Trong thang máy, Ngũ Khu Dương không vội cũng không hoảng hốt. Mạc Tạp lại muốn đi lên bóp cổ của Ngũ Khu Dương, hận không được đưa tay vào trong miệng của hắn đem tất cả những lời liên quan tới Thần Cách móc ra hết.
Sau khi thang máy xuống được 3 tầng, Ngũ Khu Dương mới bắt đầu chậm rãi nói: "Cách sinh ra trong một gia đình làm kinh doanh. Anh cũng biết, kinh doanh thì phải giao tiếp mở rộng quan hệ. Cậu ta lại là con trai độc nhất, tương lai sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia đình nên ba mẹ Cách từ nhỏ bắt đầu giáo dục cậu ta trở thành một người kiệt xuất, ưu tú và phải biết xử lý công việc, giao tiếp cùng người khác, bất kể mình có thích hay không, bất kể có ghét đối phương hay không đều không được thể biểu lộ tâm tình chân thực của mình ra, dù sao chính là phải cư xử khéo léo với người khác. Mới mấy tuổi cậu ta đã không thể lựa chọn ghét cái gì, thích cái gì, phải miễn cưỡng tiếp thu tất cả mọi việc."
Mạc Tạp cúi đầu nhìn giày của mình, trong đầu lại tất cả đều là nụ cười nhàn nhạt của Thần Cách ở trong trường học cùng người bạn thân ngồi chung kia, chẳng trách rõ ràng nhìn thấy đang cười lại tựa như muốn từ chối người ngoài ngàn dặm. Thật ra thì ngoài mặt hắn làm như vậy, trong lòng cũng rất mâu thuẫn. Chẳng qua là một đứa trẻ đã phải đối mặt những thứ này, đó là một tuổi thơ bất hạnh như thế nào, hơn nữa phải một mình đối mặt trong nhiều năm như vậy. Nếu như mình không thích người xa lạ sẽ tránh xa, còn hắn sẽ không có quyền lựa chọn như mình.
Thang máy đến lầu 1, Ngũ Khu Dương đi ra khỏi thang máy, quay đầu, vẻ mặt thành thật: "Em vẫn cảm thấy tại sao Cách không phản kháng, cho tới hôm nay đại khái mới hiểu được Cách cũng không phải là không có lựa chọn, chẳng qua là chưa xuất hiện một lí do chính đáng để cậu ta làm như vậy. Được rồi, em phải đi rồi. Nói thêm một câu nữa, niên trưởng, thật ra thì em so với Cách tốt hơn rất nhiều nha." Ngũ Khu Dương mập mờ cười cười, vẫy tay hẹn gặp lại sau.
Một đống lời của Ngũ Khu Dương kia vô cùng có thâm ý, Mạc Tạp nghe có chút rơi vào trong sương mù, cắn môi dưới do dự một hồi , cuối cùng vẫn là nhấn tầng 19 để về phòng. Căn phòng của Thần Cách vẫn chưa đóng cửa trên trước, Mạc Tạp đứng ở cửa nhìn trong phòng khách của Thần Cách, cái đồ Thần Cách lạnh lùng, cái đồ Thần Cách đẹp trai đẹp trai, cái đồ Thần Cách người yêu lí tưởng của các nữ sinh ở trường, cái đồ Thần Cách người khác trong miệng đều nói tốt, cái đồ Thần Cách miệng mồm xấu xa.
Bây giờ Mạc Tạp thật là muốn nhào tới trên người của Thần Cách, nhưng cậu vẫn còn một tia lý trí. Mình là một nam nhân xông tới ôm một người đàn ông tựa hồ có chút không tốt lắm.
Thần Cách ngẩng đầu nhìn Mạc Tạp đứng ở cửa biểu lộ phức tạp: "Này, gương mặt cậu như vậy là có chuyện gì?"
Mạc Tạp sờ mặt của mình một cái: "Tôi không có gì, ừ, lúc tôi ra cửa quên mang theo chìa khóa, có thể ở lại chỗ này một chút được không? Chờ Hác Suất trở về tôi sẽ đi!"
"Không thể!"
"Có thể!" Mạc Tạp tự mình đi tới, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy đến cậu!"
Thần Cách không thêm gì nữa, Mạc Tạp cầm lên hai cái gối đệm sa lon, đưa một cái cho Thần Cách: "Cầm cái này ngồi đi, trên nền nhà lạnh lắm!"
"Cậu bây giờ đang quấy rầy ta."
"Vâng, vâng, vậy tôi không nói nữa, có muốn tôi giúp cậu rót một ly cà phê không, Cách đệ?"
Đây quả thực không giống như một Mạc Tạp của thường ngày, Thần Cách quái dị nhìn Mạc Tạp một cái: "Tên Ngũ Khu Dương kia rốt cuộc đã nói gì với cậu?"
"Không nói gì hết. Hắn nói cậu là nam nhân đẹp trai nhất thế giới, tôi cũng cảm thấy như vậy." Mạc Tạp híp mắt nói, nụ cười rực rỡ không thể tưởng tượng được.
"Đầu của ngươi đầu bị cửa thang máy gắp?"
Mạc Tạp không để ý tới lời của Thần Cách, đứng dậy đi tới phòng bếp tìm đồ pha cà phê. Trong chốc lát liền bưng một ly cà phê bốc hơi nóng đi ra, vừa đi còn vừa nói: "Thật ra thì tôi nghĩ cậu không ghét ta như vậy!"
Thần Cách cũng không có ngẩng đầu, không ngừng như cũ: "Ý của cậu là biết ta đang suy nghĩ gì?"
"Tám chín mười phần, dù sao cậu trước sau không thể nào là thích tôi, điểm này tôi đã biết trước. Nếu muốn làm bạn tốt thì ít nhất cậu phải giống như Ngũ Khu Dương vậy, cậu nhìn tôi này."
"Cậu như thế nào?"
"Muốn sắc đẹp không có sắc đẹp, muốn tiền không có tiền."
"Cậu rốt cuộc đem tôi làm thành cái gì?"
"Tôi cũng không phải nói cậu. Tôi cũng đã quen việc người khác không thích tôi, và nói rằng chúng ta thật không xứng khi đi chung với nhau."
"Xứng? Cái từ này đa số chỉ dùng để nói về đôi tình nhân." Thần Cách nhắc nhở.
Mạc Tạp mặt có chút hồng cũng có chút lúng túng, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là nhất thời dùng sai từ thôi, tôi cũng không phải muốn nói tới chuyện đó, cái gì tình nhân rồi không tình nhân. Hai người đàn ông nói ra điều này, cười chết mất, hắc , hắc." Mạc Tạp cười tỏ ý mạnh mẽ, thấy Thần Cách mặt vô biểu tình, tựa hồ tâm tư cũng đặt ở trên bản vẽ. Căn bản là trò chuyện với chính mình, cậu cũng nhìn bản vẽ của Thần Cách, do dự thật lâu, rốt cục vẫn phải lên tiếng: "Thần Cách!"
"Sao?"
"Cái đó, cậu với Ngũ Khu Dương có quan hệ như thế nào?"
Vấn đề này thành công làm cho Thần Cách ngẩng đầu lên, nhìn biểu cảm của Mạc Tạp nói: "Dù sao cũng không phải loại quan hệ như cậu nghĩ!"
"Tại sao cậu lại biết ta muốn nói tới loại quan hệ nào?"
"Một người xấu xa chỉ biết có ý nghĩ xấu xa."
"Thần Cách! Nhưng tôi là niên trưởng."
"Không cần một mực nhắc chuyện này với ông!"
Nếu như một người thật sự có thể hộc máu giống như Đường Bá Hổ, Mạc Tạp cảm giác mình cũng có thể khạc ra một bộ xuân hoa thu trên tường, nhưng cậu rất nhanh an ủi mình: Không quan hệ, như vậy cũng tốt, ít nhất hắn không thích mình. Có lẽ đây chính là ý của Ngũ Khu Dương, Thần Cách sẽ không ở trước mặt người ngoài biểu lộ tâm tình của mình, nhưng lại ghét mình, ở mức độ nào đó mà nói, cũng coi là một loại đột phá, đột nhiên Mạc Tạp cảm giác mình thật vinh dự, bị Thần Cách ghét có lẽ cậu là người đầu tiên.
"Cậu có đói bụng không? Ta đi xuống dưới, ra đường sẵn mua cho cậu chút đồ ăn."
"Không đói bụng."
"Không cần khách khí với ta, chút tiền không là bao. Vậy tôi đi xuống!"
"Chúng ta cùng đi!"
Xem ra có lúc Thần Cách cũng không có biện pháp cự tuyệt Mạc Tạp, chỉ có thể để cho cậu tự tiện đối tốt với mình, loại cảm giác này Thần Cách cũng không ghét.
Chỉ hơn mười phút, Mạc Tạp liền thở hỗn hển xách theo một cái túi lớn vào, sau đó đi vào phòng bếp cầm cái dĩa, đem những thực phẩm giống nhau bỏ vào trong một cái dĩa. Hoàn toàn chỉ có thịt gà và thịt cá. Mùi thịt xông vào mũi để cho Thần Cách liếc mắt nhìn: "Tất cả đều là thịt?"
Mạc Tạp sửng sốt một chút, quả thật dinh dưỡng phối hợp quá cân bằng. Hơn nữa, Mạc Tạp tạp chỉ mua thức ăn, hoàn toàn quên mất cơm. Trên tường kim đồng hồ chỉ 12 giờ, nói không chừng trong nhà Hác Suất sẽ nấu một ít cơm. Mạc Tạp nghĩ như vậy, lại xông tới trên lầu, đá văng ra cửa phòng. Quả nhiên nhìn thấy Hác Suất, trước mặt bày hai dĩa, cơm và bắp cải Trung Quốc. Thấy Mạc Tạp trở lại, Hác Suất đáng thương nhìn Mạc Tạp: "Cậu cho tớ mượn tiền lại bị dùng gần như hết. Cậu xem, tớ thật đáng thương, chỉ có thể một mình ăn cơm với rau mà thôi."
Hác Suất nói, đồng thời Mạc Tạp ừ ừ để ứng phó, tay đang múc cơm trong nồi.
"Cậu làm gì thế a, tớ còn chưa ăn xong đấy!"
Hác Suất vẫn còn chưa nói hết, đã không thấy Mạc Tạp. Điều này làm cho Hác Suất rất là tức giận, rất tức giận. Mạc Tạp thở hỗn hển lại chạy tới.
"Cậu đem cơm bưng đi đâu rồi?"
Mạc Tạp không lên tiếng, ánh mắt tặc tặc nhìn chằm chằm Hác Suất trước mặt: "Cậu có còn một chút lương tâm hay không? Cầm cơm tớ đi, bây giờ còn muốn lấy đi thức ăn của tớ."
"Vậy bây giờ cậu trả tiền lại cho tớ." Mạc Tạp trực tiếp nói ngược lại.
"Cậu lại lấy chuyện như vậy uy hiếp tớ, Mạc Tạp, cậu chừng nào thì trở nên hư hỏng như vậy? Trường đại học dạy như thế nào, cậu là học luật pháp, đây chính là pháp chế xã hội."
Mạc Tạp bưng hai cái dĩa lên, Hác Suất ôm lấy chân Mạc Tạp: "Ít nhất nói cho tớ biết nguyên nhân."
"Hôm nay tớ cùng Thần Cách cùng nhau ăn cơm, kết quả ta toàn mua chút thịt, quên mua chút rau, không có cơm." Mạc Tạp vừa nói một lí do vô cùng hoang đường.
"Phải không? Muốn tớ tức chết phải không? Vậy tớ phải làm sao đây?"
"Trong ngăn kéo không phải là có mì ăn liền sao? Đi nhanh một chút, ngây ngô một hồi món ăn lạnh." Mạc Tạp đá tay của Hác Suất.
"Cậu cho người cùng lớn lên với cậu ăn mì gói, trong khi đó lại cho một người xa lạ mới quen ba, bốn tháng ăn thịt cá, đây quả thực là đại nghĩa diệt thân a."
"Vậy thì có cái gì lớn đâu?" Mạc Tạp đi tới cửa lại quay đầu lại nói tiếp: "Tớ chính là thích như vậy."
Hác Suất ngẩn người tại đó, Mạc Tạp người này rốt cuộc có biết mới vừa rồi mình nói gì hay không? Thật lâu sau, Hác Suất che miệng mình phát ra tiếng kêu sợ hãi, không phải đâu, không thể nào đâu, chẳng lẽ Mạc Tạp hắn...???