Chương 73: Chúng con muốn, chúng con muốn sống bên nhau
The individual has always had to struggle to keep from being overwhelmed by the tribe. - Friedrich Nietzsche
(Mỗi cá nhân luôn luôn phải đấu tranh để không bị lấn át bởi đám đông. - Friedrich Nietzsche - )
Mạc Tạp ngồi trên yên sau của xe đạp, ánh mắt trước sau không có rời khỏi Thần Cách, từ từ khôi phục lại cảm giác bình tĩnh. Chân thật mà giả dối. Thật ra thì, Thần Cách không nói, mình cũng nên biết. Bất kể là hai người có cãi vã đến thế nào, bất kể Thần Cách có đi xa bao nhiêu, chỉ cần mình kêu tên của cậu ấy bằng sự chân thành trong nội tâm, cậu ấy sẽ quay đầu lại.
"Có lúc tôi nghĩ mình không nên thích cậu quá nhiều, bởi vì như vậy sẽ khiến tôi vô cùng khó chịu khi cậu không thèm để ý tới tôi. Nhưng có lúc tôi lại nghĩ mình có nên thích cậu nhiều nhiều hơn hay không, bởi vì như vậy mới có thể khiến cậu không thể bỏ tôi mà đi được."
Mạc Tạp không thấy rõ biểu cảm của Thần Cách. Cậu đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên lưng của Thần Cách, cảm nhận con người của Thần Cách. Cậu nói tiếp: "Thần Cách, cậu biết muốn quên được cậu khó khăn đến cỡ nào không? Cậu cho tôi toàn bộ là những kỉ niệm tốt đẹp để nhớ lại, không có bi thương, không có khổ sở, khiến cho tôi không tìm được bất kỳ lý do gì để có thể quên cậu."
"Đó là do cậu chỉ nhớ kỹ những chuyện tốt đẹp, còn chuyện không tốt đẹp thì quên."
"Cậu thật là không hiểu phong tình gì hết. Tôi nói tất cả đều là chuyện tốt thì đều là chuyện tốt, những chuyện không mấy vui vẻ coi như không tồn tại."
Trong phòng khách vang lên tiếng gõ cửa, Cung Dung từ trên ghế salon đứng lên đi mở cửa. Mạc Tạp đứng ở cửa, biểu cảm kỳ lạ. Cung Dung quan sát, suy đoán xem có chuyện gì, sau đó Thần Cách xuất hiện sau lưng của Mạc Tạp khiến cho Cung Dung hiểu.
Cung Dung có chút kinh ngạc, bà không nghĩ tới Thần Cách lại dám tìm đến đây. Thần Cách đứng ở cửa, gương mặt đẹp trai không dính một hạt bụi. Khóe miệng Thần Cách nhẹ động đậy, tạo ra âm thanh: "Chào dì, quấy rầy dì rồi, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Cung Dung há miệng, không biết trả lời như thế nào. Thật lâu, bà mới để cho Thần Cách vào nhà. Không khí rất trầm lặng, Mạc Tạp bị tầm mắt bén nhọn của Cung Dung làm cho sợ hãi, theo bản năng trốn ra sau lưng Thần Cách để né tránh. Cái hành động rất nhỏ này càng chọc giận Cung Dung: "Con né tránh cái gì? Con có dũng cảm dẫn cậu ta tới nhà, lại không có dũng cảm đối mặt với mẹ à? Uổng công mấy ngày nay trong lòng mẹ cảm thấy có chút áy náy với con. Không ngờ, cho tới bây giờ con vẫn không chịu đứng trong lập trường của mẹ mà suy nghĩ. Nếu trong mắt và trong lòng của con chỉ có đàn ông, vậy trở về đây để làm gì? Để cho mẹ thấy mà càng khó chịu hơn sao?"
Mạc Tạp không lên tiếng, tách ra khỏi Thần Cách. Mạc Tạp đương nhiên có thể trả lời lại, phủ nhận ý của Cung Dung, nhưng bây giờ có Thần Cách ở đây, cậu cũng không nói gì, chỉ trông cậy vào Thần Cách.
"Dì à, dì không cần thiết phải nói Mạc Tạp như vậy. Nếu con đã tới đây rồi, có chuyện gì thì dì cứ nói với con đi. Nếu như dì có thể thuyết phục con, con sẽ làm theo mong muốn của dì, vĩnh viễn rời xa Mạc Tạp."
Nghe được lời như vậy, Cung Dung sửng sốt, Mạc Tạp có chút bối rối ngẩng đầu lên. Cậu dùng tay kéo kéo áo của Thần Cách, Thần Cách nghiêng đầu nói nhỏ: "Cậu gấp cái gì, nếu như chuyện nhỏ này có thể làm cho tôi thay đổi suy nghĩ, vậy thì cậu đi theo tôi cũng không có ý nghĩa." Mạc Tạp nhìn thấy Thần Cách tràn đầy tự tin mà chề môi. Nhưng mà tựa hồ chính xác là như vậy. Ngay cả lần trước khi hai người gây gổ, Thần Cách chẳng qua là rất tức giận mà thôi, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng nói lời chia tay với mình, dù chỉ là một lần. Là mình tình nguyện hiểu lời của Thần Cách như vậy. Khi Thần Cách lo lắng xuất hiện trước mặt Mạc Tạp, trong lòng Mạc Tạp đã hiểu. Từ đầu cho tới cuối cùng, Thần Cách không bao giờ muốn rời xa cậu một chút nào.
Cung Dung tìm một chỗ ngồi xuống, Thần Cách ngồi đối diện với bà. Ánh mắt của hắn không có một chút né tránh, mặt bình tĩnh chờ đợi câu nói kế tiếp của Cung Dung.
"Tiểu Cách, con phải hiểu, dì cũng không phải là không thích con. Nhưng mà vì chuyện này, bất kì người cha người mẹ nào cũng sẽ không chấp nhận được. Dì hy vọng con có thể hiểu được dì. Con đẹp trai, tốt tính như vậy, muốn chọn ai làm người yêu mà không được, sao lại phải chọn Mạc Tạp chứ? Mạc Tạp nhà dì căn bản là rất không thích hợp với con. Sau này con còn có tương lai, nếu như người khác nghe được con đã từng yêu một người đồng tính, dù con có tốt đến cỡ nào thì người ta cũng sẽ không thể chấp nhận được. Vì một người bình thường như Mạc Tạp mà đánh mất tương lai, thật sự đáng giá không?" Cung Dung nói xong, trong lòng suy nghĩ. Bà thật sự không tìm được bất kỳ lý do gì khiến cho một người giống như Thần Cách đây lại đi lên con đường ngược chiều này.
Tay trái của Thần Cách cầm cái ly đặt lên bàn lên, nhẹ nhàng nâng lên, nước từ trong ly chảy vào miệng. Uống xong, Thần Cách nhàn nhạt nói: "Dì à, nếu như con hỏi dì, tại sao dì phải một mình khổ sở nuôi dưỡng Mạc Tạp lớn lên, đáng giá không? Chắc dì cũng sẽ cảm thấy câu hỏi thật kỳ quái. Chắc dì cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Người đáng buồn nhất không phải là người liều mạng làm chuyện tốt cho người khác nhưng không được báo đáp lại, mà là người tự hỏi bản thân chuyện mình làm có đáng giá hay không, hay là ngược lại làm ô nhục con người mình. Chuyện tình cảm tại sao có thể dùng hai chữ đáng giá để hình dung được. Nó quá rẻ tiền. Lúc trước, trong lý trí, con nghĩ mình phải chọn một người yêu thật xinh đẹp, dịu dàng, hoàn mỹ, nhưng mà sau khi gặp Mạc Tạp, trái tim con đã đè dẹp lý trí. Người con yêu chắc chắn chính là cậu ấy, không thể thay đổi."
"Tại sao ngay cả con cũng nói như vậy? Mạc Tạp không hiểu chuyện, tại sao con cũng trở nên hồ đồ? Con nhìn lại kĩ một chút, hai người các con đều là đàn ông đó. Các con có thể sinh con sao? Các con có thể kết hôn sao? Các con có thể được tất cả mọi người chúc phúc sao? Các con không thể, các con thậm chí còn không thể quang minh chánh đại đi trên đường nữa là. Con đừng trách dì nói chuyện khó nghe, hai người đàn ông yêu nhau, tình yêu này cũng giống như một loại bệnh tật, cực kỳ bệnh tật. Nó tồn tại với ý nghĩa chính là để cho tất cả mọi người chà đạp, làm cho người trong cuộc không ngốc đầu lên được, làm cho người nhà đau lòng mà thôi. Đến nay các con cũng chưa suy nghĩ một cách tường tận, chẳng qua là ích kỷ, muốn làm sao thì làm vậy, các con căn bản chưa từng nghĩ tới hậu quả. Những người không được bình thường sẽ bị cộng đồng xa lánh, cô lập. Xã hội này chính là như vậy, các con có thể lựa chọn con đường đúng đắn, được mọi người ủng hộ, nhưng mà chỉ vì tình cảm buồn cười này mà các con đã bỏ qua."
Mạc Tạp ngồi một bên, trước sau im lặng không lên tiếng, chẳng qua là lẳng lặng ngồi bên cạnh Thần Cách.
"Chuyện này con thừa nhận, chúng con muốn sống chung với nhau là rất ích kỷ, nhưng còn dì thì sao? Muốn chúng con xa nhau cũng không phải là ích kỷ sao? Chúng con là đàn ông, yêu nhau, chuyện này không ai hiểu rõ hơn chúng con. Còn về phần tình cảm buồn cười này, nó buồn cười ở chỗ nào? Cho dù có vì tình cảm này mà đánh mất tất cả, con cũng không cảm thấy không ngốc đầu lên được, cũng không cảm thấy có cái gì khác lạ để cho người khác phải phí sức chà đạp. Con nghĩ, người khác làm sao có thể hiểu được tình cảm này như hai chúng con? Một tình yêu, hai cách nhìn. Dì à, dì cũng đừng trách con nói chuyện có chút khó nghe. Con làm cho Mạc Tạp thống khổ như vậy, còn dì thì sao?"
"Con~~" Cung Dung trợn mắt nhìn. Bị Thần Cách nói như vâỵ, cộng thêm gương mặt không động đậy kia làm cho Cung Dung có chút khó chịu: "Dì là mẹ của nó, chỉ có dì biết cái gì mới tốt nhất cho nó. Con chẳng qua là người ngoài mà thôi, con có tư cách gì ngồi ở đây dạy đời dì? Không sai, có lẽ bây giờ nó đang thống khổ, nhưng sau này nó sẽ hiểu."
Lúc Mạc Tạp nghe được Cung Dung nói ra cái từ người ngoài, cậu muốn lên tiếng nhưng bị ánh mắt của Thần Cách ngăn lại.
"Dì hiểu lầm con rồi. Con không phải tới đây để dạy đời dì, cũng không phải ép buộc dì đáp ứng cho chúng con sống bên nhau. Con nói chuyện đàng hoàng. Con muốn sống bên cạnh cậu ấy, căn bản không cần người nào cho phép. Con chẳng qua là hy vọng có thể làm cho Mạc Tạp nhẹ lòng. Dì cứ trút hết tất cã bất mãn vào người con đi, rồi tạm thời bỏ qua cho cậu ấy." Tay của Mạc Tạp nắm thật chặt lại. Thì ra là Thần Cách tới đây cũng không phải là muốn dùng thái độ cường ngạnh buộc Cung Dung đồng ý, chẳng qua là để cho Cung Dung đừng gây áp lực cho mình nữa. Tất cả những gì Thần Cách làm, cho tới bây giờ đều cân nhắc xuất phát từ cảm nhận của Mạc Tạp.