An Đạt lắp ảnh lại, rồi treo về trên tường.
Cậu lấy những bức thư ngày trước ra, tìm một hồi, mới tìm được bức thư then chốt kia.
“Tiểu Đạt Đạt: tớ có chuyện muốn nói cho cậu. . . Ôi chao, đáng ghét, người ta ngượng ngùng. Chuyện chính là tớ đang yêu, oa ha ha, cậu có phải cảm thấy rất kinh ngạc hay không? Tớ chính là muốn cậu kinh ngạc một chút, đáng tiếc không nhìn thấy được khuôn mặt vạn năm núi băng của cậu lộ ra biểu tình kinh ngạc.”
“Cậu có phải rất muốn hỏi người đó là ai vậy hay không? Tớ nói cậu sẽ biết sao? Cậu đã không biết thì tớ nói có ích lợi gì? Được rồi, là tớ hay nói đùa thôi, tớ nói không phải cậu sẽ biết sao. Anh ấy là phóng viên ảnh của tạp chí bọn tớ, nhiếp ảnh gia mới trong nghề đó, vô cùng giỏi chụp phong cảnh, tạp chí của bọn tớ làm mấy kỳ chuyên đề về phương Tây, tớ cùng anh ấy hợp tác với nhau, tớ phụ trách phần lời văn, anh ấy phụ trách chụp ảnh. Chính là trên đường du lịch, ha ha ha. . .”
“An Đạt, cậu đã từng nói với tớ, nếu tìm được người thích hợp, thì hãy tiến thẳng đến. Mà tớ hỏi cậu như thế nào mới biết được có thích hợp hay không, cậu nói đến lúc đó sẽ biết. Hiện tại tớ cảm thấy cậu nói rất đúng, rõ ràng không biết tương lai thế nào, thế nhưng không hiểu sao có lòng tin, An Đạt, tớ nghĩ là tớ có thể đã thật sự thua rồi.”
An Đạt ngẩng đầu, xoa xoa cái mũi, cảm giác có thể mình vẫn có chút sốt, cả người không thoải mái.
Cậu tiếp tục xem xuống dưới: “Loại cảm giác này không tệ, An Đạt, cám ơn cậu trước kia đã giúp đỡ tớ, nếu không tớ cũng sẽ không thể gặp được đúng người. Nhưng mà, bao giờ mới có thể thấy được cậu cũng sa ngã đây? Tớ tràn ngập tò mò đối với người có thể khuất phục cậu, đáng tiếc là cô ấy dường như còn chưa xuất hiện. A, tớ nói nhiều như vậy, dường như cũng chưa nói cho cậu biết tên anh ấy? Anh ấy là Tạ Nhất Miên.”
An Đạt nhìn cái tên, nhìn thật lâu, ngay cả tiếng mẹ mở cửa vào cũng không nghe thấy.
Bà An đi đến trước phòng ngủ của con trai, thấy An Đạt cũng không nằm trên giường, mà là cúi đầu xem cái gì đó.
“Đạt Đạt, con lại đang đọc thư của Tiểu Hạ à.” Bà An ngồi xuống cạnh con trai.
An Đạt mệt mỏi dựa sát vào mẹ, nói: “Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, con luôn nghĩ đến cậu ấy.”
Bà An không hỏi kĩ, chỉ thở dài:”Thằng bé đúng là một đứa trẻ đáng thương.”
An Đạt quay đầu, nhìn nếp nhăn trên khuôn mặt của mẹ, nghĩ đến thì, mẹ cũng đã già rồi.
Thời gian thật là một thứ tàn nhẫn, dằn vặt bao nhiêu người.
An Đạt đột nhiên nói với mẹ: “Mẹ, con đã có một quyết định lớn.”
Bà An lập tức khẩn trương, kích động.
Con của mình luôn luôn bình bình đạm đạm, vô dục vô cầu (không có ham muốn gì), cầu cho nó kích động một chút, nó cũng chẳng kích động lên. Bây giờ, nó đột nhiên tuyên bố nó đã ra quyết định, hơn nữa quyết định này là vĩ đại!
Như thế nào không khiến cho người làm mẹ như bà cảm động chứ.
Đương nhiên, bà An không biết An Đạt chẳng qua là ở bên cạnh Tạ Khánh đã lâu, bị lây bệnh mà thôi.
——— ————
Tạ Khánh không biết là về nhà như thế nào, chỉ cảm thấy trái tim đập rất kịch liệt, nhưng mà chân tay lạnh ngắt.
Tấm ảnh kia vì sao lại ở chỗ An Đạt, đó là tấm ảnh Cảnh Ngôn thích nhất.
Hắn không dám nghĩ đến liên hệ trong đó, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn ngồi trên sàn nhà, lạnh ghê gớm. Cảm thấy như máu cũng muốn đông lại, giống như lại trở về thời không kia.
Gió tuyết che phủ đất trời, nhìn không thấy mặt trời, không thể phân biệt phương hướng, tuyệt vọng theo rét lạnh từng chút ăn mòn cơ thể và trong lòng.
Tạ Khánh giống như nghe thấy một người nói: “Sẽ khá hơn.”
Lừa đảo. Tạ Khánh nghĩ, người kia là một tên đại bịp.
Sẽ không khá hơn, vĩnh viễn cũng không tốt hơn được nữa, thế giới của hắn ở một ngày nào đó đã sụp xuống.
Tạ Khánh cảm thấy rất lạnh, hắn có thể đã lạnh muốn chết.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng chuông cửa.
Trường hợp như thế này dường như đã từng quen biết.
Hắn khi đau đớn rét lạnh, đột nhiên chuông cửa liền vang lên.
Hắn giống như xuyên qua thời không, quay trở về hiện thực, đứng dậy mở cửa.
Tạ Khánh thực miễn cưỡng cố gắng tươi cười, nói: “Quả nhiên là em.”
Trừ cậu ra sẽ không còn có người nào ấn chuông cửa nhà hắn nữa, mà mỗi lần mở cửa, phát hiện là cậu đứng ở cửa, sự thật này thật là quá tốt.
An Đạt đứng ở cửa, nhận thấy sắc mặt Tạ Khánh so với lúc rời khỏi nhà cậu càng kém hơn, nhíu mày.
Tạ Khánh thấy An Đạt tay mang theo cái túi, sửng sốt, hỏi: “Em đây là muốn làm gì?”
An Đạt bước vào, đặt túi xuống đất, nói: “Em tới cưu chiếm thước sào*.”
Tạ Khánh há to mồm, hỏi: “Có ý gì?”
An Đạt nói: “Nghĩa của ‘Cưu chiếm thước sào’ là chim ngói (chim cu gáy) sẽ không làm tổ, thường chiếm đoạt tổ của Hỉ Thước (chim khách). Để so sánh với việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc chiếm cứ vị trí của người khác.”
Tạ Khánh đỡ trán: “Anh biết câu đó có ý gì, anh là hỏi em có ý gì.”
“Em tới cưu chiếm thước sào mà.”
Tạ Khánh lần đầu bị người khác nói cho muốn điên, hắn đè lại bả vai An Đạt lắc lắc: “Em học ai không hảo, đừng có học anh nói chuyện đi. . .”
An Đạt bị lắc tới lắc lui, thế nhưng mặt vẫn không có biểu tình gì.
Tình huống này thật là quỷ dị.
“Em đến nhà anh ở được không?”
Ngay khi Tạ Khánh muốn phát điên, An Đạt đột nhiên mở miệng.
Tạ Khánh ngây người.
An Đạt nghĩ nghĩ, đổi từ rõ ràng dễ hiểu : “Sống chung?”
Tạ Khánh hóa đá.
An Đạt cúi người, nhấc cái túi trên mặt đất lên, vòng qua Tạ Khánh đi vào trong, nói: “Chỉ cho em chỗ để dọn những thứ kia vào đi.”
Giọng điệu của cậu thật tự nhiên, giống như đang thảo luận thời tiết ngày mai.
Tạ Khánh vẫn duy trì biểu tình kinh ngạc năm giây, đột nhiên xoay người lại, một phen ôm lấy An Đạt.
An Đạt nhíu mày: “Trên người anh sao lại lạnh như băng vậy.”
Sau đó đôi môi lạnh lẽo liền áp xuống.
An Đạt bị ôm thật chặt, cảm thấy xương sườn cũng muốn bị chèn ép đến gãy. Miệng bị mãnh liệt cắn xé, cạy mở, trong họng bị quấy đến long trời lỡ đất.
Người kia giống như thiếu dưỡng khí mà hôn cậu, dường như không khí trong miệng cậu mới có thể khiến cho người kia tồn tại.