Tiểu Đạt Đạt 2 -
An Đạt mang cô em họ An Đồng đi đến cửa hàng bán hoa của Tạ Khánh.
An Đồng vừa thấy Tạ Khánh, lập tức liền nói với anh họ của mình : “Tướng mạo đủ tư cách, em cứ làm ở đây là được rồi.”
An Đạt liếc cô một cái.
Cũng đâu phải xem mắt.
Tạ Khánh nhìn bọn họ, lặng đi một chút, nói: “Hóa ra là một cô bé à.”
An Đạt hỏi: “Con gái không được sao?”
“Sao lại không được? Con gái rất tốt, giống đóa hoa vậy, nào, ngồi đi.”
An Đồng giống như hoa, luôn luôn tràn đầy hăng hái, Tạ Khánh hỏi cô bé: “Em cảm thấy mỗi tháng bao nhiêu tiền thì được?” Cô bé nói, bao nhiêu tiền cũng không vấn đề gì. Tạ Khánh lại hỏi cô: “Vậy thì lúc nào em có thể đến nào?” Cô bé nói, lúc nào cũng được.
An Đạt lại liếc cô một cái, nói: “Em không đi học hả?”
An Đồng ỉu xìu một chút, lúc này mới nói thật : “Em có thể đến vào thứ hai, thứ tư, thứ sáu từ buổi chiều đến tối, còn có cuối tuần nữa.”
Tạ Khánh nói: “Được rồi được rồi.”
Bọn họ trao đổi một chút, đều quyết định xong thật chi tiết. An Đồng hỏi: “Vậy khi nào thì bắt đầu?”
“Ngày mai là Thứ tư, em thấy thế nào?” Tạ Khánh cười hỏi.
An Đồng nói: “Được, ngày mai em sẽ tới.” Cô bé lại hỏi, “Đúng rồi, ông chủ, hàng hoa này tên gọi là gì vậy? Biển hiệu trên cửa viết hai chữ ‘Hàng Hoa’, cũng không đề tên a.”
“. . .”
Tạ Khánh cười híp mắt nói: “Nó gọi là ‘Hàng Hoa’ mà?”
An Đồng sửng sốt: “A?”
An Đạt lúc này mới biết hàm ý hai chữ “Hàng Hoa” trên tấm danh thiếp của Tạ Khánh, nói: “Vậy là tên gọi của hàng hoa này là ‘Hàng Hoa’.”
Tạ Khánh cười nói: “Đúng!”
Thảo luận công việc xong, tựa hồ hai bên đều rất hài lòng, vì thế Tạ Khánh liền kéo lấy An Đạt muốn mời cậu ăn cơm.
“Lần trước cậu cũng chạy, lần này nói thế nào cũng phải đi.” Tạ Khánh nói.
An Đạt lắc đầu: “Không cần.”
“Nếu cậu không đáp ứng, tôi sẽ kể chuyện cười lạnh chết cậu.” Tạ Khánh hung tợn nói.
An Đạt thật im lặng.
An Đồng vừa thấy bộ dáng này, nói: “Anh nhỏ à, anh cứ đi đi.” Sau đó rồi nói với Tạ Khánh, “Ông chủ, em còn có việc phải đi trước.”
Tạ Khánh nói: “Như vậy sao được, em cũng đi chung đi.”
An Đồng phất tay: “Đàn ông các anh tự mình đi uống rượu, em thật sự có việc, ngày mai em đến trình diện.”
Tạ Khánh cũng không tiếp tục giữ cô bé lại, An Đồng chuồn so với con thỏ còn nhanh hơn, để lại một mình An Đạt.
Tạ Khánh một phen túm cổ An Đạt, nói: “Ha ha, Tiểu Đạt Đạt, cậu lần này phải uống với tôi một ly tử tế, Vương Cẩm Trình gần đây bận muốn chết, Dương Giản lại dụ dỗ một thằng mới cũng không đếm xỉa đến tôi, làm cho tôi nghẹn chết đi. Hôm nay chúng ta không say không về!”
An Đạt thản nhiên nói : “Vậy chúng ta có thể vĩnh viễn cũng không về nhà được rồi.”
Tạ Khánh sửng sốt, nói: “Tiểu Đạt Đạt cậu được lắm, khẩu khí ghê gớm thật, xem hôm nay chúng ta ai gục trước!”
Kết quả lúc Tạ Khánh đổ trên bàn, An Đạt rót một ly rượu, đưa tới, nói: “Còn uống nữa không?”
Tạ Khánh gục xuống bàn, run rẩy giơ ngón tay cái lên: “Cậu mạnh.”
An Đạt chống đầu, nhìn đỉnh đầu Tạ Khánh, đột nhiên hỏi: “Ở một mình không buồn chán sao?”
Ở một mình, một dựng nên sự nghiệp, một mình sinh tồn,
An Đạt vẫn tiếp tục nhìn hắn, thật là một quái nhân. Người ta say rượu đều có hay không nhàm chán, có hay không. . . cô đơn.
Tạ Khánh “Ha ha” cười, nói: “Tàm tạm à, mỗi ngày đều sẽ gặp người thú vị.”
Sau đó hắn liền gục xuống bàn bất động. Say khướt, chỉ có hắn, càng uống càng im lặng như thế.
Mới vừa rồi còn náo loạn ầm ĩ lên uống một chén liền kể một truyện cười, bây giờ chuyện cười cũng không nói, chỉ lẳng lặng nằm nằm xuống.
An Đạt nhìn một hồi, lại bắt đầu uống rượu, tự mình uống một ly tiếp một ly, trong lòng vẫn đang suy nghĩ sự việc.
“Này, cậu định sẽ ném tôi ở đây sao?” Tạ Khánh vẫn nằm úp sấp, tiếng nói lại bay ra.
An Đạt nói: “Anh không phải nói không say không về sao? Tôi còn chưa có say đâu.”
Tạ Khánh coi như phục rồi : “Là tôi không say không về được không? Đại ca xin thương xót, đưa tôi về nhà đi.”
An Đạt lúc này mới đặt ly rượu xuống, Tạ Khánh loạng choạng đứng dậy, kêu người đến tính tiền.
An Đạt không tranh hóa đơn với hắn, chỉ thấy hắn lấy ra một tờ tiền, hỏi: “Đây là một trăm đồng đúng không?”
An Đạt gật gật đầu, nói: “Anh còn chưa say đến mức lấy một trăm làm mười đồng.”
Tạ Khánh vừa lòng thanh toán xong, sau đó nói câu: “An Đạt, giao cho cậu.” Rồi lại ngã xuống.
An Đạt lặng im một lát, rồi mới đi qua, đỡ lấy hắn.
Tình cảnh này tựa hồ giống như đã từng xảy ra, ngày đó cậu cũng đỡ hắn như vậy, ở bên đường đón tắc xi. Cũng là bởi vì cậu đỡ một kẻ say, rất nhiều lái xe đều không dừng lại.
“Hừ hừ, tôi đều nhớ kỹ hết biển số của bọn họ, ngày mai tôi phải gọi điện thoại khiếu nại từng người một.”
An Đạt nghiêng đầu, nhìn cái đầu trên vai mình, nói: “Trí nhớ của anh còn rất tốt.”
“Không phải, tôi lấy di động chụp lại rồi.”
“. . . Anh không say sao?” Còn rảnh rỗi trộm lấy di động không nói một tiếng mà chụp ảnh lại nữa.
“Ha ha, tôi chụp ảnh kĩ thuật rất cao, trước kia tôi còn muốn đi làm phóng viên giải trí đấy.”
An Đạt lại ngẩn ngơ một chút, hỏi: “Tại sao lại không làm chứ?”
“Sau đó có một tờ tạp chí tuyển người, tôi liền đi. Tôi đã nói với cậu rồi, trước kia tôi là phóng viên ảnh đó.”
An Đạt giật nhẹ áo, lại hỏi: “Là tạp chí nào?”
“Cậu muốn biết sao? Muốn biết liền cầu xin tôi đi.”
“Ngu ngốc. . .” An Đạt không hỏi lại, Tạ Khánh cũng không nói nữa.
Rốt cục gọi được một chiếc tắc xi, An Đạt đỡ Tạ Khánh lên. Lái xe bất an hỏi: “Anh ta sẽ không nôn ra xe chứ?”
Tạ Khánh nói: “Nếu anh dám cự tuyệt thì nhất định phải chết.”
Lái xe nói: “Được, các anh đây vẫn còn tỉnh táo lắm.”
Sau khi tới cửa hàng hoa, Tạ Khánh xuống xe, nói với An Đạt : “Cậu đừng xuống xe, tôi tự đi lên.”
An Đạt vẫy tay với hắn, hắn cũng cười nói: “Tạm biệt, hôm nay cám ơn cậu đã đi với tôi.”
Tạ Khánh nhìn xe đi rồi, mới xoay người lên lầu, lảo đảo đi đến cửa nhà, sờ cái chìa khóa trong túi quần, sờ soạng nửa ngày mới lấy ra, sau đó định mở cửa.
Hắn dán vào trên cửa, mở nửa ngày, chửi một câu: “Mẹ nó.”
Không cho chìa vào được đúng lỗ khóa.
Hắn cúi người, lại gần cái lỗ khóa, ánh mắt càng nhìn càng hoa, như thế nào cũng không có cách cắm được cái chìa khóa vào.
Đột nhiên, có bàn tay đưa qua, cầm tay hắn, giúp hắn tìm được chính xác vị trí, đem cái chìa khóa cắm vào.