TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@ Poem Spring type)
Rầm!
Ba quái vật ném mình vào cửa kính, điên cuồng tấn công Mark.
Mark biết lớp kính không nhằm nhò gì với ba con quỉ này. Phải thoát ra khỏi đây gấp. Nó bật dậy, chạy. Chợt nhớ ra ba-lô còn bỏ trong hàng hiên, nhưng tiếng đập cửa sổ rầm rầm làm Mark không dám quay lại lấy. Không thể được. Mark phóng qua sân đầy cỏ mọc cao, tiến tới bức tường.
Lúc này nó thấy đã bị lún sâu thêm vào nguy hiểm. Mới tới đây nó chỉ lo bị bắt khi đột nhập vào nhà, nên không tính trước đường leo ra. Bây giờ nó lại có nỗi lo khác. Lo bị kẹt lại và bị ăn thịt.
Rắc!
Cửa sổ đã bị vỡ. Tụi quig đang xông ra. Mark nghe được cả tiếng chúng gầm gừ, chen lấn nhau vượt qua cửa sổ.
Mark còn cách bức tường cao gần ba mét chừng hai mươi thước nữa. Nó tuyệt vọng nhìn phải, nhìn trái, tìm một lối thoát. Vô vọng. Mark nghĩ chắc không thể tới kịp bức tường. Nó không dám quay lại, vì biết sẽ nhìn thấy gì. Mạng sống tính từng giây. Nếu mấy con quái tới nơi trước khi nó trước khi nó chạy đến được chân tường, sẽ chẳng còn miếng thịt nào của nó để mọi người có thể tìm ra.
Mark thấy không có một thứ gì giúp nó leo lên tường được.
Lũ quig gầm gừ gần hơn. Mấy giây nữa thôi chúng sẽ vồ được Mark. Mark cố tập trung tính toán. Dù chưa có một kế hoạch, nhưng nó phải suy nghĩ thật nhanh, nếu không nó sẽ trở thành đồ ăn của chó. Đã gần tới bức tường nhưng nó không giảm tốc. Mark tự nhủ: “Mình sẽ phóng ngay lên vách tường”.
Nó phóng lên vách, giày lọt vào khe xi măng nứt nẻ, ngón chân quặp chặt, tay bám đầu tường. Bình thường, thậm chí Mark không thể nhảy qua được ngựa gỗ trong phòng thể dục. Nhưng bình thường Mark không có được động lực thúc đẩy cao đến thế. Nó đu người lên, quăng hai chân về một bên, hất mình và thả người sang phía bên kia.
Ngay khi nó qua được đầu tường, cả ba con quig cũng vừa xông tới vách tường bên trong, rên rẩm vì bị xổng mất con mồi. Mark buông mình xuống, chạm đất, lăn khỏi vách tường. Rất may, mắt cá chân không bị gãy. Mark đứng dậy, vội kiểm tra khắp người, để biết chắc còn nguyên vẹn. Còn nguyên vẹn thật. Nó đứng đó mà thở và nghe tiếng mấy con quig gầm rú giận giữ bên kia tường.
Mark mỉm cười. Nó đã làm được điều đó. Chắc chắn đây là những giây phút sôi động nhất trong đời nó. Thậm chí, nó còn nghĩ cuộc mạo hiểm này ngang ngửa với mấy chuyện Bobby kể. Nó đã gặp mấy con quig đói, và còn sống để kể lại chuyện này.
Nhưng Mark không vui được lâu. Cái nhẫn đang sáng lên trên ngón tay, làm nó mất hứng. Sự thật là, cuộc mạo hiểm này chưa kết thúc. Dù chuyện gì xảy ra trong ngôi nhà đó, dù điều gì làm nhẫn sáng lên, nó lại phải trở vào để tìm hiểu. Chạy thoát bầy quig không có nghĩa là đã giải quyết xong. Nó sẽ phải vượt qua được bầy quig đó.
Nhưng lần sau, nó sẽ rủ Courtney cùng đi.
Courtney biết đây là cơ hội bằng vàng của cô.
Sắp có cuộc đấu giao hữu giữa hai đội bóng hạng nhất và hạng hai. Dẹp tự ái và cố chứng tỏ tài năng, Courtney đã tập luyện cật lực cùng đội hạng hai, để chờ đợi cơ hội chứng tỏ cô xứng đáng trở lại đội hạng nhất. Và cơ hội đó đã tới. Cô sẽ đối đầu với chính những cô gái đã làm lu mờ danh tiếng của Courtney Chetwynde bất khả chiến bại. Khi cô bước vào sân, phục thù không phải là một từ quá đáng để diễn tả những gì đang nung nấu trong cô. Từ vẻ mặt đến cảm xúc đều đã được kiểm soát, Courtney sẵn sàng vào cuộc.
Nhưng đội kia cũng vậy. Dường như kế hoạch của toàn đội là ngăn chặn Courtney. Suốt buổi cô bị lấn lướt, che chắn bởi những đối thủ mạnh hơn. Để làm tình hình tệ hại hơn, với mấy phút cuối cùng, đội của cô thua 5-3. Nhưng thành thật mà nói, Courtney không quan tâm đến thắng bại. Cô chỉ muốn chứng tỏ là có khả năng ganh đua. Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Cuối cùng, khi chỉ còn hai giây, cô bắt được cơ hội. Cô đang chơi tiền đạo, bóng được chuyền tới. Cô đang bị che chắn, thì một hậu vệ bị ngã. Courtney lợi dụng thân hình cầu thủ đó như một vật cản đường, vượt qua hậu vệ thứ hai. Bây giờ là màn một chọi một giữa Courtney và thủ môn. Đây là khoảnh khắc của cô… là cơ hội để cô đặt dấu chấm than chắc chắn trong trận đấu. Cô khao khát bàn thắng này. Cô rất cần bàn thắng này. Cô rê bóng, làm động tác giả để làm thủ môn chuyển qua phải, rồi lùi lại để sút thẳng vào góc trái.
Xém thành công.
Ngay khi cô sắp tung cú đá chí tử, hậu vệ đối phương vùng dậy sau cô, gạt cô ra. Một cú đẩy hoàn toàn phạm luật. Thay vì chạm chân vào bóng, Courtney ngã bật ngửa xuống đất. Rất mạnh. Tiếng còi nổi lên. Một quả phạt đền. Nhưng Courtney không cần. Cơ hội của cô đã mất.
Courtney nhảy lên gào:
- Vậy là sao?
Trước khi cô hậu vệ biết chuyện gì xảy ra, Courtney xô cô ta ngã sóng xoài trên cỏ. Courtney chặn đầu gối lên lưng cô bé cho không ngóc đầu lên nổi. Mọi nỗi bực dọc của Courtney òa ra. Cô quát lên:
- Tao đập mày đó. Mày biết vì sao mà.
Các cầu thủ xúm lại, lôi hai cô gái tách nhau ra. Họ phải vất vả lôi kéo Courtney, vì cô đang quá phẫn nộ. Cô hậu vệ đứng dậy sẵn sàng trả miếng Courtney bằng câu khêu khích:
- Ngon nhào vô.
Courtney xông tới, nhưng bị các cầu thủ khác kéo lại. Huấn luyện viên Horkey chạy lại, đứng giữa hai cô, la lớn:
- Đủ rồi, Laura vào trong. Tất cả các em vào phòng thay áo ngay.
Vụ ẩu đả chấm dứt. Trận đấu giao hữu kết thúc luôn. Các cô gái vừa bước đi vừa càu nhàu.
Huấn luyện viên Horkey rắn rỏi gọi:
- Courtney. Ở lại đây.
Khi đi qua Courtney, cô hậu vệ Laura quay lại rủa:
- Thua còn bày đặt.
Huấn luyện viên lại la lên:
- Đủ rồi!
Laura cúi đầu đi luôn. Courtney đứng im. Cô thở hồng hộc, vẫn còn hậm hực vì vụ đánh nhau. Cô nói với huấn luyện viên:
- Thưa cô, nó đáng bị ăn đòn. Đó là pha vào bóng hoàn toàn gian lận.
- Không đúng. Em ấy hành động có mục đích và tỏ ra xông xáo trong trận đấu.
- Nhưng chúng nó chỉ muốn hạ em. Ngay từ hôm đầu tiên đã như vậy rồi. Cô không thấy sao?
- Cô cho em biết là cô đã thấy gì. Cô thấy một cô gái đối diện với thách thức lần đầu tiên trong đời. Một thách thức thực sự. Và cô ta đang thất bại. Courtney, em là một vận động viên có tài. Nhưng ngoài tài năng còn cần nhiều thứ khác nữa mới trở thành người thắng cuộc. Em biết vận dụng sự thành công, nhưng không biết cách đối phó với sự thất bại. Cho đến khi nào em chưa làm được điều đó, em sẽ chẳng giúp gì được cho đội này, hay bất cứ đội nào.
Courtney im lặng. Dù rất ghét phải nhìn nhận, nhưng những lời nói của huấn luyện viên Horkey có vẻ đúng. Cô Horkey nói thêm:
- Cô treo giò em hai tuần.
- Sao ạ?
- Cầu thủ trong đội bóng của tôi không được đánh nhau. Hãy suy nghĩ về điều đó, rồi hai tuần nữa hãy trở lại.
Nói xong, cô rời sân.
Courtney đứng sững sờ. Không chỉ bị xuống đội hạng hai, cô còn bị đá ra khỏi đội hạng hai này. Đứng giữa sân, người phủ đầy đất cát, cô không thể chấp nhận nổi sự kiện vô lý đó. Sao cơ sự này lại xẩy ra như thế chứ? Sao cô xuống dốc thảm hại vậy được? Trong thâm tâm cô vẫn tin mình là một đối thủ đáng gờm như bao giờ, nhưng thực tế đã cho cô thấy điều ngược lại.
Courtney ra khỏi sân, nhưng không vào phòng thay áo. Cô không muốn đối diện với những cô gái kia. Cô biết, cô Courtney cũ sẽ nhào ngay vào phòng thay áo mà làm náo loạn lên. Nhưng trước kia chưa bao giờ cô làm náo loạn. Không giống… như thế này. Courtney bắt đầu thắc mắc, Courtney trước đây có bao giờ có chuyện như thế này chưa. Có lẽ đây mới chính là cô – một kẻ luôn hèn nhát nhu nhược.
Đi qua phòng thay áo, Courtney quyết định đi bộ về nhà. Dù đường xa, nhưng cô sẽ không đi xe buýt. Cô chỉ muốn được bò ngay lên giường. Hôm nay là thứ Sáu, cô không lo phải gặp mặt bất kỳ ai hai ngày nữa.
- Courtney!
Một giọng quen thuộc kêu lên.
Courtney vừa vòng khỏi trường, sắp tiến ra lối đi thì Mark phóng xe đạp tới. Nó vừa hụt hơi, vừa sôi nổi nói:
- Bạn sẽ không tin nổi đâu. Mình đã…
Bỗng Mark nhận thấy Courtney vẫn mặc đồng phục cầu thủ, lấm lem đất cát, và đang đi bộ ra khỏi trường. Nó bối rối hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Courtney nói cụt ngủn:
- Đừng hỏi.
Mark nhảy xuống xe, dắt bộ bên cô:
- Bạn đi bộ về nhà à?
- Mark, mình thật sự đang bị tổn thương. Lúc khác hãy nói chuyện này được không?
- Được chứ.
Hai đứa im lặng đi bên nhau, Mark nóng ruột muốn cho Courtney biết chuyện xảy ra trong nhà Sherwood, nhưng không hiểu cô ta có đủ tâm trí nói chuyện không. Dù sao cô ta cần được biết. Nó ngập ngừng hỏi:
- Nhưng chúng ta có thể nói chuyện khác được chứ?
- Bất cứ chuyện gì.
- Hôm nay có chuyện xảy ra. Mình… mình không rõ chính xác là gì, nhưng mình đoán, có điều gì đó liên quan tới vụ phụ tá.
Courtney đứng phắt lại. Một giây trước trông cô như một xác chết biết đi, lúc này mắt cô sáng lên. Mark đoán, chắc trận cầu hôm nay đã xảy ra chuyện gì làm cô rất khổ tâm. Nhưng lửa lòng cô vẫn cháy bỏng. Mark rành Courteny lắm mà.
Courtney hỏi:
- Nhật ký mới hả?
- Không. Chúng mình đi xe đạp nhé.
Mark thử chở Courtney bằng ghi-đông xe, nhưng không được. Courtney quá cao và Mark quá… là Mark. Vì vậy hai đứa phải hoán đổi chỗ cho nhau. Dọc đường Mark kể cho Courtney nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong nhà Sherwood. Courtney không hỏi câu nào, chỉ lắng nghe. Khi câu chuyện kết thúc, thì hai đứa thấy đã ngừng xe lại chính nơi sự việc bí mật đã bắt đầu. Chúng đang ở trước cổng sắt khóa của ngôi nhà ma.
Mark đưa cái nhẫn lên. Ký hiệu lại đang phát sáng. Nó hỏi:
- Bạn nghĩ sao?
- Mình nghĩ, phải tìm hiểu trong nhà đó có gì.
- Nói dễ hơn làm. Tại bạn chưa thấy mấy con chó đó thôi.
Courtney nhìn lên trời:
- Sắp tối rồi. Theo mình chúng ta nên trở lại ngày mai, thêm vài người giúp nữa.
Ý kiến của Courtney rất chính xác. Chúng đợi tới sáng mai, Mark sẽ đến nhà Courtney rồi hay đứa điện thoại cho người quen trong lực lượng cảnh sát Stony Brook, đại úy Hirsch.
Chúng đã gặp đại úy Hirsch khi Bobby và cả gia đình mới biến mất. Vì ông ta quản lý về những vụ người mất tích. Tất nhiên là hai đứa biết sự thật, nhưng không dám nói ra, vì sợ làm cản trở nhiệm vụ Lữ khách của Bobby. Tuy vậy, chúng vẫn giữ liên lạc với đại úy Hirsch. Vì ông là một người tốt. Bây giờ chúng hy vọng ông sẽ giúp để tiến một bước gần hơn tới việc vén màn bí mật về các phụ tá.
Mark kể cho đại úy Hirsch về những con chó kỳ lạ chạy lung tung trong đất nhà Sherwood. Nó bảo, những con chó đó rất hung dữ và hoang dại. Chắc chắn không phải chó nhà. Tất nhiên Mark bỏ qua vụ nó đã lén lút vào nhà. Nó cũng không nhắc gì đến chuyện những con chó đó rất có thể là những con quái quig đang bảo vệ một điều bí ẩn trong ngôi nhà.
Nửa tiếng sau, Mark và Courtney gặp hai sĩ quan cảnh sát mặc sắc phục bên ngoài cổng nhà Sherwood.
Một trong hai người lên tiếng:
- Chào. Nhớ tôi không? Sĩ quan Wilson đây.
- Nhớ chứ ạ.
Courtney trả lời. Sĩ quan Wilson đã có lần cho hai đứa đi nhờ xe tới đồn cảnh sát. Ông ta cũng là một người tốt.
- Còn đây là sĩ quan Matt.
Tất cả bắt tay nhau. Wilson nói:
- Nào cho chúng tôi biết hai em đã thấy gì.
Mark lại cắt nghĩa ba con chó trong nhà như thế nào. To lớn, hung dữ, nước dãi chảy long thòng, nanh nhọn hoắt. Mark không hề phóng đại. Nó muốn hai viên cảnh sát biết chính xác họ sắp gặp chuyện gì.
Sĩ quan Wilson có chìa khóa cổng. Họ cho hai đứa biết gia đình Sherwood đã trao chìa khóa cho cảnh sát phòng khi có việc khẩn cấp. Trong lúc Wilson mở khóa cổng, sĩ quan Matt mở thùng xe lấy ra hai dụng cụ. Một là sợi dây kim khí dài, với một đầu thòng lọng cáp. Đó là cái bẫy mà các nhân viên kiểm soát loài vật dùng để bắt chó. Dụng cụ kia là khẩu súng gây mê. Mark biết, nếu có dịp, chỉ cần một trong ba con quái vật kia cũng xé tan nát một người như chơi. Nó không tin tưởng lắm vào ngọn phi lao gây mê kia. Tuy nhiên có còn hơn không.
Mark nói:
- Khỏi cần dây thòng lọng, hai chú sẽ chẳng muốn tóm mấy con quái đó đâu.
Sĩ quan Matt cười nhưng vẫn nắm cái bẫy trong tay. Courtney bảo:
- Chúng cháu muốn đi cùng hai chú.
Hai viên cảnh sát nhìn nhau. Họ không muốn trẻ em bị nguy hiểm. Courtney năn nỉ:
- Không sao đâu mà. Chúng cháu đi sau. Hai chú có súng, bẫy… đủ thứ. Sợ gì?
Wilson nhún vai:
- Thôi được, nhưng hai em nhớ đi gần chúng tôi.
Hai đứa theo họ vào khu nhà. Wilson cầm bẫy dây, Matt cầm súng gây mê hướng xuống đất, nhưng sẵn sàng hành động.
Mark đóng cổng, tháo nhẫn bỏ vào túi. Nó không muốn hai viên cảnh sát hỏi vì sao nhẫn lại phát sáng được.
Sĩ quan Wilson huýt sáo, gọi:
- Nào, các con, ra đi.
Ông ta huýt sáo lần nữa.
Không có gì xảy ra.
Bốn người bước lên hàng hiên. Mark chốc chốc lại liếc ra sau, để biết chắc không có con chó đen thui nào âm thầm xuất hiện.
- Ố… Cái gì thế này?
Sĩ quan Matt kêu lên, rồi cúi nhặt những mảnh ba-lô của Mark. Chết cha. Mark hoàn toàn quên khuấy vụ này. Nó vội nói:
- Ba-lô của cháu. Cháu làm rơi bên ngoài. Chắc chúng đã tha vào đây.
Nó phải nói dối vì không muốn thú nhận đã đột nhập vào nơi này. Để đổi đề tài, nó kêu lên:
- Nhìn kìa, chúng nó phá cửa sổ để ra.
Wilson chỉ những mảnh kính vỡ trên hiên, suy luận:
- Kính bị đập vỡ từ bên trong. Chắc chúng cũng đã tự gây thương tích kha khá đây.
Sĩ quan Matt hỏi Mark:
- Sao em biết chúng phá cửa sổ để ra. Từ cổng không thể thấy được.
Nữa! Suy nghĩ thật lẹ, Mark bảo:
- Cháu nghe tiếng kính vỡ, rồi thấy tụi nó chạy lung tung.
Liệu họ tin không nhỉ? Đương nhiên là tin. Chắc họ thấy Mark không phải loại xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Mark nhặt mấy mảnh ba-lô còn lại. Mấy con quái nhai nát bấy hết. Mark mất hai cuốn tập làm bài, một quyển sách mượn ở thư viện, một thanh sô cô la và mất hết ráo cà rốt.
Mark biết loại sô cô la đó chẳng ngon lành gì với lũ chó, và nó mong mấy con quig bị nghẹn họng vì nuốt sô cô la.
Sĩ quan Wilson đề nghị:
- Kiểm tra bên trong coi.
Ông ta cũng có chìa khóa cửa trước. Khi tất cả vào trong, cả Mark và Courtney đều chung ý nghĩ: đúng là nhà quỉ ám! Nhà rộng mênh mông, trần cao vút và một cầu thang uốn lượn lên lầu hai.
Wilson lại huýt sáo gọi:
- Nào các con!
Êm ru! Mark nhìn Courtney nhún vai. Nó thật sự muốn nhìn cái nhẫn, nhưng không dám rút ra. Hai viên cảnh sát dẫn hai đứa đi một vòng, kiểm tra từng phòng. Trước hết, họ kiểm tra tầng trệt, đi qua lối vào rộng, qua phòng khách, phòng ăn lớn, rồi vào nhà bếp. Trừ cái cửa sổ bể vỡ, không có dấu hiệu gì khác của bất kỳ con chó nào.
Họ xuống tầng hầm rộng, nền xi măng. Mấy cửa gỗ dưới này đóng im ỉm. Hai sĩ quan cảnh sát mở các cửa. Một phòng toàn giá gỗ trống trơn. Đó là hầm rượu. Phòng khác có một một bàn gỗ dài sứt sẹo và lem luốc. Xưởng mộc. Rồi tới một phòng rộng, mát mẻ, lưa thưa mấy bó trông giống như cỏ khô treo trên trần. Mark đã được nghe về một nơi giống như thế này. Bà nội nó thường gọi là kho lương khô. Đó là nơi khô ráo, mát mẻ để chứa củ hành, khoai tây và các thứ tương tự. Hầm như được đào sâu xuống đất, với một bức tường là một tảng đá khổng lồ làm trụ chống đỡ ngôi nhà.
Tất cả đều thú vị, đáng quan tâm nhưng… không có con chó nào.
Bốn người lên lầu hai. Một hành lang dài, hai bên là những phòng ngủ trống trơn. Các phòng đều có cửa thông sang nhau, vì vậy để có thể đi từ đầu này tới đầu kia căn nhà, người ta có thể chọn lối đi qua hành lang hoặc băng qua các phòng. Nhưng… cũng lại không có chó.
Lầu ba nhỏ hơn lầu hai và tầng trệt. Một bên là hai phòng ngủ, một bên là căn gác sát mái, với trần nhọn và cao. Từ đây có thể thấy hết các đòn tay của ngôi nhà. Không có chó và không một dấu vết nào của chó. Bước lên gác xép – phòng cuối cùng trong nhà – hai sĩ quan cảnh sát bớt căng thẳng. Wilson bảo:
- Mark, dù em thấy gì, thì chúng cũng đã bỏ đi rồi.
- Ông chắc không? Có lẽ chúng ta nên kiểm tra cả ngoài sân nữa.
Wilson nhún vai:
- Được, tại sao không chú?
Tất cả lại xuống nhà dưới, rồi qua khỏi hàng hiên. Bốn người thận trọng đi hết khu nhà. Mark không ngờ nơi này rộng lớn đến thế. Có mấy căn nhà gỗ chắc từng là trại gà. Rất nhiều cây cối, một hồ bơi cạn nước và có cả một sân gôn nhỏ nữa. Đây là nơi đã có một thời náo nhiệt. Bây giờ bị quên lãng và thật buồn. Hai cảnh sát còn xem xét kỹ từng phân chân tường, để xem có con vật nào đào hang chui ra chui vào không. Nhưng không có dấu vết bới đào nào.
- Còn ý kiến gì nữa không?
Sĩ quan Wilson hỏi. Ông nể Mark, chứ gặp thằng nhóc nào khác ông ta sẽ không thèm tin tới một lời.
Mark nói:
- Không. Cháu xin lỗi.
Courtney nhìn Mark như hỏi: “Bạn chắc nhìn thấy chó thật chứ?” Mark chỉ còn biết nhún vai.
Wilson bảo:
- Không sao. Em đã làm đúng. Nhưng bất kỳ thứ gì em thấy cũng đã chuồn rồi. Vậy thôi.
Tất cả ra khỏi ngôi nhà. Sĩ quan Matt khóa cổng. Sĩ quan quan Wilson cất cái bẫy dây và khẩu súng gây mê vào thùng xe. Ông bảo Mark:
- Nếu thấy gì khác, nhớ báo cho chúng tôi. OK?
- OK.
Hai viên cảnh sát lên xe, phóng đi. Mark và Courtney đứng lại trước cổng khu nhà.
Mark bảo:
- Mình không nói láo đâu.
- Mình biết.
- Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với mấy con quig?
Vừa hỏi, Mark vừa rút nhẫn ra khỏi túi. Ký hiệu kỳ lạ đang rực sáng.
Courtney trả lời bạn:
- Mình không biết. Nhưng chúng mình đã xem xét khắp nhà, chẳng có gì lạ lùng để có thể làm nhẫn sáng lên.
- Vậy là… chúng ta đã bỏ sót.
Chúng nhìn nhau. Đứa này hiểu đứa kia nghĩ gì.
Mark quyết định:
- Chúng ta trở lại trong đó.
- Đúng. Mình hiểu rồi. Cái cây để chúng ta leo vào ở đâu?