Chương 56: Ngày không đáng để được nhắc tới (1)
Sau khi thầy giáo thông báo thời gian nghỉ hè xong, trong nháy mắt, ông từ một người đáng ghét, bị học sinh nguyền rủa, nói xấu sau lưng bỗng chốc trở thành người đáng yêu nhất thế giới. Lời này bọn học sinh đã nghe đi nghe lại cũng hơn 10 năm, nhưng mà không có một ai cảm thấy chán ghét cả. Trong lớp bọn học sinh vui vui mừng mừng, xì xào bàn tán. Ở gần góc tường, Mạc Tạp dĩ nhiên cũng có dự tính của riêng mình. Trong kì nghỉ hè, cậu sẽ đáp ứng Cung Dung mẹ mình, phải trở về phụ giúp trông coi quán ăn. Cho dù có muốn cùng đám người Thần Cách đi du lịch mùa hè một chuyến, nhưng mà ngặt nỗi, gặp nhau thường xuyên cũng chưa chắc làm được.
Ngày mai đối với Mạc Tạp mà nói, cũng không phải là một ngày đáng giá gì để nhắc tới. Cậu muốn ở cùng Thần Cách, vì đây ngày cuối cùng của hai người, hai người sẽ tạm xa nhau một thời gian.
Hác Suất cũng không có quyến luyến chỗ này giống như Mạc Tạp, kì nghỉ hè vừa tới đã không kịp chờ đợi mà biến mất.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Mạc tạp liền bị Hác Suất và Âm Nam gửi tin nhắn tới làm cho thức giấc. Cậu từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, một tay gãi gãy ót, một tay đưa vào trong quần gãi gãi. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu vỗ vỗ mặt của mình, hào hứng đi xuống lầu dưới, mở cửa phòng 1801 ra.
Thần Cách ngủ ở trên giường. Trong phòng ngủ yên tĩnh, đầu tiên là giai điệu âm nhạc điếc tai nhức óc từ phòng khách truyền tới, tiếp theo đó là tiếng ồn ào của máy hút bụi. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, màn cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, ánh mặt trời chói mắt từ bên ngoài chiếu vào.
"Cậu ở đây làm gì?" Thần Cách ngủ ở trên giường, híp mắt vô cùng khó chịu hỏi.
"Nhân lúc trước khi đi, tôi tới đây dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này một chút." Vẻ mặt đầy sức sống.
"Thứ cần dọn dẹp, vứt vào sọt rác nhất chính là cậu." Không chút lưu tình nói ra.
Nếu như là trước kia, có lẽ Mạc Tạp sẽ mạnh miệng kêu la hoặc là ở trong lòng mắng Thần Cách là một tên khốn kiếp. Nhưng hôm nay, Mạc Tạp từ đầu tới cuối luôn giữ vững bình tĩnh, tâm tình vui vẻ.
"Không cần lo lắng, chuyện quét dọn căn phòng này cứ giao cho tôi, ngài cứ yên tâm mà ngủ." Nói xong, cậu tiếp tục hút bụi.
Thần Cách từ trên giường đứng lên, cũng không có nhìn Mạc Tạp một cái, đi tới phòng tắm: "Cậu nghĩ mình là người điếc hay là trong lỗ tai có chướng ngại vật đây?"
Mạc Tạp lắc đầu: "Cậu thức dậy sớm hơn thường ngày." Nói xong, Mạc Tạp vừa ngân nga hát một bài hát, vừa cùng với máy hút bụi quét dọn căn phòng này.
Chờ Thần Cách tắm xong, đi ra, Mạc Tạp vẫn như cũ nghiêm túc lau bàn, tận lực lau chùi đồ đạc trong phòng, ngay cả bìa sách cậu cũng dùng khăn lau qua lau lại nhiều lần. Thần Cách bưng ly cà phê, ngồi trước laptop, còn Mạc Tạp thì bận rộn đi qua đi lại khắp phòng.
Cậu đem tất cả chăn, khăn, quần áo của Thần Cách ném vào máy giặt, sau đó lại cầm tờ báo đi lau cửa sổ. Thần Cách cầm ly cà phê lên, hớp một hớp, nhắc nhở Mạc Tạp: "Không cần lau chỗ đó."
Mạc Tạp coi lời của Thần Cách như gió thổi bên tai, đứng trên ghế, nhón chân lên, đưa dài cánh tay lên lau lau cửa sổ.
"Nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Cậu mà té xuống, tôi sẽ không nhặt xác giúp cậu đâu." Khẩu khí của Thần Cách mang theo quyền uy, Mạc Tạp nhận ra được, chỉ đành phải thu hồi thân thể lại, dời đến trận địa khác.
Tháng bảy, thời tiết đã nóng nực làm cho người ta khó có thể chịu được, lại còn bởi vì phải quét dọn vệ sinh mà mở máy điều hòa cũng không có tiện lắm. Mồ hôi trên trán Mạc Tạp chảy ròng, cậu liếc lên nhìn Thần Cách đang yên lặng nhìn vào màn hình laptop, người này đối với hoàn cảnh nóng bức cũng không có gì bất mãn. Mạc Tạp lấy tay lau mồ hôi sau lưng, từ phía sau nhìn Thần Cách. Người này, vào mùa đông khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, còn vào mùa hè thì khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ. Theo từng mùa mà Thần Cách biến đổi thuộc tính. Mặc dù Thần Cách cái gì cũng không làm, nhưng ở trong mắt Mạc Tạp, hắn chính là tồn tại kỳ diệu như vậy. Cậu hình như nhớ ra cái gì đó, lại chạy về lầu 19, mang xuống một cái quạt máy đã có chút cũ kỹ, cắm điện vào, hướng máy quạt về phía Thần Cách, nhấn nút. Ba cánh quạt trong suốt chậm rãi xoay tròn, ngay sau đó là một trận gió mát hướng Thần Cách thổi tới.
Mạc Tạp hài lòng, tiếp tục quét dọn vệ sinh. Tầm mắt của Thần Cách cũng không có dời khỏi màn hình laptop, hắn hơi nghiêng người, đưa tay ra nhấn nút để cho máy quát xoay qua xoay lại. Máy quạt xoay qua trái rồi xoay qua phải, mang theo gió mát rải đều khắp nơi, dĩ nhiên cũng phân phát gió tới trên người Mạc Tạp đang ở gần đó, quỳ một chân trên đất lau hộc tủ bàn.
Sau khi lau chùi tất cả đồ đạc xong, Mạc Tạp thở phào, một cái tay kéo cổ áo lên lau mồ hôi không ngừng từ trên mặt chảy xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn bóng đèn treo trên trần nhà, kéo một cái ghế qua, đứng lên đó, nhưng mà vẫn không với tới được.
"Thần Cách, mau tới đây."
"Chuyện gì?"
"Tôi không với tới, cậu ôm tôi lên một chút nữa đi."
Thần Cách quay đầu, liền thấy Mạc Tạp đứng trên ghế, đưa tay lên cao, nhón chân lên, còn nhún nhún nhảy nhảy. Thần Cách đi tới: "Xuống!"
Mạc Tạp từ trên ghế trợt xuống. Thần Cách liếc Mạc Tạp một cái, cầm cái khăn trong tay, đứng lên ghế, vừa giơ tay lên đã đụng cái bóng đèn. Mạc Tạp ở phía dưới ngước đầu lên, một tay kéo kéo ghị ghị quần của Thần Cách: "Bên trái một chút, chỗ kia có mạng nhện. Này, cậu đừng lau sơ sài như vậy vậy chứ, lau cẩn thận lại đi."
"Ồn ào nữa tôi lập tức nhét cái khăn lau này vào trong miệng cậu."
"Ngược lại tôi cảm thấy không có vấn đề gì. Người muốn hôn cái miệng này cũng không phải là tôi."
"Tôi cũng có thể không hôn."
"Cái miệng nhỏ nhắn đến mê người của tôi mà cậu không muốn hôn, thật là không biết lựa chọn hàng."
"Ừ~" Thần Cách đồng ý với Mạc Tạp, mặt mày Mạc Tạp đang muốn hớn hở, Thần Cách lại nói tiếp: "Cũng vì không biết chọn hàng nên mới chọn cậu."
Mạc Tạp khẽ đẩy chân Thần Cách một cái: "Hôm nay không muốn tranh luận với cậu."
Lau bóng đèn xong, Thần Cách ném khăn lau trả lại cho Mạc Tạp, vẻ mặt Mạc Tạp tươi cười: "Cảm ơn, cậu khổ cực rồi."
Thần Cách đề phòng nhìn Mạc Tạp: "Hôm nay cậu rất quái lạ, có phải đã giết người, rồi muốn giấu xác ở chỗ của tôi, phải không?"
"Chuyện như vậy có lẽ chỉ có mình cậu dám làm! Cậu đa nghi quá rồi. Xong, cậu có thể tiếp tục bận rộn với chuyện của cậu rồi." Hai tay Mạc Tạp đẩy bả vai của Thần Cách, đẩy hắn tới trước máy laptop. Nhìn đồng hồ, đã buổi trưa, tới giờ ăn cơm rồi. Cậu lấy điện thoại di động ra, gọi điện tới quán ăn bên ngoài. Cũng gần như 10 phút sau, chuông cửa liền vang lên. Cậu rửa tay một cái, vừa để tay lên vạt áo lau lau vừa chạy đi mở cửa.
"Ăn cơm thôi!"
Thần Cách tiến lên, thấy trên bàn tất cả đều là món ăn: "Cậu gọi nhiều như vậy làm gì?"
"Tôi đói không được sao?"
Thần Cách bất động thanh sắc lần nữa nhìn lướt qua Mạc Tạp đang trong trạng thái phấn khởi, ngồi xuống. Đầu tiên, Mạc Tạp đưa chiếc đũa và chén tới, sau đó cầm chiếc đũa lên, thân thể nghiêng về trước, nhanh chóng hôn một cái lên trên má của Thần Cách, mới ngồi lại trên ghế: "Được rồi, mau ăn đi!"
"Bữa cơm hôm nay có phải rất khác với thường ngày không?"
"Có gì khác đâu!" Mạc Tạp bắt đầu ăn cơm.
Quả thật đã gọi đồ ăn tới quá nhiều, Mạc Tạp ăn xong, bụng phồng to lên như người có thai. Đồ ăn còn dư lại rất nhiều. Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, thoáng nghỉ ngơi một chút, sau đó lại bắt đầu làm việc đại sự. Đầu tiên là dọn dẹp bàn ăn, sau đó là lấy quần áo trong máy giặt ra, đem cái chăn đi phơi. Sau đó nữa là dọn dẹp phòng tắm và nhà vệ sinh. Bận rộn làm xong tất cả, đã là hoàng hôn.
Mạc Tạp té nhào lên trên ghế sa lon nằm sấp, hướng về phía Thần Cách đang ngồi đọc sách, phát ra giọng buồn buồn: "Mệt chết cái mạng nhỏ của tôi rồi, tới đây, xoa bóp cho tôi đi."
Lời này đương nhiên chỉ là nói giỡn, loại người giống như Thần Cách như thế, có thể tính là rất nhỏ bé. Quả nhiên lời này vừa nói ra, giống như đá chìm đáy biển, cũng không nhận được hồi âm.
Quạt máy cũ kỹ giãy dụa đầu, phát ra tiếng rên rỉ già nua, cứng ngắc; ánh mặt trời bị tấm chăn màu lam nhạt phơi bên ngoài hoàn toàn che khuất. Một trận gió thổi vào, thổi vào tấm chăn khiến nó phồng to lên như bong bóng, sau đó lại xịp xuống. Mạc Tạp ngẩng đầu lên, lật người nằm nghiêng, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng đụng đụng trên lưng của Thần Cách.
"Thần Cách."
"Sao?"
"Mặc dù tôi là một nam sinh, đối với loại cuộc sống này cũng không quá để ý, cũng cảm thấy không đáng để được nhắc tới. Ngược lại cũng không phải là tôi kiểu cách, nhưng mà tôi cảm thấy để cậu biết chuyện này cũng tốt."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay, thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi." Thấy Thần Cách không nói gì, Mạc Tạp nói tiếp: "Tôi cũng đã 21 tuổi rồi, đối với chuyện sinh nhật như vậy cũng không quan tâm nhiều. Tôi không cần bánh kem xinh đẹp, không cần một đám người vây quanh tôi hát chúc mừng sinh nhật, không cần những món quà mắc tiền, cũng không cần 21 cây nến để ước nguyện. Tôi chỉ cần, trong ngày không đáng để được nhắc tới này, ở cạnh cậu, yên bình như vậy. Tôi rất hạnh phúc, tôi yêu cậu."
Thần Cách khép sách lại, từ trên sàn nhà đứng lên: "Nằm sấp xuống!"
Mạc Tạp cắn môi dưới. Mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn sửa đổi tư thế, nằm sấp xuống trên ghế sa lon: "Hôm nay tôi thật sự rất mệt, không có đủ khí lực để đáp ứng chuyện giừơng chiếu. Cậu cứ tùy tiện làm gì cũng được, miễn cậu thỏa mãn là được rồi." Mạc Tạp chẳng qua chỉ là một người bình thường, giữa lúc đang mệt mỏi cả ngày mà làm chuyện như vậy cậu cũng không cao hứng. Cậu cũng không với loại người suốt ngày nghĩ tới chuyện ân ái. Chuyện này cũng là một phần của tình yêu, kích thích tình yêu, nhu cầu của tình yêu.
Thần Cách ngồi trên lưng Mạc Tạp, hai chân kẹp hai bên hông. Mạc Tạp nằm trên ghế sa lon chờ đợi tiếp nhận giày xéo, nhưng chỉ cảm thấy có một bàn tay đang xoa bóp trên bả vai bủn rủn của mình. Tay của Thần Cách dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng lại có lực xua đi đau đớn, tê dại, mệt mỏi trên cơ thể Mạc Tạp. Người có chút cứng ngắc, Mạc Tạp tự hỏi, Thần Cách đang xoa bóp cho mình sao?
Mạc Tạp có chút kinh ngạc, có chút cảm động, có chút hạnh phúc, chôn mặt trên ghế sa lon, muốn ngẩng đầu lên, muốn cám ơn Thần Cách: "Chuyện này, cậu..."
"Câm miệng, đừng nói ra những lời thừa thải."