Chương 54. Chương BG đặc biệt: Quảng Lý và An Na
(@Angelina: Bởi vì lần này, ngoại trừ cặp Thần Cách và Mạc Tạp ra, tôi cũng tương đối thương yêu cặp Quảng Lý và An Na, cho nên muốn dành hẳn một chương để viết về họ. Nếu như đối với BG bị dị ứng, có thể lướt qua không đọc.)
Chung sống lâu như vậy, Mạc Tạp cảm thấy Quảng Lý đối với An Na có thể không có tình yêu. Chẳng qua là hắn xem cô như em gái mà thôi.
Tỷ như bây giờ, Quảng Lý lại đem bạn gái của hắn, tên là Tiểu Chân dẫn về nhà. Mạc Tạp ngồi ở bên cạnh cũng thấy sợ hết hồn hết vía, dùng ánh mắt len lén liếc nhìn An Na. Hôm nay trông cô ấy lại bình tĩnh một cách xuất sắc. An Na lấy tay chống càm, nhìn ra bên ngoài, không nói một lời. Mạc Tạp hiểu rõ An Na, nếu như là bình thường, Quảng Lý và Tiểu Chân có thể đã sớm bị đánh tơi bời, mặt dính vào trong tường rồi.
Không khí rất kỳ quái, ngay cả sống lưng của Ngũ Khu Dương cũng lạnh thấu da, trong lòng không ngừng mắng tên khốn kiếp Quảng Lý này, là muốn tàn hại mình sao? Ngũ Khu Dương dời ánh mắt cầu cứu đến Thần Cách, xuyên thấu đến thân thể Thần Cách, nhưng Thần Cách lại không thấy được.
Tay Tiểu Chân kéo lấy cánh tay của Quảng Lý, cười ngọt ngào, bên trái khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền. Cô gái do Ngũ Khu Dương giới thiệu tuyệt đối sẽ không xấu.
"Tiểu Chân, hôm nay sao em lại đến đây?" Ngũ Khu Dương mở miệng trước.
"Bình thường Quảng Lý cũng không tới tìm em, một lần cũng không. Anh ấy chuyển đến đây lâu như vậy cũng không nói cho em biết, cho nên hôm nay em theo anh ấy tới đây xem một chút." Giọng rất êm ái, là một cô gái dịu dàng.
"Đi ra ngoài hẹn hò hại nhiều hơn lợi, tốn nhiều oxi, thải ra nhiều khí cacbon đioxit." Quảng Lý bình thản nói.
"Đáng ghét, còn nói lời như thế." Tiểu Chân giận trách, đưa tay làm nũng tựa như muốn đánh nhẹ Quảng Lý một cái, bị Quảng Lý đoán được nhanh chóng né tránh.
Động tác nho nhỏ này lọt vào tầm mắt của Mạc Tạp, khiến cho Mạc Tạp có chút kỳ quái. An Na có thể dùng vũ lực đánh gãy xương của Tiểu Chân mà? Sao cô ấy không làm thế mà lại ngồi im như vậy? Sao lại tránh né một con muỗi yếu đuối như Tiểu Chân này? Có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Ngũ Khu Dương vì bảo vệ tính mạng, quyết định ngăn cản cái không khí ngọt ngào này, đổi đề tài: "Đã lâu không gặp, Tiểu Chân, vóc dáng của em càng ngày càng đẹp nha."
Vóc dáng của Tiểu Chân quả thật không tệ, trước sau đều đầy đặn.
"Đây chính là sự thiên vị của ông trời. Người thì ngực to đến nổi không cài nút áo lại được luôn, người thì ngực nhỏ, muốn to ra chỉ còn cách đi bơm thôi." Quảng Lý lại một lần nữa bình thản nói.
Sắc mặt Ngũ Khu Dương và Mạc Tạp nhanh chóng biến thành màu xanh, Quảng Lý nói rõ ràng, thẳng thắng quá. Mạc Tạp lại dời ánh mắt về trên người An Na. Cô tựa hồ căn bản không có nghe, chẳng qua là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trước sau giữ vững sự trầm mặc. Mạc Tạp không nhìn ra được nét mặt và tâm tư của An Na. Hôm nay An Na rất kỳ quái.
"Cô không thấy ở đây còn có một cô gái nữa sao? Cô còn muốn ở chỗ này bao lâu?" Thần Cách lạnh lùng nhìn thẳng Tiểu Chân.
Mạc Tạp cảm thấy nhức đầu, xoa xoa thái dương. Tại sao má lúm đồng tiền có duyên như vậy lại đặt trên má của Tiểu Chân? Nhìn cũng không lọt vào mắt được. Thần Cách rất ít nói chuyện với người ngoài những lời như thế, nhưng Mạc Tạp cũng không phải không hiểu, Thần Cách quý An Na hơn là chuyện đương nhiên chuyện. Hai tay của An Na nặng nề đặt trên bàn, đứng lên, ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp kia biểu cảm gì cũng đều không có, chẳng qua là nhẹ giọng nói: "Cách, tớ còn có chuyện, đi trước." An Na sát vai Quảng Lý mà đi qua, nhìn cũng không có nhìn Quảng Lý một cái, rời đi.
Mặt Quảng Lý tê liệt, rõ ràng có sửng sốt một chút. Tiểu Chân phát hiện ra không khí rất kỳ lạ, lúng túng đứng bên cạnh Quảng Lý, có chút sợ Thần Cách, kéo kéo Quảng Lý: "Dẫn em đi tham quan trường của anh một chút đi." Tiểu Chân cũng không đợi Quảng Lý trả lời liền cứng rắn lôi kéo hắn rời đi.
"Mạc Tạp."
"Sao?" Mạc Tạp quay đầu lại nhìn gọi Thần Cách.
"Đi xem một chút."
"Cái gì? Xem ai?"
"An Na."
"Gì? Là tôi sao? Trong tình hình này, cậu đi không phải là thích hợp hơn sao? Cô ấy và cậu là thanh mai trúc mã mà." Chuyện an ủi phụ nữ, Mạc Tạp rất không có kinh nghiệm. Lần trước vì an ủi Tô Thụy mà cậu đã tự trách mình rồi.
"Những lời ngu xuẩn phát ra từ miệng của người ngu ngốc sẽ có ích trong lúc này."
"Cậu nói lại lần nữa thử coi, tôi sẽ liều mạng giết cậu. Hơn nữa, Ngũ Khu Dương không phải là tên ngu ngốc sao? Sao lại không tìm hắn đi?"
Thần Cách liếc Ngũ Khu Dương một cái: "Cái tên ngốc như hắn, chỉ biết gây chuyện."
Ngũ Khu Dương tự biết đuối lý, không dám phản bác.
Mạc Tạp bĩu môi nhìn Thần Cách, liền đuổi theo An Na. Cậu đi đến lớp học của An Na, nhìn thấy có một người ngồi trong đó. Mạc Tạp ngồi bên cạnh An Na, rốt cục hỏi: "An Na, sao cậu không nói chuyện đó ra cho Quảng Lý biết?"
An Na không có nhìn Mạc Tạp, vẫn là như cũ nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Chắc do tôi ngốc. Tôi không muốn nói cho hắn biết, cũng không muốn người nào khác nói cho hắn biết, chỉ muốn chờ hắn yêu tôi. Vậy mà, cái tên ngu si Quảng Lý đó, một chút cũng không cảm nhận được tôi yêu hắn nữa. Nói cho hắn biết, tôi biết hắn sẽ đồng ý hẹn hò chung với tôi, nhưng như vậy còn gì là ý nghĩa nữa chứ? So với những cô bạn gái trước kia của hắn có cái gì khác nhau chứ? Như vậy chỉ khiến tôi buồn hơn mà thôi. Vì vậy mà tôi, đã chờ hắn, đợi từ hồi còn học trung học đệ nhất cấp đến lúc học trung học đệ nhị cấp, từ lúc học trung học đệ nhị cấp đến tốt nghiệp luôn. Sau đó hắn nói không muốn đi học nữa, muốn đi vẽ tranh. Có lúc, đợi chờ một người quá lâu sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi cũng muốn buông tay, cho nên đã quyết định đi nước ngoài du lịch. Nhưng nửa năm, bất kể đi chỗ nào, đi bao lâu, tôi cũng không thể quên được hắn. Đây chính là tình cảm trầm luân. Thật buồn cười, tôi phát hiện mình đã có thói quen chờ đợi hắn rồi. Vì vậy tôi chỉ còn có cách là quay về nước, ngoan ngoãn bên cạnh hắn, tiếp tục biến mình thành một trò cười. Nhiều năm như vậy, tôi đã cự tuyệt bao nhiêu nam sinh cũng nhớ không rõ nữa. Không phải là không muốn bắt đầu lần nữa, mà là ngoại trừ Quảng Lý ra tôi không muốn bắt đầu lại với bất kỳ ai."
Mạc Tạp nhìn gò má của An Na, làn da trắng nõn dưới ánh sáng trở nên rất đẹp. Thì ra là một người dù có kiên cường đến đâu cũng không tránh khỏi sẽ có lúc yếu đuối như vậy. Mạc Tạp nghĩ An Na là một người rất mạnh bạo, rất cứng đầu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Có lúc Mạc Tạp cảm thấy Thần Cách và An Na cũng có nhiều điểm giống nhau. Bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng như vậy, không muốn biểu hiện tình cảm của mình ra ngoài, nhưng thực chất bên trong lại rất dịu dàng, ấm áp. Điều này làm cho Mạc Tạp so với những nữ sinh khác, càng thích An Na hơn.
Mạc Tạp vỗ vỗ lưng của An Na, nhìn về phía An Na cười nói: "Cậu sẽ đợi được, nhất định sẽ đợi được cái ngày mà Quảng Lý nói thích cậu."
An Na quay đầu, cười khẽ.
"Được rồi, tôi sắp có tiết rồi, cậu có thể đi rồi."
Xem ra không phải là giống nhau ở vài điểm, mà là hoàn toàn giống nhau. Tôi đây vô cùng hận những người phụ nữ biến thái!!!
(@Phong: Ý là An Na giống Thần Cách đó, khi không còn chuyện nữa thì đuổi Mạc Tạp đi ^^ )
Tan học, đang đi trên đường, Mạc Tạp thấy được Quảng Lý đang đi phía trước. Cậu đuổi theo, cùng hắn sóng vai đi chung với nhau.
"Quảng Lý, chuyện này, cậu thích Tiểu Chân sao?" Hỏi trực tiếp.
"Sống trên đời này mà nói, thích nhau nhiều đến cỡ nào, cuối cùng chẳng phải cũng sẽ chia tay sao? Sau đó thì có người yêu mới, vui vui sướng sướng thượng nhau ở trên giừơng, tới tới lui lui đùa giỡn với nhau, xem nhau chỉ là người qua đường, làm hao tốn khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Mà cậu hỏi vậy là có ý gì?" Quảng Lý nhàn nhạt nói.
"Cậu, cậu không tin vào tình yêu sao?" Mạc Tạp cảm thấy kì lạ, nhưng nói đến Quảng Lý cũng không có gì để kinh ngạc. Một người cả ngày tuyệt vọng muốn chết, bi quan như hắn làm sao có thể tin tưởng vào tình yêu. Thật đúng là hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
"Tình yêu nói đến nói đi, tuần hoàn như vậy, cuối cùng cũng sẽ hết một quãng đời. Nếu như không có cái đó cũng không sao."
Quả nhiên, An Na thật là quá đáng thương. Sớm biết như vậy đã khuyên An Na không cần chờ cái người đàn ông máu lạnh này. Một người phụ nữ nổi giận đùng đùng chặn trước mặt Quảng Lý: "Hôm nay cậu lại dám chia tay với em gái Tiểu Chân của tôi? Cậu ăn thịt sư tử rồi sao? Cậu chưa đi xung quanh đây hỏi sao? Hỏi mọi người có ai không biết Mãnh Long đại tỷ ta không. Muốn chết sớm có phải hay không?"
Mạc Tạp không nói ra, nhưng trong lòng suy nghĩ có ai muốn đi hỏi thăm chuyện như vậy đâu, hơn nữa sao lại lấy cái biệt danh khó nghe như vậy!! Bây giờ không phải là lúc chú ý tới điều này. Cậu có chút nghi ngờ, hôm nay Quảng Lý và Tiểu Chân chia tay sao?
Quảng Lý mặt vô biểu cảm trả lời Mãnh Long đại tỷ: "Mạng tôi rất lớn."
Lời này hoàn toàn chọc giận Mãnh Long đại tỷ. Người này chân dài hung hăng quét tới một cái, Quảng Lý nhanh chóng né. Cô tiếp tục đá, Quảng Lý tiếp tục tránh. Mạc Tạp kinh ngạc vì sự nhanh nhẹn của Quảng Lý. Tại sao mang dép lào (kẹp) mà vẫn có thể di chuyển nhanh như vậy, tại sao? Qua lại một hồi, cuối cùng Mãnh Long đại tỷ mệt mỏi thở không ra hơi, nhìn chằm chằm Quảng Lý: "Đừng vội vui mừng!"
"Trai gái chia tay là chuyện rất bình thường, hơn nữa cũng không có lý do gì mà tôi phải để cho cô đánh." Nói xong Quảng Lý rời đi, bỏ lại Mãnh Long đại tỷ. Mạc Tạp chậm rãi theo đuôi phía sau. Chuyện này, chuyện này... Mạc Tạp mới vừa nhớ tới cảnh Tiểu Chân làm nũng và đùa giỡn với Quảng Lý, bây giờ lại nghĩ đến một chuyện khác. Một ý nghĩ kì lạ nhô ra trong đầu Mạc Tạp. Chẳng lẽ, Quảng Lý chỉ nguyện ý bị một mình An Na đánh chết đi sống lại sao? Những người phụ nữ khác sẽ không đụng tới hắn được sao?
"Quảng Lý, chờ tôi một chút, có chuyện tôi còn muốn hỏi cậu một chút. Chuyện này, tại sao cậu lại chọn học ngành ngôn ngữ quốc tế?" Mặc dù không liên quan cho lắm, nhưng mà chuyện này cũng có hơi nghi vấn. Mạc Tạp đoán tám chín phần là do Quảng Lý chọn đại.
"Cậu nói chuyện đó sao?" Quảng Lý dừng một chút, mặt không thay đổi, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì An Na thích đi du lịch, cho nên tôi muốn học ngôn ngữ của thật nhiều nước. Sau này đi bên cạnh An Na, lúc cô ấy nghe không hiểu người khác nói chuyện, tôi có thể ở bên cạnh phiên dịch cho cô ấy nghe."
Mạc Tạp ngây ngẩn cả người, kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Quảng Lý. Quảng Lý, cái tên Quảng Lý chậm tiêu này, cái tên quảng lý không tin vào tình yêu này, chẳng lẽ ngay cả bản thân thích An Na cũng hoàn toàn không biết sao??? Mạc Tạp nheo mắt lại cười, cậu tôn trọng ý kiến của An Na. Người ngoài cuộc nhúng tay vào chuyện này quả thật không tốt lắm. Cứ chờ Quảng Lý từ từ nhận ra đi. Lần này, Quảng Lý chắc sẽ không để cho An Na chờ quá lâu đâu.
Nữa ngày, buổi trưa.
Quảng Lý đi ngang qua An Na, bị An Na cố tình gạt chân làm cho té. Quảng Lý từ dưới chân của An Na đứng lên, phủi phụi bụi, tiếp tục làm chuyện của hắn. Mạc Tạp tiến lên tò mò hỏi: "Không đau thật sao?"
"Không đau!"
"Thật hay giả đây?" Mạc Tạp như có điều suy nghĩ. Cậu từng xem qua phim võ hiệp, có một cao nhân mặc dù thoạt nhìn là đang đánh người khác, dáng vẻ đánh rất nặng, nhưng thật ra là có nội lực ở bên trong, đối phương căn bản cũng không sẽ cảm thấy đau đớn. Chẳng lẽ An Na chính là cao nhân như vậy?
Mạc Tạp hăng hái: "Tới đây, An Na, cậu cũng đá tôi một cước thử xem."
Lời nói này vừa thốt ra, Thần Cách ngẩng đầu nhìn chòng chọc Mạc Tạp một cái. Cái nhìn này mặc dù ý vị thâm trường nhưng Mạc Tạp cũng không có để ở trong lòng.
An Na ngẹo đầu nhìn vẻ mặt nhao nhao muốn thử của Mạc Tạp: "Cậu xác định thật sao?" Nói xong, vừa nhìn về phía Thần Cách, tựa như hỏi hắn có đồng ý hay không.
"Cái gì xác định hay không xác định chứ. Tới đây, đừng khách khí, cậu nhìn Thần Cách làm gì, đừng chú ý tới những người không có liên quan." Mạc Tạp thật đúng là vô cùng tỏa sáng nha. Họa là do miệng mà ra. Lời này không phải là không có đạo lý, nếu như cậu không nói thêm câu những người không có liên quan, có lẽ...
Thần Cách trong nháy mắt quay đầu đi chỗ khác, An Na liền đá một cước vào giữa bụng của Mạc Tạp. Mạc Tạp liền lùi lại mấy bước, ôm bụng cúi đầu nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng nằm trên đùi của Thần Cách toàn thân co giật. Thật lâu, cậu mới nâng khuôn mặt đỏ ké lên, có chút đáng thương nhìn về phía Quảng Lý, vỗ đầu che mặt mắng: "Con mẹ nó, cậu lại nói không đau, lão tử đau trứng!!!"