Trong bóng tối vô tận, Hạng Tư như lâm vào một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, hắn là một quang cầu xanh biếc lớn bằng nắm tay, có thế giới của riêng mình, ở nơi này nó tự do ngao du, vui sướng vô cùng.
Nhưng không lâu sau, đột nhiên xông tới một quang cầu màu vàng, quang cầu này chỉ cỡ ngón tay cái, so với Hạng Tư nhỏ hơn mấy lần, nhưng khí thế hung hăng, không có ý tốt, nó vừa thấy Hạng Tư, liền hung ác vọt tới, mở cái miệng đầy răng nhọn cắn Hạng Tư, Hạng Tư đương nhiên cũng không yếu thế, cũng mở miệng, hung hăng phản kích.
Được mấy cái, quang cầu màu vàng đã bị Hạng Tư ỷ vào thể tích lớn hơn, dễ dàng nuốt mất, cuộc chiến kết thúc khá nhẹ nhàng.
Một lát sau hơn mười mấy quang cầu như một đàn sói hung hăng lao đến Hạng Tư, Hạng Tư mới ăn được một con đang lâng lâng nay có thêm mấy chục con thì Hạng Tư chấp hết. Hai quả cầu màu xanh và đỏ nhạt lao đến bị Hạng Tư cắn mỗi tên một miếng khiến chúng bị thương mà bỏ chạy. Những quả cầu khác hình như có linh tính mà tách ra, chúng vập vờn bao vây xung quanh Hạng Tư. Chỉ cần hắn sơ hở là vạn kiếp bất phục.
Hạng Tư lao đến một quang cầu màu xám gần nhất thì quang cầu hoảng sợ mà chạy ra xa. Nhưng hắn làm sao dễ dàng bỏ qua mà nhanh chóng đuổi theo, các quả cầu khác thì không cứu giúp mà đuổi theo, chúng đang đợi sơ hở từ Hạng Tư. Cậu dễ dàng nhận ra đám cầu này dù rằng muốn giết hắn nhưng bọn chúng lại đề phòng lẫn nhau mà không đoàn kết, quả thật đây là một lợi thế tuyệt vời hắn có thể lợi dụng. Nếu tất cả cùng xông lên cậu không dám tin tưởng mình có thể chiến thắng hay không, nhưng nãy giờ ăn thịt được một quả cậu khiến cậu mạnh hơn hẳn, cứ thế tiêu diệt từng tên thì mình sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Quả cầu nhỏ chạy chậm hơn Hạng Tư mà lại có thể tích nhỏ hơn nhiều nên hắn chẳng mấy chốc bị Hạng Tư tóm gọn cắn xé, Ngặm được hơn phân nửa quả cầu thì một nửa còn lại vùng thoát khỏi miệng của Hạng Tư chạy thoát ra ngoài. Lúc này các quả cầu khác lao đến giành nhau cắn xé kẻ bị thương. Hạng Tư nhân lúc cả đám đang giành nhau con mồi xông đến giết chết hai tên nuốt trọn vào bụng.
Lúc này bọn quả cầu khác đã hiểu nếu chia rẽ thì đến lúc cũng sẽ bị Hạng Tư giết, chúng không còn lựa chọn mà cả đám nhào vào. Hạng Tư mới ăn thêm được vài quả cầu thì thể tích to hơn trươc, mạnh hơn trước nên đang phấn chấn mà lao đến chúng, với hắn đấy chẳng khác gì món ăn đại bổ.
Nhiều quả cầu như những con sói hung hãng liều chết lao đến, tuy Hạng Tư mạnh hơn nhưng chúng lại quá đông nên hắn không giết mà làm bị thương từng tên, vừa ăn được một ít bổ sung thực lực vừa tiêu hao sinh lực địch. Dù sao nơi này cũng là địa bàng của hắn nên ưu thế của hắn hơn hẳn, chưa kể đến đám quả cầu rời rạc không có chỉ huy và lại đề phòng lẫn nhau. Lâu lâu có vài quả giết lẫn nhau nữa.
Sau một canh giờ giao tranh cuối cùng Hạng Tư cũng ăn sạch những kẻ xâm lăng này, bây giờ thể tích của hắn to hơn trước kia gấp ba lần.
Hạng Tư sau khi chiến thắng, hân hoan cổ vũ, trở về chỗ cũ thưởng thức mỹ vị của chiến lợi phẩm. Lúc này, từ bên ngoài lại có kẻ xâm lấn, lần này cũng là một quang cầu màu xanh, nhưng thể tích lớn hơn Hạng Tư, chỉ là ánh sáng có vẻ ảm đạm suy yếu, không chói mắt như Hạng Tư.
Địch nhân lần này, vừa thấy quang cầu do Hạng Tư biến thành to hơn, rõ ràng lấy làm kinh hãi, dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự.
Nhưng Hạng Tư vừa mới thưởng thức tư vị tuyệt vời của việc ăn quang cầu khác, nên không muốn bỏ qua đối phương, cũng không lo lắng thực lực hai bên khác biệt, liền vọt tới. Đối phương thấy vậy, cũng xông lên cắn xé nhau.
Thể tích đối phương tuy lớn hơn Hạng Tư, nhưng suy yếu vô lực, rõ ràng chỉ là có cái mã, so với mấy quang cầu kia thì chống đỡ còn yếu hơn, cũng không đợi bị đánh bại, bắt đầu hướng ra phía ngoài chạy trốn.
Hạng Tư không chịu buông tha đối phương, mau chóng đuổi theo, nhưng đối phương thật sự giảo hoạt, mỗi khi bị bắt được, lại đem bộ phận bị bắt lấy đó tách ra, bản thân lại tiếp tục chạy trối chết, cứ như vậy, nó cũng có thể chạy thoát được, bất quá thể tích của nó lúc này, cũng chỉ còn một nữa so với trước đây, tốc độ của đối thủ càng ngày càng chậm cuối cùng bị Hạng Tư nuốt trọn phần lớn vào bụng, nhưng quang cầu xanh kia cuối cùng cũng thoát được.
Trải qua hai cuộc chiến đấu, chỗ này lại được Hạng Tư tiếp tục độc chiếm, quang cầu mà hắn hóa thân, lại tiếp tục đợi người khác tới, nhưng đáng tiếc, đợi mãi mà cũng không có ai tới nữa.
Một lúc sau, nó cũng không thèm để ý, vẫn một thân một mình khoan khoái phiêu đãng, cũng đã qua thật lâu, tựa hồ sẽ vĩnh viễn như vậy.
Một cảm giác lạnh lẽo, từ nơi bí ẩn nhất trong lòng, chậm rãi bừng lên, rất nhanh chạy khắp toàn thân Hạng Tư, đem Hạng Tư từ trong cơn mê man tỉnh dậy.
Hạng Tư vừa tỉnh lại, đã cảm thấy đầu nặng vô cùng, mơ hồ rất đau, toàn thân thân thể đều mềm nhũn, suy yếu vô lực, như là bệnh nặng mới khỏi, cố gắng mở hai mắt ra, mí mắt cũng nặng vô cùng, không cách nào nhúc nhích.
Trong mơ hồ, Hạng Tư nhớ lại tất cả sự tình phát sinh trước lúc hôn mê.
Hắn giật thót, rùng mình một cái, ý nghĩ lập tức thanh tỉnh lại vài phần, vội vàng bắt đầu kiểm tra tình trạng của cơ thể.
“Ồ”
Thân thể vẫn hoạt động bình thường, tinh thần Hạng Tư khoan khoái lạ thường hắn nhìn qua ảo ảnh của Em XTem, ông ta hình ảnh lúc này yếu ớt như sắp tan biến. Ông ta nhìn thấy Hạng Tư thì ngữa mặt lên trời cười lớn.
“ ha ha ha, Nghiên cứu linh hồn hơn nữa đời người, cuối cùng chỉ vì một tính toán sai mà ta thất bại, không cam tâm, ta không cam tâm a, ông trời không có mắt! Ông trời không có mắt”
Vừa cười lớn như thế nhưng nước mắt Em XTem chảy dài trên má. Hạng Tư nhìn ông nói:
“ Ông còn lời gì nói trước khi ra đi không?”
Em XTem nhắm chặc đôi mắt kể lại hết mọi chuyện và sự thật cho Hạng Tư rồi tiêu tan, biến vào cõi hư không. Hạng Tư thở dài, lúc này chỉ biết tiếc rẻ cho một bác học đại tài. Thì ra câu truyện vốn là thế này:
Em Xtem những năm 50 tuổi lúc này lại ham mê nghiên cứu về linh hồn, hắn ta đã hiểu được cách thức bắt nhốt linh hồn, và chiếm đoạt thân thể người khác những quang cầu nhỏ chính là những linh hồn ông bắt được của nhiều nạn nhân ông nghiên cứu. Khi sắp chết ông đã lên một kế hoạch hồi sinh hoàn hảo rằng, ông sẽ đoạt xá thân thể kẻ khác nhằm sống lại lần hai. Nếu kế hoạch thành công thì theo lý thuyết ông có thể bất tử nếu cứ đoạt xá như thế.
Ý định ban đầu của Em XTem là cho những linh hồn khác cùng linh hồn chủ thể đánh giết lẫn nhau cho suy yếu. Đến khi đó ông chỉ việc nhẹ nhàng đến nhặt chiến lợi phẩm, giết được linh hồn chủ thể và đoạt xá thành công. Đáng tiếc ông không biết rằng các linh hồn ăn lẫn nhau có thể lớn mạnh hơn. Nếu biết như thế ông sẽ không bao giờ phạm sai lầm này. Dù sao linh hồn cũng ra một vấn đề cao siêu, không phải dễ dàng mà hiểu hết được. Cũng nhờ thiếu sót này mà Hạng Tư đã sống sót suýt tý nữa bị đoạt thể.
Hạng Tư biết rằng lúc này cậu bỗng có nhiều kiến thức hơn trước rất nhiều, có thể là kiến thức của các linh hồn cậu ăn hoặc kiến thức của lão Em Xtem, Hạng Tư không chắc nhưng các kiến thức này rất chập chờn, chúng chỉ lâu lâu loé lên rồi biến mất. Hạng Tư hiểu, chỉ cần mình biết cách lợi dụng điều này thì cậu sẽ có một tri thức khổng lồ.