“Lộc Quân Phàm!” Ân Kỳ bóp chặt tay, căm phẫn dâng lên trong lồng ngực. Lúc ấy lại bất giác có một vòng tay luồn qua eo cô và ôm lấy. Ân Kỳ thoáng giật mình, nhưng cô cũng đã cố gắng để giữ bình tĩnh. Bởi vì, cô đã biết người đột ngột ôm lấy cô là ai.
“Anh cứ tưởng là em đã ngủ rồi, hóa ra em vẫn thức.” Lục Nghị tựa cằm lên vai của Ân Kỳ, giọng nói nhẹ nhàng và thỏ thẻ bên tai cô.
Ân Kỳ chớp nhanh đôi hàng mi, sau khi đã bình tĩnh hơn cô mới lên tiếng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Lục Nghị không trả lời Ân Kỳ, anh ta yên lặng khá lâu. Ân Kỳ bèn chạm vào tay anh ta và có ý muốn gỡ ra. Lúc ấy thì cô lại chợt dừng lại.
“Anh mệt mỏi.” Giọng nói của Lục Nghị vang lên rất thấp và cũng rất buồn.
“Phải làm sao đây Ân Kỳ? Anh cảm thấy rất mệt, rất rất mệt!”
Chiếc cằm của Lục Nghị cạ nhẹ lên vai Ân Kỳ, đôi mắt anh ta nhắm lại như muốn được giựa vào Ân Kỳ để tìm chút bình yên.
Là sát nhân mà cũng biết mệt mỏi sao? Nhưng cho dù Ân Kỳ lòng dạ có cứng cáp cỡ nào thì cô cũng có thể cảm nhận được một điều gì đó rất buồn ở Lục Nghị. Chỉ là cô không thể hiểu hai từ “mệt mỏi” mà anh ta nói mang ý nghĩa gì. Giết người và hại người mang lại cho anh ta mệt mỏi hay là anh ta có quá nhiều người căm hận nên cảm thấy mệt mỏi? Dù là gì đi nữa thì anh ta cũng chỉ mãi là một tên ác thú, một kẻ không nhân tính!
Ân Kỳ suy nghĩ như vậy nhưng tại sao cô vẫn cứ cảm thấy một nỗi buồn và sự xót xa truyền đến cõi lòng của mình. Chẳng lẽ cô lại xao động vì một tên sát nhân này? Không được Ân Kỳ, cô không được có loại cảm xúc như thế này.
Ân Kỳ dứt khoác gỡ tay của Lục Nghị ra, cô quay lại nhìn anh ta bằng một vẻ mặt bình thản: “Em nghĩ anh cần được nghỉ ngơi, anh hãy ngủ một giấc thật là sâu. Ngày mai tỉnh dậy thì anh sẽ không cảm thấy mệt nữa.”
Lục Nghị cười nhẹ với Ân Kỳ: “Anh biết rồi, em cũng hãy đi ngủ đi!”
Lục Nghị đi ra khỏi phòng của Ân Kỳ và đóng cửa lại. Ân Kỳ bây giờ mới có thể thoái mái để hít thở, vừa rồi khi anh ta ôm cô khiến cô cảm thấy rất ngột ngạt. Ở bên cạnh hắn quả thật nguy hiểm, chỉ cần cô sơ hở một chút thì hắn sẽ để ý ngay. Không được để cho hắn biết là cô đã lấy lại trí nhớ, nếu không hắn rất có thể sẽ gây nguy hại đến cô.
“Phải rồi, còn Quách Hiểu An! Không biết cô ấy bây giờ ra sao.” Ân Kỳ chợt nhớ đến Hiểu An, nhưng hiện tại cô không có điện thoại, cũng không thể liên lạc với sở cảnh sát ngay lúc này. Lục Nghị có lẽ vẫn chưa hoàn toàn mất cảnh giác với cô, liên lạc với đội trưởng lúc này sẽ hỏng mất.
“Cô Quách, hy vọng là cô bình an.”
Quách Hiểu An trong lúc này đang đứng trước cửa sổ, hướng ánh nhìn lên bầu trời cao. Đôi môi An nhẹ mỉm nụ cười, kèm theo giọt nước mắt khẽ khàng lăn xuống. An nhìn thấy một ngôi sao rất sáng ở trên trời, ánh sáng thật đẹp và lấp lánh. An đã nghĩ ngôi sao ấy là bà, người bà mà cô vô cùng thương yêu. Gương mặt bà hiện ra trước sự hình dung của An, bà An thật hiền hậu, nụ cười của bà cũng đẹp như vì sao kia vậy.
An nhìn lên bầu trời một lúc lâu thì hạ mắt xuống, đôi mắt đang có chút vui vẻ của cô lại chợt hụt hẫng. Cô nhíu mày khi nhìn thấy Trần Hạo đứng ở dưới đất. Anh ta cầm khẩu súng chỉa đến cô. Ra hiệu cho cô không được đứng ở cửa sổ.
An bỉu môi và khép cửa sổ lại. Phía dưới, nhìn thấy hành động của An thì Trần Hạo bỗng cười. Có lẽ trên đời này cô ấy là người duy nhất mà anh ta thích trêu chọc. Lúc bị dọa, An tỏ rất bướng nhưng cũng rất đáng yêu.
Hiểu An đóng cửa lại, cô ngồi xuống giường. Ở mãi trong này thật buồn chán, rốt cuộc là Trần Hạo muốn nhốt cô bao lâu đây? Thuốc mà anh ấy nói khi nào mới tìm được? Nhưng liệu rằng anh ấy có nói thật hay không? Hay đó chỉ là một cái cớ anh ấy viện ra? Hiểu An co ngón tay, rồi cắn nhẹ, cô cứ suy nghĩ mãi nhưng lại không cho ra một lý giải nào hợp lý. An thở dài, vì cô không thể hiểu được suy nghĩ của Trần Hạo, không hiểu được anh ấy bấy nhiêu hết. Vậy nên, cô chả đoán được gì từ con người lạnh lùng này.
Ngón tay đang đưa vào miệng của An bỗng dưng lại bị giật ra. An ngẩng lên thì anh ta nói: “Buồn quá nên cắn tay cho vui sao?”
Trần Hạo ngồi xuống ghế, ung dung ngả lưng, chân vắt chéo, đôi mắt hào khí nhìn đến An.
An hụt hẫng nói: “Anh thử ngồi trong phòng suốt mấy ngày liền đi, xem anh có buồn không?”
Trần Hạo cười nửa miệng: “Trong từ điển của tôi thì chữ buồn không tồn tại.”
An nhìn lườm Trần Hạo, cô nói: “Con người ai mà chẳng biết vui biết buồn, An không tin anh không biết buồn là gì?”
“Sao tôi nói mà cô cứ không tin thế nhỉ? Tôi hoàn toàn không có cảm giác với chữ buồn, không hề có. Dù chỉ là một chút!”
An ngây ra nhìn Trần Hạo sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Buồn là khi anh muốn nói chuyện với một ai đó nhưng lại không hề có ai nghe thấy, khi anh khóc không có ai ôm anh, khi anh đau anh chịu đựng một mình và khi anh cảm thấy mình bị bỏ rơi. Chẳng lẽ, anh chưa bao giờ trải qua những điều đó sao?”
Ánh mắt đang tự tin của Trần Hạo bỗng tan biến. Một cảm giác rất bài xích với nhận định của Trần Hạo bỗng dâng lên trong lòng. Không phải Trần Hạo không biết chữ buồn là gì nhưng từ lâu cái chữ ấy đã chai sạn trong cảm xúc của anh ta.
Lần này, Trần Hạo không nóng giận với An, không hâm dọa cô ấy một cách bộc phát. Đôi mắt vốn mang sự hung tàn của Trần Hạo đột nhiên lại hạ xuống, giọng nói cũng nhẹ đi phần nào: “Trải qua thì đã sao? Mà không trải qua thì đã sao? Những loại cảm xúc vô nghĩa đó đối với tôi chỉ là rác rưởi.”
Trần Hạo phủ nhận những gì mà An không tin, nhưng Hiểu An lại cảm nhận được anh ấy đang buồn. Đôi mắt là thứ có thể nói cho bạn biết cảm xúc của người ấy. Trần Hạo đã không thể che giấu điều đó với một cô gái lương thiện như An.
“Anh nói anh buồn cũng được mà! Dù anh xem đó là rác rưởi. Nhưng, nếu anh muốn nói ra thì cũng không sao cả. Bởi vì, nếu nói ra anh sẽ dễ chịu hơn.”
Giọng nói của An hiền dịu ôn nhu, cô đặt tay lên tim và bảo: “Nơi này của con người quá bé nhỏ, nó không thể chất chứa quá nhiều nỗi buồn khổ. Anh xem, khi An buồn chẳng phải An luôn khóc hay sao, cũng là vì chỗ này rất đau.” Nói đến đây An hạ xuống đôi mắt.
Trần Hạo đứng dậy, anh ta đi đến An, thâm sâu nhìn cô một cách kỳ lạ.
Trần Hạo lại gần, An nhẹ nâng mắt nhìn, sau đó thì cô nói: “Một cảm giác đau giống như bị dao đâm, anh có từng đau như vậy không?” An đưa bàn tay, chạm vào ngực của Trần Hạo.
Trần Hạo bỗng nắm lấy bàn tay nhỏ của An thì An vội thục tay lại. Cô bối rối nói: “An...An xin lỗi! An đi vệ sinh một chút.”
An vừa bước xuống giường thì bàn tay mạnh mẽ của Trần Hạo đã ôm lấy eo cô, kéo sát đến người của anh ta. An bất thình lình bị ôm lấy nên cô liền hồi hộp, lồng ngực phập phòng, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Cô có biết là cô rất luyên thuyên không?”
An mở tròn mắt nhìn Trần Hạo. Mỗi khi anh ấy ôm cô thì cô đều cảm thấy bối rối, nhịp tim đập nhanh, cảm giác ngượng ngùng khó tả.
“An không có luyên thuyên, những gì An nói người ta gọi là cảm nghĩ.” An vừa nói vừa đẩy người của Trần Hạo.
Trần Hạo động cánh tay, kéo An tới sát hơn làm thoáng An giật mình. Ánh mắt rất sắc lạnh của Trần Hạo dừng trên gương mặt của An. An nuốt nước bọt, cô nghĩ có lẽ cô đã nói lung tung chọc giận anh ta.
“Hạo ca ca! Anh thả An ra đi!” An sợ hãi nói.
Sau đó An lại nói: “Anh đừng có siết chặt An nữa được không? Anh thả An ra đi mà!”
An ngựa ngoạy người thì Trần Hạo lại nhích bàn tay một cái. Đẩy An đến sát hơn, mặc cho An bối rối, mặc cho An lúng túng và mặc cho An lo lắng. Trần Hạo đã cúi xuống hôn lên đôi môi của An. Trước khi hôn anh ta còn nói với cô một câu: “Trừng phạt cô!”