Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 70: Chương 70: Chúng Con, Mọi Người




Chương 70: Chúng con, mọi người

Đêm như vậy, toàn bộ đèn đều tắt hết. Chiếc giường dù có êm ái cỡ nào cũng không thể xua đi mỏi mệt trong Mạc Tạp. Cậu sợ những đêm không ngủ được. Đó là một thứ gì đó tựa hồ toàn bộ thế giới đều ngủ hết, chỉ còn dư lại mình cậu và cảm giác cô đơn. Loại cảm giác này rất đáng sợ.

Cậu không biết đêm nay rốt cuộc còn phải kéo dài bao lâu, dần dần bắt đầu nửa mê nửa tỉnh. Bước vào trong giấc mơ, Mạc Tạp không thấy rõ mặt của Thần Cách, chỉ có thể cảm giác được Thần Cách ôm lấy mình từ phía sau. Mạc Tạp nắm lấy tay của Thần Cách. Giọng của Thần Cách êm ái truyền vào trong tai cậu: "Mạp Tạp, cậu ở đâu, tôi ở đó."

Mạc Tạp xoay người, đưa ngón tay ra muốn chạm tới mặt của Thần Cách, nhưng Thần Cách sau lưng lại biến mất. Cậu nhìn bốn phía, một làn khói trắng tản ra, càng lúc càng nhiều người xuất hiện. Bọn họ vây quanh Mạc Tạp, tất cả ánh mắt đều chằm chằm đổ dồn về Mạc Tạp, như muốn thiêu sống cậu. Trương Thành Nhân đứng ở trong đám người, cười toét miệng và nói: "Nhắc tới đồng tính luyến ái, đầu tiên là muốn ói. Không tại sao hết, chính là ghê tởm. Cái thế giới này nên nam là nam, nữ là nữ, chứ nếu như ai cũng đều giống như mày vậy, nam không ra nam, nữ không ra nữ, sinh vật lạ, thì cái thế giới này không phải là xong rồi sao?"

Một bà dì mặt hiểm ác nói: "Đồng tính luyến ái nữ cũng không có làm cho người ta ghê tởm như vậy. Đàn ông yêu nhau, chỉ nghĩ tới thôi mà toàn thân đã nổi da gà. Chị nói xem, những người này không phải là có bệnh gì sao, nếu không sao lại đi yêu người đồng giới?"

Người xung quanh càng lúc càng tới gần, từng câu nói bén nhọn đâm vào màng nhĩ của Mạc Tạp, làm cho cậu đau đớn. Bọn họ cười nhạo, bàn luận.

"Chính là nó, chính là nó, đồng tính!"

"Sau này nên trông coi con của chúng ta cẩn thận một chút , không để chúng tiếp xúc với nó. Nói không chừng nó sẽ lây bệnh cho con chúng ta."

"Đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái..."

Mạc Tạp hốt hoảng nhìn mặt của đám người kia, bốn phương tám hướng bị chặn không có đường chạy. Lúc này, đám người đột nhiên đứng tản ra, tạo thành một con đường ở giữa. Cung Dung từ đằng xa đi lại, càng đi càng gần, hướng Mạc Tạp đưa tay ra: "Mẹ không trách con. Thần Cách không có ở đây, chắc con cũng đã tỉnh ngộ. Mạc Tạp, cần gì chứ? Đã phí sức bò lên khỏi vực sâu thống khổ của ba, sao lại nhảy vào vực sâu của người khác nữa?". Mạc Tạp nhìn Cung Dung, sau đó lại nhìn ra phía sau bà. Phía sau của Cung Dung, là một con đường không có Thần Cách.

"Nghe lời mẹ nói đi. Đi thôi, mẹ dẫn con rời khỏi nơi này." Tay của Cung Dung duỗi dài ra phía trước một chút.

Mạc Tạp lắc đầu, lui về sau một bước: "Không, con sẽ không đi đâu cả. Con phải ở chỗ này."

"Con ở lại nơi này thì có thể thay đổi được gì? Thần Cách cũng không có ở đây."

"Cậu ấy không có ở đây, con ở nơi này trong chờ cậu ấy trở lại."

Con đường biến mất, đám người thích mắng mỏ lại tiến về phía cậu. Mạc Tạp run rẩy ôm hai cánh tay, trong đầu lại xuất hiện giọng nói của Thần Cách: "Mạc Tạp, cậu ở đâu, tôi ở đó." Miệng Mạc Tạp như có như không gọi: "Thần Cách, Thần Cách, Thần Cách. Tôi ở nơi này, cậu ở đâu?" Rốt cục đám người giống như thủy triều trào lên, che hết Mạc Tạp. Mạc Tạp từ trong giấc mơ mở mắt ra, sợ hãi cuộn chặt tắm chăn.

Cùng lúc này, tại một căn phòng, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên bay xuống, tiếng đồng hồ chạy không ngừng vang lên. Thần Cách ngồi trên ghế salon giống như bóng ma. Đầu của hắn tựa vào lưng ghế, ngước mặt lên, hai tay vô lực đặt hai bên. Hắn nhìn lên trần nhà bị màn đêm bôi đen. Trên khuôn mặt dễ nhìn mang theo biểu cảm không cách nào diễn tả được, sáng rỡ lại ưu thương.

Hắn tự nói với mình, cậu làm như vậy tất cả đều là vì tôi? Ở cạnh một người khác là vì tôi? Đưa tiễn người khác về kí túc xá là vì tôi? Ôm người khác là vì tôi? Cậu cảm giác những việc mình làm đều không có sai, tất cả đều là vì tôi? Thật là buồn cười, rõ ràng rất buồn cười. Mạc Tạp, chẳng lẽ cậu muốn tôi vừa cười vừa cám ơn cậu sao? Cám ơn cậu vì tôi mà ở cạnh người khác? Rõ ràng là cậu có thể cự tuyệt mà, không phải sao? Tại sao xảy ra chuyện này, cậu lại không muốn tới tìm tôi? Tại sao cậu chỉ biết ngây thơ đáp ứng điều kiện ngu xuẩn của mẹ cậu? Cậu nghĩ làm như vậy sẽ khiến tôi yên tâm ở cạnh cậu sao? Cậu thật đúng là tàn nhẫn. Tôi cứ tưởng sẽ không ai có thể gây tổn thương cho tôi.

Lời nói đều tràn ngập đau đớn.

Đêm dầy cộm nặng nề như vậy, không có trăng, không có sao, không có đèn, lưu lại một màu đen cho tất cả cảnh vật, thầm che lấp đi nỗi đau của Mạc Tạp, nỗi đau của Thần Cách.

Sáng sớm, Mạc Tạp từ trên giường ngồi dậy, hai chân trần giẫm lên trên sàn nhà lạnh như băng, đi ra ngoài. Cậu xem lại những tấm hình cũ của mình treo trên tường nhà. Khi cậu còn là một đứa trẻ nằm trong ngực ba mẹ, khi cậu học tiểu học, khi cậu 15 tuổi. Cậu từ từ lớn lên, những chuyện cậu phải chấp nhận và gánh vác sẽ càng ngày càng nhiều. Mạc Tạp nghĩ, nếu như có thể trở lại lúc còn là một đứa trẻ thì tốt biết mấy, một đứa trẻ chỉ vì không có tiền mua kẹo ăn mà rầu rỉ. Nhưng cậu cũng không muốn trở lại lúc nhỏ chút nào, bởi vì như vậy cậu sẽ không cách nào gặp được Thần Cách.

Cung Dung rời giường thật sớm, làm bữa ăn sáng cho Mạc Tạp. Ti vi đang chiếu chương trình thời sự xã hội, âm thanh của người dẫn chương trình vang dội trong phòng khách. Mạc Tạp đứng rửa mặt, đánh răng, nghe được tin tức một người đang đi trên đường thì bị một tài xế say rượu lái xe đụng trúng, chết tại chỗ. Chuyện như vậy xảy ra rất bất ngờ, không ai đoán trước được. Người xấu số đó hẳn cũng không biết, có thể là đang đi mua bữa ăn sáng, có thể là đi hẹn hò, có thể là đi du lịch giải sầu, ai ngờ lại không may phải rời khỏi cái thế giới này đột ngột, thậm chí còn chưa kịp nói cho người khác biết những lời muốn nói, còn chưa kịp làm tiếp những chuyện còn đang dở dang. Người đã hết số sẽ phải chết, tử thần sẽ không lưu lại cho ai bất kỳ thời gian nào, cho dù là một chút xíu.

Từ hôm nay, mình nên chấp nhận chuyện này, sau đó mỉm cười quên đi sao? Nhưng vì sao gương mặt này của mình trong gương lại bi thương như thế? Mạc Tạp nhìn vào gương, muốn cười nhưng khóe miệng lại cố chấp không có bất kỳ phản ứng nào. Không có Thần Cách mà mình vẫn cười ra tiếng, làm sao có thể được?! Muốn mình quên mất Thần Cách, làm sao gì có thể được?!

Mỗi một con người đều chỉ có một lần để sống mà thôi. Khoảng thời gian quý báu này sẽ trôi qua nhanh chóng và không thể quay lại được, cho nên sau này, khi nhìn lại ngày hôm nay, mình không muốn hối hận vì đã để Thần Cách ra khỏi cuộc sống của mình. Cho dù có lúc phải đối mặt với các loại tật bệnh, sự cố, thiên tai mà sinh mạng yếu ớt đột nhiên bị cắt đứt, ít nhất trong lòng mình biết, cả đời này mình đã tuân theo lí tưởng chân thật nhất sâu trong nội tâm mình mà sống.

Lúc Mạc Tạp đi ra, Cung Dung đã đem bữa ăn sáng phong phú bày ở trước mặt Mạc Tạp. Mạc Tạp kéo một cái ghế ra, ngồi xuống. Cung Dung cũng ngồi xuống theo, quan sát biểu cảm của Mạc Tạp. Thật lâu, bà mới nói: "Mạc Tạp, con hận mẹ sao?"

"Làm sao có thể chứ. Mẹ là mẹ con, con yêu mẹ, bất kể mẹ đối với con làm cái gì, con cũng sẽ không hận mẹ." Mạc Tạp bình tĩnh nói tiếp: "Nhưng mà, con chẳng qua là thích Thần Cách mà thôi, con cũng không có làm gì sai. Người khác có nghĩ gì con cũng không xen vào, nhưng mẹ là mẹ con, tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Mẹ, chẳng lẽ mẹ hận con sao?"

"Sao con còn chưa tỉnh ngộ? Hai người đàn ông yêu nhau từ lúc vừa mới bắt đầu chính là sai trái."

"Con và Thần Cách rốt cuộc đã làm chuyện gì không hài lòng mọi người? Chúng con không có làm chuyện xấu, cũng không có tổn thương người nào. Chúng con cũng chỉ là một người rất bình thường, giống như mọi người thôi, chỉ muốn yên tĩnh sống trong thành phố này, hai người thôi, chúng con làm như vậy là sai lầm sao? Chỉ là bởi vì, mẹ nói chuyện này là sai trái, người khác nói chuyện này là sai trái, tất cả mọi người nói chuyện này là sai trái, cho nên chuyện này chính là sai trái. Liều mạng chèn ép chúng con chính là mọi người, đối xử tàn nhẫn với chúng con chính là mọi người, mọi người lại ngược lại nói chúng con ghê tởm, không biết xấu hổ, sinh vật lạ, loạn luân. Con không hiểu, thật không rõ, mọi ngươi rốt cuộc nghĩ gì, rốt cuộc chúng con đã làm gì ảnh hưởng tới mọi người."

Một đống lời nói làm cho Cung Dung trong lúc nhất thời không thể mở miệng nói. Mạc Tạp đứng lên, Cung Dung hỏi: "Con đi đâu vậy?"

Mạc Tạp ngồi xuống trước cửa, mang giày vào: "Trước kia đều là Thần Cách đi tìm con. Cậu ấy tìm con, khi con đang đứng ở cầu thang; tìm con khi con đang đi vứt rác ở phía sau quán ăn của mẹ; tìm con khi con cùng người khác hút thuốc lá ở trong quán cá nướng; tìm con khi con trốn ở lầu 19, bởi vì không cách nào quên được ba; tìm con khi con đang mệt mỏi ở công ty; tìm con và đưa con về nhà. Bây giờ, đã đến lúc đến lượt con đi tìm cậu ấy." Cung Dung chưa kịp phản ứng, Mạc Tạp đã đóng cửa lại và rời đi. Cung Dung nhìn theo phương hướng Mạc Tạp rời đi, trong lòng rất không thoải mái. Mạc Tạp, mẹ nuôi con khôn lớn như vậy, sao mẹ lại nhẫn tâm ngoảnh mặt nhìn con bị người khác tổn thương bởi vì chuyện này được chứ? Lớn lên một chút nữa con sẽ hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.