NHẬT KÍ #13
(TIẾP THEO)
VEE LOX
(@Phantom1340 type)
-Bobby, tới giờ dậy rồi.
Một giọng nói dịu dàng quen thuộc cất lên.
Mình đang ngủ. Đây là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời, khi bạn chẳng cần biết mình đang ở đâu; nó thoải mái hơn giấc ngủ trước. Không, chẳng cần biết mấy giờ rồi, mình cứ nằm ì trên giường.
Giọng vui vẻ lại vang lên:
-Hôm nay là một ngày trọng đại đấy.
Đang được thoải mái đến nỗi chẳng cần biết ngày trọng đại là ngày gì, mình lăn người, nhất định kéo dài niềm thú vị này. Nhưng rồi, một vật nặng chịch đè lên người mình. Mình biết ngay chuyện gì sắp xảy ra. Lần nào nằm ì trên giường cũng sớm bị quấy rầy vì...
Một cái lưỡi nham nhám ươn ướt bắt đầu ngoáy vào lỗ tai mình. Chẳng biết tai mình ngon lành cỡ nào mà trở thành điểm liếm láp của con Marley, mỗi khi nó muốn đánh thức mình.
-Được rồi, được rồi!
Vừa cười sằng sặc, mình vừa xô ả chó vàng ra. Mình nghĩ, nó khoái cái-màn-liếm-tai-trong-khi-mình-cố-ngủ là vì đó là một vài khoảnh khắc nó điều khiển được mình hoàn toàn. Dĩ nhiên kể cả những lúc mình dắt nó đi dạo và phải hốt phân cho nó. Lúc đó nó cũng là kẻ “chỉ huy” toàn bộ tình hình.
Một giây sau, một sức nặng khác phóng lên giường. Mình cũng biết nó là gì. Shannon, em gái mình đó.
Nó thông báo:
-Điểm tâm sẵn sàng rồi. Không ăn không đủ sức thi đấu đâu. Shannon lên tám và nó tưởng biết rõ đủ thứ chuyện trên đời. Lầm to. Em gái mình cũng xinh, với mái tóc nâu luôn cột thành hai sừng. Nó có đôi mắt nâu to và nụ cười rạng rỡ làm sáng cả căn phòng. Mọi người thường bảo má mình là Shannon sẽ trở thành một người mẫu, nhưng má không nhiệt tình với ý kiến này. Mình nghĩ, bà sợ Shannon trưởng thành quá nhanh.
Nó vẫn léo nhéo:
-Ăn sớm mới tiêu hóa kịp chứ. Em không muốn thấy anh ói mửa trên sân đấu đâu.
Sau câu nói như bà cụ non, nó nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng. Con Marley cũng phóng khỏi giường, lon ton đuổi theo Shannon.
Mùi thịt ba rọi muối hun khói xộc vào mũi mình. Đó là chút xíu cuối cùng thuyết phục được mình ra khỏi giường. Mình mê tơi ba rọi muối, nhưng không được ăn thường, vì má bảo quá nhiều mỡ hay gì gì đó. Chỉ vào những dịp đặc biệt, má mới cho ăn. Mình đoán, trận đấu bóng rổ hôm nay được coi là sự kiện trọng đại. Quá tốt. Tỉnh táo hẳn, mình xuống giường, vẫn còn mặc quần đùi, nhưng tròng thêm cái quần len, vì ngồi vào bàn ăn mà chỉ đáng độc cái quần ngắn, hơi bị mất lịch sự. Nhặt cái áo thun trên sàn lên, đánh hơi xem có... quá “thơm” không, mình mới dám mặc. Hôm nay là một ngày tốt lành. Điểm tâm ngon, bóng rổ, và có thể Courtney sẽ đến xem trận đấu và...
-Chuyện quái quỉ gì thế này?
Thực tế bất ngờ ập đến. Đầu gối bủn rủn, mình ngã ngồi xuống giường. Chuyện gì đang xảy ra đây? Nhìn quanh phòng, mình thấy tất cả đều quen thuộc. Bàn học, máy vi tính, chồng đĩa CD, cúp và kỉ niệm chương, máy tấm poster đội New York Jets, thậm chí cả quần áo mình bừa bộn trên sàn. Đây là phòng ngủ của mình. Tại nhà. Ở Stony Brook.
Trên... Trái đất... Thứ Hai!
Không có gì khác thường, nhưng tất cả đều... khác thường. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Mình thở dồn dập. Mọi sự đều vô lý, nhưng lại có lý đến lạ lùng. Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra từ cái đêm mình ra khỏi nhà cùng cậu Press chỉ là một giấc mơ? Denduron, Cloral, khinh khí cầu Hindenburg, Saint Dane... tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi sao? Mình nhìn cửa sổ, mơ hồ mong có giáo sư Marvel trong truyện Phù Thủy Xứ Oz ló đầu vào xem mình có ổn không.
-Lẹ lên Bobby. Đồ ăn nguội lạnh hết rồi.
Tiếng gọi của ba mình. Chuyện gì thế này hả trời? Từ khi trở thành Lữ khách, mình đã từng gặp cả đống chuyện hãi hùng, nhưng chuyện này thuộc hàng Top, khiếp đảm nhất. Nó làm mình tiêu tùng hết can đảm, không nhúc nhích nổi hai chân. Phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mình rón rén ra khỏi phòng. Hành lang trên lầu vẫn còn nguyên những bức tranh, tấm thảm, các cửa... Tất cả vẫn còn nguyên. Mình nửa bước, nửa bồng bềnh xuống cầu thang, qua phòng khách, qua phòng ăn, bước thẳng vào bếp. Ló đầu vào, mình thấy khung cảnh vừa hoàn toàn bình thường, vừa hoàn toàn không thể nào tin nổi.
Bàn điểm tâm đã sẵn sàng. Má đang lấy trứng chiên ra khỏi chảo; ba ngồi ngay chỗ thường ngày của ông và đang rót nước cam cho mọi người; Shannon ngồi đúng chỗ của nó, ngoan ngoãn chờ cả nhà ngồi nó mới bắt đầu ăn; còn con Marley ngồi trên sàn, kế bên Shannon, kiên nhẫn chờ ai đó ném đồ ăn xuống sàn cho nó.
Mình đứng tại ngưỡng cửa, trố mắt. Một phần mình muốn nhào ngay vào bếp ôm tất cả gia đình mà khóc như một đứa trẻ con. Phần khác mình lại muốn quay đầu, bỏ chạy.
Nhưng má đã thấy mình, bà bảo:
-Ăn đi chứ. Con không thể đi trễ được đâu.
Còn có thể làm gì được nữa. Mình đành bước lại bàn, ngồi xuống chỗ của mình. Đó là cái ghế bên cửa sổ, nơi mình đã ngồi ăn từ khi mới biết ngồi. Từ khi nhà cửa, gia đình và tất cả những gì thân thuộc của mình biến mất, mình đã tưởng chẳng bao giờ còn được ngồi lại chỗ này.
Nhưng bây giờ tất cả đều trở lại.
Chắc trông mình như thằng mất hồn, nên ba nói:
-Con khỏe chứ, Bobby?
Không biết phải trả lời sao, vì mình chẳng khóc chút nào.
-Thật ra là... con hơi bối rối.
Má bình thản hỏi:
-Bối rối chuyện gì hả cưng?
Mình thận trọng lựa lời, biết là nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng mình vẫn hỏi:
-Có... chuyện gì... bất thường xảy ra không?
Ba bảo:
-Chẳng hạn là chuyện gì?
Shannon lanh chanh nói ngay:
-Nhà mình ăn điểm tâm với thịt muối xông khói. Bất thường đó.
Má vừa ngồi xuống ghế vừa hỏi:
-Mấy cha con đang nói chuyện gì vậy?
Mình nhìn cả nhà. Ba người nhìn lại mình, chờ mình lên tiếng. Từ gầm bàn, con Marley cũng nghếch cái mũi nâu, nhìn lên mình, nhưng mình nghĩ nó đang đánh hơi mùi thịt xông khói. Mình không nói gì, lẳng lặng cầm miếng thịt lên ăn. Chưa bao giờ có miếng thịt muối ngon hơn thế. Không quá giòn. Đúng gu mình. Không hiểu sao điều này lại làm mình kinh ngạc.
Sau cùng mình bỏ miếng thịt xuống đĩa, đứng dậy nói:
-Con... con không đói. Con đi thay quần áo đây.
Mình đang tiến ra cửa, má gọi theo:
-Nhưng con phải ăn tí gì trước trận đấu chứ.
-Lát nữa con sẽ ăn.
Mình sắp phát điên rồi. Nếu ba má bảo: “Bobby, con đã mê man cả năm rưỡi nay rồi”, mình còn hiểu nổi. Vì điều đó chứng tỏ tất cả những gì về các lãnh địa chỉ là một giấc mơ. Nhưng ba má không nói gì. Ông bà hành động cứ như chẳng có gì bất thường đã xảy ra.
Duy nhất chỉ có một cách lý giải: đó là một giấc mơ. Một giấc mơ dài, lạ thường, đầy chi tiết xảy ra trong suốt một đêm. Giống như chuyện xảy ra với Scrooge, nhân vật keo kiệt trong truyện Bài Ca Giáng Sinh của Dickens? Mình đã đọc ở đâu đó, rằng những giấc mơ có thể dường như rất lâu, nhưng thật sự chỉ kéo dài trong mấy giây. Chắc điều đó cũng đã xảy ra cho mình. Khi bước lên thang, mình bắt đầu chấp nhận khả năng đó. Vài giây thoáng lướt qua, mình thấy bớt căng thẳng. Mình đang ở nhà. Ác mộng đã qua. Mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Nhưng... cảm giác ấm áp mơ hồ đó không được lâu.
Đi qua tấm gương, mình nhìn bóng mình phản chiếu. Hình ảnh mình thấy không phải là cậu bé vừa mới hôn Courtney xong, rồi phải leo lên sau mô-tô của cậu Press, phóng tới ống dẫn. Không phải. Gã này già hơn. Chính xác là hơn khoảng một tuổi rưỡi. Tất cả những gì trong ngôi nhà này đều giống y như những gì mình còn nhớ. Trừ mình. Ngay lập tức, sự phỏng đoán về giấc mơ của mình sụp đổ. Không cách nào mình có thể ngủ một đêm mà mơ thấy cả một chuyến phiêu lưu, vì... mình không còn là mình nữa. Không. Câu trả lời không đơn giản vậy.
Đúng lúc đó, có mấy từ bật trong trí mình. Lúc đầu mình không hiểu mấy từ đó có nghĩa gì, nhưng mình cảm thấy chính là chìa khóa để mình mở màn bí mật này.
Mấy từ đó là... Nguồn Sáng Đời Sống.
Ngay khi nhớ lại những từ đó, mình cảm thấy có gì đó trên cổ tay. Nhìn xuống, mình thấy đang đeo một cái vòng bạc bản rộng, có ba núm. Lúc đầu mình ngạc nhiên, vì mới một giây trước mình có thấy nó ở đó đâu. Nhưng dường như chiếc vòng rất quen. Mình đã được dặn dò những gì? Nếu cần nói với ai, nhấn núm trái. Ôi, chưa bao giờ mình cần phải nói với ai đó như lúc này, rồi phát ra một âm thanh nho nhỏ.
Từ trên đầu cầu thang, một tiếng nói cất lên:
-Không đến nỗi dở, Pendragon. Cậu nối kết nhanh hơn nhiều người.
Quay phắt lại, mình nhìn lên. Một người đang ngồi trên đầu cầu thang. Ngoài mình ra, đây là kẻ khác thường trong ngôi nhà này. Cô ta là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng cột túm ra sau, mắt xanh lơ và cặp kính có tròng sáng sắc vàng. Mình bối rối nhìn cô ta mất mấy giây. Cứ như á khẩu, muốn hỏi nhưng không nói được một lời. Cô gái bảo:
-Thở đi, Pendragon. Ngôn ngữ sẽ trở lại.
-Aja...
Aja vỗ tay mỉm cười:
-Rất tốt. Lúc đầu luôn bị mất phương hướng chút đỉnh, nhất là đối với những người chưa từng nhảy bao giờ.
Mình nhìn quanh nhà. Nhà mình. Trông nó quá thật, nhưng lại không thật. Chỉ là một ảo ảnh thôi. Một ảo ảnh tuyệt vời, kỳ lạ và đau thắt con tim. Sự thật đang trở lại. Mình không đang ở nhà. Mình đang nằm trong cái ống tối tăm tại kim tự tháp khổng lồ, trên lãnh địa Veelox. Tất cả hình ảnh này đều chỉ là ở trong đầu mình mà thôi.
Aja nói:
-Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Cậu vừa thấy một chút khả năng của Nguồn Sáng Đời Sống và rất xúc động.
Bước xuống thang, tiến lại gần mình, cô nói tiếp:
-Nhưng cậu mới chỉ nếm mùi thôi. Giới hạn duy nhất của Nguồn Sáng Đời Sống chính là những giới hạn cậu tự đặt trong đó.
Đặt tay lên trán mình, cô ta bảo:
-Tất cả tùy thuộc ở đây, chờ để hiện ra.
-Còn nữa sao?
Aja cười lớn:
-Pendragon, cậu mới chỉ bắt đầu mà.