Thế Giới Chi Giá

Chương 21: Chương 21




Tạ Khánh với Vương Cẩm Trình vừa ăn xong liền đi, An Đạt còn ở lại một lúc, đợi đến khi cậu về nhà, phát hiện Tạ Khánh không ở trong phòng khách xem tv.

Cậu đi đến trước phòng ngủ, dừng lại.

Trên mặt đất đặt một cái bát, trong bát có mấy quả trứng gà. . .

An Đạt khóe miệng co rút mấy cái, bước qua bát trứng gà kia đẩy cửa ra.

Tạ Khánh ngồi ở trên giường, thấy An Đạt, sửng sốt, nói: “Em vào bằng cách nào?”

An Đạt nói: “Đi vào bằng chân.”

Tạ Khánh nói: “Không phải em sợ trứng gà sao?”

An Đạt thật không có lời nào để nói: “Cho nên anh cho là để mấy quả trứng gà ở cửa, em cũng không dám vào được sao?”

Tạ Khánh phẫn nộ rồi: “Em cái đồ đứng núi này trông núi nọ, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt*.”

An Đạt ngây người: “Em trêu hoa ghẹo nguyệt?”

Tạ Khánh gật gật đầu, sau đó bắt chước giọng của con gái kêu: “Kỹ sư An kỹ sư An.”

An Đạt cảm thấy quạ đen từ trên đỉnh đầu bay qua.

Cậu từng bước đi về phía trước, muốn tới gần Tạ Khánh, kết quả Tạ Khánh lập tức lùi lại, giơ ra một thứ, uy hiếp An Đạt: “Em đừng tới đây.”

An Đạt nhìn đồ vật trong tay Tạ Khánh, chính là bức tượng điêu khắc gỗ quái dị kia. . .

An Đạt đỡ trán: “Đừng có lấy cái thứ kia giơ về phía em. . .” Nói xong, lại đi một bước về phía trước.

Tạ Khánh vội vàng giơ lên tượng điêu khắc gỗ, nói: “Đừng đến gần anh, anh muốn em ngủ trên sàn nhà.”

An Đạt nhướng mày: “Vì sao em phải đi?”

Tạ Khánh nói: “Bởi vì em trêu hoa ghẹo nguyệt.”

An Đạt bất chợt bước qua, nói: “Em không cho là như thế.”

Tạ Khánh bị cậu dọa cho giật mình, vội vàng trốn phía sau giường, An Đạt muốn tới gần hắn, hắn bỏ chạy, hai người ở bên giường xoay đi xoay lại.

An Đạt cảm thấy hành vi này thật sự rất ngu ngốc, xoa bóp huyệt Thái Dương, nói: “Em mệt rồi, đừng đùa nữa.”

Tạ Khánh méo miệng, ủy khuất nhìn An Đạt. An Đạt thình lình bổ nhào tới, rốt cục bắt được Tạ Khánh, đẩy hắn ngã vào trên giường.

Tạ Khánh một phen ôm chặt lấy An Đạt ở trên người hắn, hung hăng mà hôn lên, vừa hôn vừa nói: “An Đạt, hiện giờ anh rất phiền muộn.”

An Đạt đáp lại nụ hôn của hắn, hỏi: “Vì sao.”

“Bởi vì có người thích em.”

An Đạt nhìn vào mắt hắn, nói: “Ghen tị?”

Tạ Khánh cười mà không đáp, xoay người đem An Đạt áp ở dưới thân, chống người lên, dùng ánh mắt dò xét thân thể An Đạt.

Sau đó đem cậu lật lại, từ phía sau lưng chụp lên, tay vuốt ve eo của An Đạt, Tạ Khánh khóe miệng cong lên, nói: “Làm từ phía sau được không? Sáng sớm hôm nay dậy anh đã muốn cởi bộ âu phục này từ trên người em xuống.”

Muốn cởi thứ gò bó trói buộc lấy thân thể này, muốn nhìn thân thể này run rẩy dưới bàn tay của mình như thế nào, An Đạt, em nói xem đây là loại tâm lý thế nào.

Tạ Khánh hạ tầm mắt xuống, ôm lấy người trong lòng.

Đêm đã khuya, Tạ Khánh ôm An Đạt, nhìn lông mi của cậu ở dưới bóng mờ, nhẹ giọng hỏi: “An Đạt, cái tấm ảnh chụp ở nhà em kia. . .”

An Đạt mở mắt ra, hỏi: “Tấm ảnh chụp nào?”

“Ai, chính là tấm ảnh em treo ở phòng ngủ đó.”

“Làm sao vậy?”

“. . . Là ở đâu ra.”

“Tìm được ở chợ đồ cũ.” An Đạt nói.”Làm sao?”

Tạ Khánh thở ra một hơi, nói: “Không có gì, thật ra đó là anh chụp.”

An Đạt chậm một giây, mới nghĩ đến mình hẳn là đã làm ra biểu tình giật mình, thế nhưng Tạ Khánh dường như không chú ý tới, chỉ nói: “Vốn là tặng cho một người bạn, thế nhưng không biết như thế nào lại đến được chỗ em.”

“Phải trả lại sao?” An Đạt cúi đầu hỏi.

Tạ Khánh lắc đầu, nói: “Ở chỗ em rất tốt.” Hắn kề trán lên trán An Đạt, im lặng một lát, nói, “An Đạt, anh muốn đóng cửa tiệm bán hoa.”

An Đạt trong lòng giật mình, hỏi: “Vì sao. . .”

“Trước kia anh muốn làm nhiếp ảnh gia. . . Anh muốn trở về làm sở trường của mình.”

An Đạt không biết tâm tình bây giờ là thế nào, vừa mất mát vừa cảm thấy thở phào, cuối cùng vẫn là vui sướng thản nhiên.

Cậu dán mặt vào vùng cổ Tạ Khánh, nói: “Đi làm đi.”

Kỳ thật hắn vẫn một mực nỗ lực.

Thật nỗ lực để vượt qua quá khứ.

Có thứ gì đó từ trong lòng tràn ra, khiến cho An Đạt lúng túng. Không biết nên biểu đạt như thế nào, An Đạt luôn ghét điểm ấy của mình.

Vì thế cậu chỉ có thể ôm chặt hắn, nói với hắn: “Tạ Khánh, vất vả cho anh rồi.”

——————

Nếu cuộc sống cứ như vậy trôi qua thì tốt rồi.

Không cần có những thay đổi đó.

Thế nhưng cuộc sống không thể nào không có biến chuyển, tựa như bởi vì cuộc sống vốn dĩ không có nếu như.

Tuy rằng Tạ Khánh nói muốn đóng cửa tiệm bán hoa, thế nhưng hành động của hắn trái lại cũng không nhanh nhẹn như vậy, hắn một bên tìm người thay thế, một bên vác cameras chạy khắp nơi, hoa mỹ gọi là: “Khởi động” .

Vì thế về nhà chụp ảnh đồ đạc nhiều hơn, trái lại không quá giống cái nhà mà giống phòng làm việc hơn, Tạ Khánh thậm chí khoa tay múa chân nửa ngày đòi làm một phòng tối.

An Đạt không hiểu, nhưng xem bộ dáng thần thái sáng láng của Tạ Khánh, liền chiều theo ý của hắn.

Chẳng qua là nhìn thấy những đồ vật không quen thuộc chiếm lĩnh cuộc sống của mình, không biết vì sao An Đạt cảm thấy có phần khủng hoảng.

Cho đến một ngày nọ, An Đạt tan sở trở về, mở cửa, thấy trong phòng khách đều là thùng, cùng album ảnh rải rác, cậu ngẩn ra.

Đây là chỗ nào, cậu đột nhiên không biết.

Tạ Khánh từ trong phòng đi ra, thấy cậu đứng ngốc ra ở cửa, cười hỏi: “Anh là vị nào vậy, tới tìm ai?”

An Đạt sững sờ nhìn Tạ Khánh, Tạ Khánh bị ánh mắt rã rời của cậu dọa sợ, tiến lên vuốt ve đôi môi tái nhợt của cậu, hỏi: “An Đạt, em làm sao vậy?”

An Đạt hạ mắt xuống, nói: “Đừng có đùa như vậy.”

Tạ Khánh gãi gãi đầu, nói: “A, em mệt rồi sao, đến ngồi xuống nào.” Nói xong hắn liền ấn An Đạt xuống ghế sa lon.

An Đạt nhìn một đống ngổn ngang trước mặt, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tạ Khánh cười nói: “Một ít thiết bị mà thôi.”

An Đạt rời khỏi phòng làm việc, để Tạ Khánh dọn đồ đạc vào, Tạ Khánh có chút ngượng ngùng, An Đạt chỉ lắc đầu, nói: “Dù sao em cũng chỉ cần có máy tính là được rồi, xem trong phòng ngủ cũng vậy.”

Mà gần đây Tạ Khánh cầm cameras lại có thêm một niềm sở thích, chính là chụp An Đạt.

Khi An Đạt nấu cơm chụp, lúc ngủ chụp, lúc đánh răng cũng chụp, vốn Tạ Khánh còn muốn chụp lúc An Đạt tắm, nhưng bị An Đạt ném một bánh xà phòng trúng gáy mà không công mà lui.

“Anh không có chuyện gì để làm hay sao mà chụp?”

“Bởi vì trong ống kính Tiểu Đạt Đạt rất đẹp mà.”

An Đạt không có tiền đồ mà bị câu nói đó làm cho đỏ mặt, kết quả dẫn tới ác dương phác lang**.

Tạ Khánh ôm An Đạt cọ cọ: “Tiểu Đạt Đạt, nếu vĩnh viễn đều như thế này thì tốt rồi.”

An Đạt kinh ngạc.

Hóa ra sợ thay đổi cũng không phải chỉ có mình . . .

An Đạt đột nhiên cảm giác mình chẳng qua là buồn lo vô cớ, làm gì để cho lo lắng không đâu phá hủy niềm vui hiện tại.

Cho dù cửa hàng bán hoa đóng cửa cũng không sao, Tạ Khánh có cuộc sống mới phải mừng cho hắn.

Mà mình. . . nhất định không phải chỉ là thời kỳ chuyển tiếp.

Đáng tiếc chuyện khiến cho An Đạt lo lắng vẫn cứ xảy ra, chỉ là lúc đó cậu cũng không hề hay biết.

Ngày đó Tạ Khánh đeo cameras đi ra ngoài, kết quả phải tối muộn mới trở về. Trong nhà đường ống nước phòng bếp có chút rỉ nước, thân là sinh viên tài giỏi của ngành kỹ thuật, An Đạt xắn tay áo lên, cầm lấy cờ lê làm thợ sửa ống nước không chuyên.

Lúc cậu chuyên tâm sửa ống nước, cũng không biết Tạ Khánh kỳ thật đã xuống dưới gác.

Tạ Khánh đứng ở dưới gác của nhà mình, mặt không chút máu nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi kia nhìn thấy Tạ Khánh, thoáng nở nụ cười dịu dàng lại có chút yếu ớt, chào hỏi hắn: “Đã lâu không gặp, Tiểu Miên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.