Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 7: Chương 7: Khoảng cách một mét




Cậu ngắm nhìn bốn phía, túi trườm bước đá đã rơi xuống. Sờ cái trán, sờ đi sờ lại, đã bớt nóng, Mạc Tạp lấy tay chống thân thể của mình lên ngồi dậy, thấy được Thần Cách đang tựa vào cửa phòng ngủ.

Mạc Tạp cuống quít cúi đầu nhìn trên người mình, lúc phát hiện có mặc quần áo mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng làm động tác dư thừa, tôi không phải loại người này!" Thần Cách đối với phản ứng đầu tiên của Mạc Tạp vô cùng không vui, người này có hiểu cái gì gọi là biết ơn hay không?

"Đây là nhà cậu?"

"Cậu có thể không nói nhảm được chứ? Tôi không cần bận tâm trả lời."

Đối với thái độ ác liệt của Thần Cách, Mạc Tạp ít nhiều có chút thích ứng, lòng có không cam tâm cũng không thể không biết tại sao. Khóe mắt liếc về trên bàn, lúc mình đi mượn sách... Mạc Tạp chấp ghép những gì nhớ được rồi dần dần nhớ rõ ra, cảm thấy xấu hổ to lớn, cậu muốn một lần đi thẳng và nhảy xuống dưới lầu cho xong. Nhưng trước mắt, Thần Cách cứu cậu một mạng để cho cậu vài phần kính trọng, hắn liền trở thành một thánh nhân lấp lánh hào quang. Cậu cuống quít từ trên giường đứng lên, chân đạp ở trên sàn nhà biểu đạt ra mình thành khẩn nhất cảm ơn: "Hôm nay cám ơn cậu, nhưng mà, cậu có thể ôm tôi qua nửa trường học, thể lực cậu thật đúng là tốt." Mạc Tạp đặc biệt bắt không được trọng điểm, lại chạy lệch.

Thần Cách cũng không có quan tâm, hắn cũng đã có chút thích ứng với phương diện cách nói chuyện của Mạc Tạp: "Đem giày mang vào!"

Mạc Tạp ngoan ngoãn nghe lời kì lạ, liền rất nhanh cúi xuống đem giày mang xong, cũng kết dây giày trông rất đẹp, thấy tại mình mà hắn phải ngủ ở cuối giừơng nên cảm thấy hơn xin lỗi: "Ngại quá, tôi lập tức giúp cậu dọn dẹp giừơng." Nói xong cũng nghiêm túc bắt đầu từ đầu giường, bởi vì giường quá lớn, cậu còn phải chạy hai bên.

"Cậu rõ ràng nóng rần lên, làm gì sức lực giúp người khác dời cái bàn? Cậu thật đúng là ngốc, là vì lấy lòng cô gái mà không muốn sống nữa, niên trưởng?" Thần Cách phía sau hai chữ niên trưởng châm chọc, vị đặc biệt mạnh.

"Tôi không phải là vì muốn lấy lòng người nào mà là giúp người làm niềm vui."

"Cái thành ngữ này từ lúc học tiểu học đến khi tốt nghiệp vẫn chưa nghe!"

"Dù ở thực tế tôi xấu, tôi cũng phải cố gắng làm người tốt!" Mạc Tạp bên này dọn dẹp, bên kia cùng Thần Cách nói chuyện phiếm.

"Tại sao?"

"Bởi vì..." Mạc Tạp vỗ vỗ giừơng, khẩu khí nhỏ lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thần Cách, trong mắt có ánh sáng trong suốt vô cùng: "Bởi vì tôi phải tranh thủ làm việc tốt khi còn sống, để sau này chết đi có thể lên thiên đường. Như vậy mới có thể thấy ba tôi!"

Thần Cách sửng sốt một chút, nói lời này rõ ràng Mạc Tạp cũng không có bi thương, ngược lại cười rất vui vẻ, giống như một luồng ánh sáng mặt trời trong nháy mắt đã phủ kín cả phòng. Thần Cách nhất thời không biết đối mặt gương mặt này như thế nào, nghĩ quá nhiều, lắc đầu: "Chắc chắn là có chứng đầu to!"

"Làm gì lại mắng tôi? Cậu mới là bệnh lạ, phòng này rốt cuộc có người hay không? Tại sao lại yên tĩnh như vậy?" Lời này Mạc Tạp một chút cũng không có khoa trương. Trong phòng tất cả mọi đồ vật đều đều sắp xếp chu đáo, điều này làm cho Mạc Tạp nghĩ tới một bộ phim đã từng xem qua, ngay cả vai nam chính cũng có bệnh thích cưỡng chế người khác, tên cụ thể Mạc Tạp cũng nhớ không được, dù sao nếu đã nằm trong tầm kiểm soát của nam chính thì không thể làm bất cứ điều lộn xộn được, nếu không sẽ không được yên thân.

Mạc Tạp nhìn từ trên xuống dưới Thần Cách, cảm thấy có chút đáng tiếc, một người rõ ràng thật tốt, sao lại bị bệnh này.

"Tỉnh lại rồi còn ở nơi này làm gì?"

Người này thật đúng là biết không nói tình cảm, Mạc Tạp quay xuống có chút xem thường: "Thật tốt, tôi biết cậu ghét tôi, tôi lập tức đi ngay."

Đi tới cửa, Mạc Tạp giống như nhớ tới cái gì, xoay người: "Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu đã làm gì quần áo của cậu hay không?"

"Sao?"

"Tại sao lại có mùi ngọt ngào giống như một viên kẹo? Tôi còn nghĩ không ra đó là loại kẹo gì."

"Loại nào?"

"Chính là cái loại đó. Lần trước cậu cho tôi mượn cái áo khoác cũng có." Mạc Tạp gấp gáp giải thích.

Dưới tình huống không có báo trước, Thần Cách đột nhiên gần sát Mạc Tạp, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Mạc Tạp: "Bây giờ cũng có sao? Mạc Tạp."

Mùi trên người Thần Cách nhàn nhạt rõ ràng như vậy, Mạc Tạp có chút choáng váng đầu. Đây là lần đầu tiên Thần Cách kêu tên của mình, thì ra là hắn biết tên mình nhưng vì sao cái tên bình thường này đã đi theo Mạc Tạp suốt hai mươi năm, từ khi Thần Cách trong miệng gọi ra lại trở nên vướng mắc?

"Có, có." Mạc Tạp cà lăm, mặt đỏ bừng một chút, vội vàng đẩy Thần Cách ra: "Cũng, cũng không cần dựa vào gần như vậy."

Thần Cách có chút không vui, nhíu mày một cái.

"Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt, sẽ nói cho cậu biết." Thần Cách lại khôi phục dáng vẻ ngạo mạn như trước.

"Ngày nào đó là ngày nào vậy? ” Mạc Tạp không buông tha.

"Dù sao cũng không phải là hôm nay." Thần Cách không chút khách khí đóng cửa lại. Loại người này không có thái độ lễ phép gì cả. Mạc Tạp tức giận, hung hăng đá một cước vào cửa của Thần Cách sau đó mới lên lầu trở về phòng của mình.

Vừa vào tới phòng, cậu liền thấy áo khoác của Thần Cách treo ở đây, thật nổi bật. Cậu nhìn chòng chọc một hồi lâu, vừa mới hạ sốt mà trong đầu đều toàn là dáng vẻ của Thần Cách không mời mà đến, đuổi cũng không đi."

Cậu đã muốn đem áo khoác trả lại cho Thần Cách nhưng không nỡ, dù sao hắn cũng không thiếu một bộ trang phục, lại nói cái áo khoác này đã bị như vậy, dù sao cũng qua mặt hắn không được, hắn hôm nay cũng không có nhắc đến, có lẽ cũng quên chuyện này.

Cứ như vậy, Mạc Tạp vì mình mà tìm vô số cái cớ để tha thứ, dung túng cho hành động chiếm đoạt tài sản của người khác bất hợp pháp.

Cứ tưởng rằng sau sự việc lần này, cả hai sẽ hiểu nhau hơn, quan hệ của hai người sẽ khá một chút. Nhưng ôm ý nghĩ này tựa hồ như chỉ có một người là Mạc Tạp, Thần Cách giống như hoàn toàn xem như không có chuyện gì vẫn lãnh đạm như thế. Mạc Tạp đứng trong thang máy bỉu môi, hôm nay chịu thua thiệt cố ý kéo khoảng cách giữa hai người lại gần một chút.

Mạc Tạp từ bên phải thang máy điều chỉnh đến chính giữa, khoảng cách giữa hai người là 1 thước.

"Năm thứ nhất đại học có phải rất vui không?" Mạc Tạp tìm một câu hỏi tồi tệ nhất để bắt chuyện.

Cho đến khi thang máy đến lầu 1, câu hỏi này vẫn không được hồi âm. Vừa đi ra khỏi cửa, Mạc Tạp liền thấy một cô gái đứng ở phía xa, thấy Thần Cách đi ra, do dự một chút đi tới: "Có thể cùng đi đến trường với cậu thật sao?"

"Đi thôi." Thần Cách ở trước mặt người khác đều như vậy.

Mạc Tạp đi theo phía sau hai người họ, cố nén muốn đưa tay quấy rối giữa hai người họ. Cậu tức giận không phải là vì Thần Cách đi chung với nữ sinh khác, cậu tức giận là vì hắn đối xử với cậu cùng người khác tại sao lại tệ như vậy. Đúng, cậu tuyệt đối không phải là người phá đám, tuyệt đối không phải.

Sau tất cả, mọi thứ đều trở về vị trí ban đầu.

Hôm nay, Hác Suất cố ý đợi Mạc Tạp học xong rồi về chung, Mạc Tạp hoàn toàn không có bị ý tốt của Hác Suất làm cho mờ mắt: " Tìm tớ có chuyện gì?"

"Đừng nghĩ tớ là loại người như vậy được không?"

"Cậu rõ ràng là một người như vậy!"

"Gần đây tớ có hơi khó khăn, có thể cho tớ mượn tiền không?"

"Không phải là tớ nói cậu, Cao San San chủ yếu chỉ yêu thích tiền của cậu. Trường học này cô gái tốt còn nhiều mà, tại sao cậu hết lần này liền tới lần khác thích một cô gái tệ như vậy?"

"San San không phải là loại người như cậu nói. Mặc dù bình thường là làm bộ một chút, dối trá một chút, nhưng những cái khác tạm được. Thật ra thì cô ấy không dùng được bao nhiêu tiền của tớ, tớ cũng không phải người giàu có, không phải cô ấy vẫn theo tớ sao?"

"Đó là bởi vì cô ta không tìm được một người giàu có!" Mạc Tạp không khoan nhượng.

Hai người rất nhanh đã đến cửa thang máy, Hác Suất nói tiếp: "Là là, cậu đều nói là, cậu rốt cuộc có cho tớ mượn tiền hay không? Anh em gì thật nghèo a!"

"Vậy thì đi bán cái mông a." Mạc Tạp nói những lời này không có khống chế âm lượng lại, đưa tới ánh mắt khó chịu của mọi người. Mạc Tạp cười một tiếng, xin lỗi, liền thấy Thần Cách, thật là đúng lúc, hôm nay lại đụng phải hai lần. Mạc Tạp đem Hác Suất đẩy tới thang máy, mắt thấy Thần Cách cũng muốn vào thang máy, Mạc Tạp liều mạng nhấn nút đóng cửa thang máy. Cửa thang máy ở trước mặt Thần Cách đóng lại. Trước khi cửa đóng, Mạc Tạp đi vào khuôn mặt đen nhìn ra một sự trả thù Thần Cách rõ ràng, cười như trả thù, cười đau bụng.

Hác Suất cảm thấy lúc này Mạc Tạp đặc biệt giống như người điên nhưng bởi vì còn phải mượn tiền, hắn không có nói thẳng ra, chẳng qua là tương đối khéo léo nói: "Này Mạc Tạp! Cậu có phát hiện ra một chuyện hay không?"

"Chuyện gì?"

"Gần đây cậu trở nên thật vui vẻ, giống như cả ngày tâm trạng đều tốt."

"Phải không?" Ngay cả Mạc Tạp cũng không có phát hiện.

"Có phải bởi vì Thần Cách hay không?"

"Hứ, có tin tớ ói một đống nước miếng lên người cậu không?"

"Cậu xem cậu lại kích động."

"Rốt cuộc cậu có còn muốn mượn tiền hay không?"

"Tất nhiên muốn, ta đặc biệt nhớ, mới vừa rồi không phải là chỉ đùa với cậu sao? Nhưng mà như đã nói qua, thật ra thì tớ cảm thấy Thần Cách người này thật thật không tệ. Lần trước lúc tớ cùng hắn cùng nhau đi thang máy, hắn cũng có lòng giúp ta nhấn lầu 19 đó."

Lần này Mạc Tạp thật nổi giận: "Có lầm hay không, ngay cả cậu dáng dấp bỉ ổi như vậy hắn cũng không ghét, vậy dựa vào cái gì mà ghét tớ như vậy?"

Để được vay tiền, Hác Suất vờ như không có nghe thấy lời bàn luận về mình của Mạc Tạp, cẩn thận đem Mạc Tạp nhìn một lần, sau đó sờ càm, mặt thản nhiên nói: " Có thể là do kiểu tóc ngổn ngang này làm người khác không thích cậu!"

Mạc Tạp hung hăng liếc Hác Suất một cái: "Một chút cười cũng không được!"

Buổi tối đêm đó, tắm xong Mạc Tạp đứng trước gương, nhìn vào mái tóc của mình, suy nghĩ: "Chẳng lẽ kiểu tóc này làm ngi khác không thích mình thật?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.