An Đạt mệt mỏi về đến nhà, việc đầu tiên về đến nhà, chính là lôi hết thư của Hạ Cảnh Ngôn ra.
Cậu ngồi ở trên ban công, tìm cái chậu sứ, dùng bật lửa đốt từng bức từng bức đống thư đó.
Tro tàn màu đen trong chậu càng lúc càng nhiều, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cậu.
Bà An kinh ngạc nhìn cậu làm chuyện này, nói: “Sao lại đốt chứ. . .”
An Đạt nói: “Có những việc giữ lại trong lòng là được rồi, ngoài mặt thì mắt nhắm mắt mở để cho nó qua đi.”
Tuy rằng thật bất đắc dĩ, nhưng mà làm thế nào bây giờ đây? Người luôn phải sống.
Sau khi xung đột với Hạ Cảnh Ngữ, ngược lại cậu trở nên tỉnh táo lại.
Kỳ thật không chỉ có Tạ Khánh và Hạ Cảnh Ngữ cố chấp với quá khứ, cậu cũng vậy.
Bởi vì luôn nhớ đến tổn thương nơi đáy lòng Tạ Khánh, luôn nhớ kỹ quan hệ giữa Hạ Cảnh Ngôn và Tạ Khánh, bất luận cậu làm gì cũng đều thật cẩn thận sợ chạm đến thần kinh mẫn cảm của Tạ Khánh.
Nhưng mà thái độ ái muội buông thả này của cậu, ngược lại giúp Hạ Cảnh Ngữ thương tổn Tạ Khánh.
“Tiểu Ngôn, nếu như là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Hạ Cảnh Ngôn không phải người sẽ lùi bước, cho nên những người còn sống bọn họ càng không thể thua cậu ấy.
Con người mà, đều sẽ có một quãng thời gian lún sâu vào quá khứ không thể tự kềm chế được. Giống như cuốn băng nhạc mắc trong ổ băng, phát đi phát lại mấy nốt nhạc đó.
Nếu nói tốt số, kẹt lại vài lần, có thể tiếp tục phát ra nhạc.
Bà An nhìn con mình, đột nhiên nói: “Dù cho con đã làm chuyện kinh thế hãi tục gì, mẹ đều đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.”
An Đạt sửng sốt.
Chẳng lẽ mẹ đã nhận ra là cậu thích đàn ông?
——— ————
Tạ Khánh nghe được ba chữ kia.
Hắn quả thật đã nghe được cái tên đó, từ miệng của An Đồng, nghe được từ miệng một người hắn cho rằng có tám cột cũng đánh không tới.
Một giây sau, hắn tỉnh ngộ.
Sở dĩ hắn đi đến thành phố này, là bởi vì Cảnh Ngôn luôn nhắc tới, Cảnh Ngôn nói thành phố này phong cảnh không tệ, người cũng tốt lắm.
Bây giờ, hắn rốt cục đã hiểu.
An Đạt, An Đạt.
Hạ Cảnh Ngôn nói, ở trong thành phố kia có một người rất quan trọng với em.
Hạ Cảnh Ngôn nói, người kia đã từng giúp đỡ em, cậu ấy là người tốt.
Tạ Khánh rốt cuộc biết ý nghĩa thật sự của việc hắn đến nơi này.
Bên trong bóng tối có phải có người dẫn dắt hắn hay không?
Trong thành phố này có An Đạt.
Thành phố này ban đêm thật sáng tỏ.
Tạ Khánh lui về phía sau vài bước, đột nhiên xoay người bỏ chạy, lại khiến cho An Đồng hoảng sợ.
Người này làm gì đó?
Cô bé vừa định đuổi theo, Dương Giản không biết từ chỗ nào lao tới, ngăn cô bé lại, cười híp mắt nói: “Nhiệm vụ của em hoàn thành rất tốt.”
An Đồng vẻ mặt si ngốc: “A.”
Cô bé được nhờ hỏi Tạ Khánh có yêu anh nhỏ nhà cô hay không, và nói ra một cái tên, tuy rằng quá trình có chút kỳ dị, nhưng cô thật sự đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
“Sau đó thì sao?” An Đồng hỏi.
Dương Giản lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Cẩm Trình, sau một trận ừ ừ a a, nói với cô bé: “Go, chúng ta đi tới hiện trường thứ hai.”
——————
An Đạt ngơ ngác ngồi ở ban công, một lát sau thở dài, lúc vừa muốn đứng lên liền nhận được điện thoại.
“An Đạt. . . An Đạt. . .”
Trong điện thoại người kia thở hào hển, không ngừng mà gọi tên của cậu. Trong đầu An Đạt đột nhiên trống rỗng, chỉ có tốc độ nhịp tim nhảy lên càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
“Anh ở bên dưới nhà em.”
An Đạt nghe thấy câu này, bật người lao ra khỏi nhà. Bà An lắc đầu nhìn, con cái nhà người ta khi còn bé hấp tấp bộp chộp, sau khi lớn lên thì chững chạc, chỉ có An Đạt nhà họ ngược lại với người ta.
An Đạt đi xuống lầu, lại không nhìn thấy bóng dáng Tạ Khánh, đang lo lắng, thì có người một phen túm chặt cậu, kéo cậu đi sang một bên.
An Đạt bị lôi kéo, chỉ có thể thấy bóng lưng Tạ Khánh, cánh tay bị nắm quá chặt, mang theo độ ấm nóng bỏng.
Bị hắn kéo đến ga ra, tìm một chỗ khuất, Tạ Khánh xoay người lại, không đợi An Đạt thấy rõ mặt của hắn, liền mạnh mẽ đặt An Đạt ở trên tường, miệng cắn tới.
Mặc dù tình tiết vừa gặp lại liền lập tức hôn môi đã rất cũ rồi, nhưng mà tuy cũ vẫn bị đám người đang yêu không ngừng lặp đi lặp lại, đã nói lên tính thực tế của nó.
Rên rỉ hôn đối phương, đầu lưỡi cũng đều bị mút vào mạnh đến bật máu, đồng thời trao đổi nước bọt, hàm trên bị mơn trớn đến sống lưng muốn rã rời, qua rất lâu, mãi cho đến khi nếu không tách ra thì sẽ ngạt thở, đôi môi dính lấy nhau mới rời ra.
An Đạt thở hổn hển, chân mềm nhũn, Tạ Khánh vội vàng ôm lấy cậu.
“Hôn môi cũng bị hôn đến đứng không vững, quả nhiên là thụ mà.” Tạ Khánh đột nhiên nói một câu giống như ‘Thiên ngoại phi tiên*’ vậy.
== . . .
Cái người quái dị này, thủ đoạn phá hỏng không khí quả nhiên là đệ nhất.
Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn, An Đạt nâng đầu hắn lên, dán môi lại.
Lần này vừa hôn xong, Tạ Khánh ghé vào ngực An Đạt không dậy nổi.
Thế là hắn dứt khoát liền không thèm dậy nữa, ôm lấy eo An Đạt, tựa trán lên vai cậu, yên lặng.
An Đạt đưa tay đẩy hắn ra, hắn sống chết không chịu động, sau đó An Đạt sờ sờ mặt của hắn, bàn tay ướt át.
“Lần thứ tư rồi. . .” An Đạt nói, “Thật là người đàn ông thích khóc.” Lần này lại là vì ai?
Tạ Khánh ôm chặt eo An Đạt, dần dần bả vai bắt đầu run, muốn kiềm chế thế nhưng lại không thể.
An Đạt ôm lấy lưng hắn, yên lặng đứng bên hắn.
Qua hồi lâu, Tạ Khánh mới ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt đỏ bừng như con thỏ, An Đạt dùng ngón tay cái giúp hắn lau nước mắt trên mặt, nói: “Ai, sao lại giống như một đứa trẻ thế này.”
Tạ Khánh khụt khịt mũi, nói: “An Đạt, anh vẫn không muốn chia tay với em.”
An Đạt “A” một tiếng, nói: “Vậy không chia tay là được rồi.”
Tạ Khánh phát cuồng: “Anh biết ngay là em sẽ như vậy mà! Lúc này em không phải là nên cảm thấy thật cảm động, sau đó khóc lóc rồi bổ nhào qua, níu lấy quần áo của anh, gọi ‘Tiểu Khánh Khánh, thật ra em vẫn luôn luôn không rời xa anh, anh là niềm mong đợi của cả đời em’ . . . sao?”
An Đạt bình tĩnh nói: “Xem nhiều phim truyền hình lúc tám giờ không có lợi cho sức khỏe cả thể xác lẫn tinh thần đâu.”
Tạ Khánh nở nụ cười, tiếp tục ôm lấy cậu.
Hai người ôm nhau một hồi, cảm giác toàn bộ lời nói đều là dư thừa, chưa từng có lúc nào ăn ý như vậy, những lời chôn dấu ở trong lòng thì vĩnh viễn chôn ở trong lòng đi.
An Đạt lựa chọn không nói.
Như vậy, Tạ Khánh cũng lựa chọn không nói.
Tạ Khánh biết đây là phong cách của An Đạt, An Đạt trầm mặc hơn vài phần so với người khác, có phương thức bày tỏ của riêng mình.
Tạ Khánh nghĩ đến, sau khi Hạ Cảnh Ngôn ra đi, vẫn luôn chỉ có một mình mình. Thế giới của hắn sụp xuống, đặt trên lưng hắn.
Hắn tiếp tục đi một mình, tự cho là vô cùng gian khổ, đi tới rồi đi tới, thế nhưng không phát hiện thật ra thân thể đã thoải mái rồi.
Nhìn lại, mới biết được có một đứa ngốc đã yên lặng thay hắn nâng toàn bộ thế giới lên.
Cái gì cũng biết, thế nhưng gì cũng không nói, là bởi vì quá trầm lắng, yêu như thế.
Tạ Khánh hôn nhẹ hai má An Đạt, nói: “Chờ anh được không?”
“Ưhm?” An Đạt có chút kinh ngạc, “Vẫn muốn đi sao?”
Tạ Khánh gật gật đầu: “Vẫn muốn quay về xem, hơn nữa giải quyết một việc, chờ anh, anh rất nhanh sẽ trở lại.”
An Đạt nhìn hắn.
Tạ Khánh có phần chột dạ. Mình luôn muốn cậu đợi, như vậy quả thực quá vô sỉ.
“Nói chia liền chia, nói hợp liền hợp.” An Đạt nói, “Muốn em chờ em liền chờ, có phải là em có chút rẻ mạt hay không?”
Hơi thở Tạ Khánh ngưng lại, lòng đau khó chịu nổi, quả nhiên là làm tổn thương cậu rồi.
An Đạt thở dài, đưa tay nhéo lấy mặt của hắn, dùng sức kéo một phát, Tạ Khánh oa oa gào loạn lên.
An Đạt phụng phịu nói: “Thật ra hôm nay tâm tình của em rất không tốt, vô cùng bực mình, anh còn muốn đòi hỏi nhiều như vậy.”
Tạ Khánh càng không dám nói tiếp thêm nữa, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn An Đạt.
. . . Người này giống như một con chó to bự không nên giả bộ đáng yêu.
An Đạt nhịn đến run rẩy, nói: “Có điều nếu là loại chuyện đợi chờ này, em rất am hiểu, em sẽ cố gắng đợi anh một lần.”
Tạ Khánh bổ nhào vào An Đạt: “Tiểu Đạt Đạt, anh biết là em tốt nhất mà, nhưng mà nói cố gắng cái gì, thật ra trong lòng em rất vui đi, không cần thẹn thùng, anh hiểu, anh sẽ không chê cười em.”
An Đạt rốt cục nhịn không được: “Anh cái đồ ngốc này!”
“Tiểu Đạt Đạt ~><~ “
“A a a, chịu không nổi!” Đột nhiên có một cái thanh âm hét lớn một tiếng, “Đây là người gì thế này, đáng lẽ phải là một màn gương vỡ lại lành cảm động lòng người không phải sao? Sao lại bị người này muốn làm cho thành cái dạng này!”
Vương Cẩm Trình vọt ra, phía sau là Dương Giản, sau Dương Giản là An Đồng, cuối cùng không ngờ là còn có cả Nghiêm Tích nữa.
“Các người ——” Tạ Khánh trợn mắt há hốc mồm.
An Đạt liếc mắt một cái, hoàn toàn không hề kinh ngạc.
“Mọi người ở đây từ lúc nào?” Tạ Khánh nổi khùng lên.
“Từ lúc bắt đầu.” Dương Giản cười híp mắt nói.
“Toàn bộ đều thấy được.” An Đồng đau xót bổ sung.
“Hôn môi liền bị hôn đến đứng không vững, quả nhiên là thụ mà.” Vương Cẩm Trình sờ sờ mũi bắt chước Tạ Khánh nói.
Nghiêm Tích trợn mắt xem thường, coi như tổng kết: “Ngu ngốc.”
Tạ Khánh nổi giận: “Các người đi nhanh lên, đừng có quấy rầy hai người chúng tôi!”
Vương Cẩm Trình nói: “Thôi đi, chúng tôi là đến cứu An Đạt.” Hắn cười nói với An Đạt, “Hôm nay là thứ sáu, chúng ta đi uống một chén đi.”
An Đạt gật gật đầu: “Được.” Cậu nói xong liền đi cùng Vương Cẩm Trình.
“A! Tiểu Đạt Đạt! Đừng có bỏ rơi anh mà!” Tạ Khánh vội vàng đuổi theo.
An Đồng hỏi Dương Giản: “Em có thể đi theo không?”
Dương Giản khó xử nói: “Nhưng mà là quán bar đồng tính. . .”
Mắt An Đồng sáng lên: “Buổi tối sẽ có biểu diễn sao? Gần đây đề tài luận văn của em là nghiên cứu đồng tính luyến ái có thể sống hài hòa trong xã hội hay không.”
“Vậy em cùng với Nghiêm Tích đóng giả làm Lala (les=))) đi.” Vương Cẩm Trình xán lại gần xấu xa nói.
Nghiêm Tích giơ ra ngón giữa về phía hắn.
“A, Nghiêm Tích phải không, hạnh ngộ hạnh ngộ*, tôi nhớ ra một truyện cười rất thích hợp với cậu.” Tạ Khánh lại gần.
Nghiêm Tích trắng mặt: “Cút ngay, tôi không quen cậu, đừng tới gần tôi.”
An Đạt nhìn một đám người cãi nhau, trong lòng trở nên vui vẻ.
Tạ Khánh lúc này quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt cậu.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tạ Khánh nở nụ cười.
An Đạt đột nhiên cảm thấy vào giây phút này, toàn bộ khổ cực đều đã được hồi báo.
Tạ Khánh chắc chắn đã hiểu được ý nghĩa thật sự của chiếc ba lô leo núi của Hạ Cảnh Ngôn.
An Đạt lặng lẽ đi đến bên cạnh Tạ Khánh, nắm lấy ngón tay hắn.
Tạ Khánh một bên cùng những người khác nói chuyện, một bên nắm lại tay An Đạt.
An Đạt cảm thấy đại khái thế này chính là cảm giác hạnh phúc.
Sinh mệnh của Hạ Cảnh Ngôn ở trên bàn tay anh, anh cần phải thay cậu ấy sống cho thật tốt đẹp.
Còn em. . . Đưa bờ vai cho anh mượn, em muốn giúp anh gánh vác thế giới của anh.