguy hiểm không?''
''Trần ca tự biết tính toán, cô đừng lo.''
Thuộc hạ của Trần Hạo đưa An lên xe, anh ta chở An đến một nơi khác nhưng trên đường bọn họ bị một nhóm người truy lùng.
Thuộc hạ của Trần Hạo phát hiện, anh ta lập tức nhấn ga để cắt đuôi bọn sát thủ. Hiểu An nhớ lần trước lúc xảy ra tình huống này Trần Hạo đã bảo cô nằm xuống. An sợ hãi, cô nhanh chóng nằm xuống để bảo vệ bản thân.
Bọn sát thủ bám theo, chúng chỉa súng bắn pằng pằng ở đằng sau xe, kính xe bị vỡ. Thuộc hạ của Trần Hạo cố gắng lượn lách tận dụng những chiếc xe khác để cản trở chúng.
''Alo! Trần ca! chúng tôi đang bị truy đuổi.''
''Cậu đang ở đâu?''
''Đoạn đường D.''
''Nhử chúng đến bãi đỗ xe container gần đó đi.''
''Vâng.''
Thuộc hạ của Trần Hạo xoay chiều xe tăng tốc đến bãi container. Bọn sát thủ cũng nhanh chóng bám theo. Đến nơi, người thuộc hạ dẫn Hiểu An lẫn trốn đằng sau những thùng container, anh ta nói nhỏ với An: ''Cô ở yên đây đừng đi đâu cả.''
An gật đầu, thuộc hạ của Trần Hạo bật tín hiệu để Trần Hạo xác định được vị trí của anh ta.
Bọn sát thủ xuống xe chúng gồm một nữ hai nam, chia nhau ba hướng để tìm tên thuộc hạ. Chúng cầm súng men theo từng vị trí có thể để truy tìm, thuộc hạ của Trần Hạo đang núp, anh ta nhìn thấy nữ sát thủ kia thì nhắm bắn pằng một phát.
Cô ta phát hiện tức khắc né một cái sau đó chỉa súng bắn pằng pằng pằng...
''Hắn đang ở hướng 4h.'' Cô ta cầm bộ đàm thông báo với đồng đội.
Bọn chúng liền tập trung lại. Thuộc hạ của Trần Hạo đi những bước chậm ở đằng sau một chiếc container màu xanh, nhưng chết tiệc anh ta dẫm phải một cái lon bia phát ra tiếng động. Bọn sát thủ lập tức phát giác.
Thuộc hạ của Trần Hạo nhìn thấy một tên anh ta tính bắn thì từ sau lưng đã nghe thấy tiếng: ''Bỏ súng xuống!''
Nữ sát thủ chỉa súng sau đầu, anh ta buộc phải bỏ súng xuống và đưa lên hai tay.
Chúng lôi anh ta ra bãi đất trống thì xô ngã: ''Trần Hạo đang ở đâu?''
Anh ta nói: ''Tôi không biết.''
Ả sát thủ tức giận cô ta bắn pằng một phát ngay chân của tên thuộc hạ, anh ta ôm lấy chân mặt nhăn lại vì đau.
Hiểu An đứng ở một góc nhìn thấy, cô đưa tay lên miệng: ''Bọn chúng thật ác độc, phải làm sao để cứu anh ta đây?''
''Nói! Trần Hạo đang ở đâu?'' Cô ta quát lên.
Thuộc hạ của Trần Hạo dù đau đớn vẫn ngoan cố nói: ''Tôi không biết.''
''Pằng!''
Nữ sát thủ lại tiếp tục bắn một phát ở chân kia, mỗi lần cô ta nổ súng là An lại thốn tim một cái, máu ở chân của anh kia không ngừng chảy.
''Anh ta sẽ chết mất.'' An lo lắng, trong lòng cô rất sợ nhưng chẳng lẽ cô cứ đứng nhìn như thế này sao, nhìn bọn xấu đó giết hại người vô tội.
''Tao hỏi lần cuối Trần Hạo đang ở đâu?''
''Tôi...không...biết.''
Pằng pằng... Ả ta độc ác bắn liên tục hai phát vào hai cánh tay của anh thuộc hạ. Hiểu An tái cả mặt, chỗ đất lan ra rất nhiều máu, lúc này không kiềm được nữa An đã chạy ra cô lớn tiếng thốt lên: ''Dừng lại, dừng lại ngay!''
Bọn sát thủ ngạc nhiên quay lại, Hiểu An chạy tới cô đặt tay lên cánh tay đang chảy máu của anh thuộc hạ lo lắng nói: ''Anh cố gắng lên.'' An nhìn sang những vết thương khác, cô lo lắng vô cùng.
''Ồ thì ra còn đứa con gái.'' Nữ sát thủ cất giọng.
''Mày biết Trần Hạo đang ở đâu chứ?'' Cô ta đá chân vào lưng An hung tợn hỏi.
Hiểu An quay lại cô tức giận trừng mắt: ''Không biết.''
Ả sát thủ chợt cười: ''Mẹ nó! Lại là câu không biết.''
''Không biết thì tao bắn vỡ sọ thằng kia rồi mày mới biết phải không?''
Hiểu An đưa hai tay cô dùng bản thân để chắn cho anh thuộc hạ, tuy An rất sợ nhưng cô vẫn tỏ ra cứng rắng: ''Muốn bắn thì bắn tôi đi.''
Anh thuộc hạ nhìn An, lúc này sức lực của anh ta đã rất yếu nhưng mà hành động của Hiểu An khiến anh ta cảm động, trước giờ chưa từng có cô gái nào tốt với anh ta như thế.
''Chạy đi.'' Anh ta chạm vào An yếu ớt nói.
Hiểu An quay lại: ''Tôi sẽ không bỏ mặt anh đâu.''
''Ha...tình cảm quá nhỉ?''
''Không nói thì tao cho chết hết.''
Cô ta chỉa súng ngón tay bóp cò, pằng một phát. Viên đạn xuyên thẳng sọ, ả sát thủ khụy chân xuống đất và ngã ngửa ra sau chết ngay tức khắc, hai tên bên cạnh sửng sốt, chúng lập tức đưa súng lên bắn: ''Pằng! Pằng!'' nhưng đáng tiếc tiếng súng ấy đều là của Trần Hạo.
Trần Hạo cuối cùng cũng đã đến. Hiểu An cố gắng xé áo để cột lại chỗ bị thương cầm máu cho thuộc hạ của Trần Hạo nhưng thao tác cô làm không đủ lực. Trần Hạo đã thay An, anh ta xé một phát là có ngay mảnh vải. Trần Hạo bước tới, anh ta ngồi xuống: ''Tần, ráng chịu một chút.''
Thuộc hạ của Trần Hạo gật đầu, Trần Hạo sau đó đã cõng anh ta trên lưng.
Tại một nơi bí mật, một bác sĩ được gọi đến.
Trần Hạo để cho bác sĩ làm việc với thuộc hạ của mình. Trong lúc này anh ta kéo Hiểu An ra ngoài, đôi mắt chất vấn mang theo sự khó chịu nhìn thẳng vào Hiểu An.
''Lúc ở bãi container, Tần không bảo cô trốn đi sao?''
Hiểu An nhìn Trần Hạo, miệng liền trả lời: ''Có.''
''Vậy là cô trốn không nên thân à?''
“Không phải, là An tự chạy ra.”
Trần Hạo nhướng một bên chân mày: ''Cái gì? Tự chạy ra?''
An không còn lời nào để nói nên gật đầu, Trần Hạo nhắm mắt thở dài: “Sao mà cô ngu hết phần thiên hạ vậy hả?”
''Ngu với khôn gì? Anh nói An không hiểu?''
Trần Hạo bực mình quát lên: ''Cô chạy ra nhỡ chúng giết luôn cô thì sao? Đã ngu mà không biết mình ngu nữa à? Cô cho rằng bản lĩnh cô rất giỏi có thể cứu được Tần chăng? Thiên hạ này tôi chưa từng thấy nữ nhân nào đã vô dụng mà đầu óc còn chẳng thông minh hơn một con gà như cô.''
Hiểu An sững người khi bị mắng, nhưng rồi hàng mi cô bất giác cụp xuống, giọng nói chân chất của An từ từ thốt lên: ''Cứ cho là An ngu hơn một con gà, nhưng mà chẳng lẽ An vì muốn thoát thân mà dương mắt nhìn anh Tần bị bắn chết? Anh ấy cũng là con người, cũng biết đau đớn. An không làm được, cho dù An nhào ra sẽ chết theo nhưng mà An vẫn sẽ ra, bởi vì An không nhẫn tâm như sát thủ. Trái tim của An không phải màu đen.''
An nói từ khóe mắt lăn xuống giọt lệ, sau đó cô bước đi, lúc đi ngang qua Trần Hạo thì anh ta bỗng thốt lên: ''Cô không sợ chết sao?''
An khẽ trả lời: ''Sợ!''
''Trái tim màu đen hay không đen đều là để sống. Sau này cô phải tự hiểu, cô thương hại người khác thì người khác chưa chắc đã thương hại cô.''
Trần Hạo liếc ánh mắt sang An, anh ta nói với cô như thế rồi bỏ đi vào trong. Hiểu An nhận thấy Trần Hạo là một người rất lạnh lùng và cứng nhắc, đối với anh ấy trên đời này chẳng lẽ chỉ có quy luật của sinh tồn, kẻ mạnh hiếp yếu, kẻ yếu hiếp kẻ què quặt. Một thế giới như thế thì sự tồn tại rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?