Mạc Tạp đi xem tiến độ sửa sang cửa hàng như thế nào, có thể đến buổi trưa mới về nhà. Lúc cậu đang chuẩn bị cầm cái chìa khóa đi ra mở cửa, cửa của hai nhà kế bên cũng đồng thời mở ra. Ngũ Khu Dương và Quảng Lý trong tay xách theo thùng nước đang chuẩn bị hất tới thì phát hiện Mạc Tạp liền ngừng tay. Mạc Tạp bị trận thế này làm cho sợ không nhẹ: “Hai, hai người muốn làm gì?”
Ngũ Khu Dương có chút thất vọng: “Hajz, thì ra là Mạc Tạp. Chúng tôi còn tưởng là Thần Cách.”
“Cậu nói cái gì? Tôi lập tức đi tố cáo, lại dám có mưu đồ bất chính với người đàn ông của tôi.”
An Na đưa tay ra siết chặt: “Với tình hình này, xem ra, tiểu đệ đệ của cậu chắc không dùng được nữa rồi.”
Mạc Tạp lập tức run đùi: “Tiểu thư An Na, chỉ đùa một chút thôi, cần gì phải nghiêm túc thế? Các cậu đang đùa giỡn à?”
“Nghỉ hè ở nhà nhàm chán quá. Tính thử xem một thùng nước lạnh có thể làm Thần Cách bị cảm mạo hay không.” Ngũ Khu Dương trả lời .
“Các cậu quá ngây thơ rồi đó!!! Các cậu bao nhiêu tuổi rồi? Suy nghĩ trưởng thành hơn có được hay không? Thật không biết nói các cậu thế nào nữa!” Mạc Tạp mở cửa, khinh bỉ nhìn bọn họ một cái: “Tốt nhất nên tỉnh táo lại. Đây là chuyện người bình thường nên làm sao? Thật là không biết các cậu nghĩ gì trong đầu nữa.”
“Cuộc sống cần niềm vui thú.”
“Cuộc sống không cần niềm vui thú cấp thấp.” Mạc Tạp đóng cửa thật mạnh.
Quả thật mình chỉ thấy Thần Cách bị cảm mạo đúng một lần, chứ đừng nói tới những bệnh khác. Người này thể chất cũng tốt đấy. Mạc Tạp lại nghĩ tới cảnh mình chăm sóc cho Thần Cách lúc hắn bị cảm mạo, khóe miệng cậu có chút vui vẻ.
Thỉnh thoảng, Mạc Tạp sẽ nhớ tới những chuyện xảy ra giữa cậu và Thần Cách, đặc biệt đều là những chuyện vui vẻ.
Thần Cách, người này có lúc nói ra những lời làm Mạc Tạp vui vẻ, cũng có lúc muốn phát điên kêu la. Mạc Tạp thỉnh thoảng sẽ nhìn Thần Cách phát thần. Thần Cách không phải là không có phát hiện, chẳng qua là không muốn để ý tới mà thôi. Cuối cùng, Thần Cách cũng dùng ngón tay búng ót của Mạc Tạp một cái: “Xin cậu đừng lộ ra dáng vẻ phóng đãng như vậy.”
“Ánh mắt đó của cậu là sao đây? Tôi đây là một người trong sáng, tinh khiết.”
“Mấy con chó ở lầu dưới nghe được lời này cũng sẽ ói.”
Đúng là ác mồm, cái người lạnh lùng này, đáng ghét! Lúc cậu nghĩ như vậy, Thần Cách đã đứng lên, chuẩn bị ra cửa.
“Đi đâu đây?”
“Xuống dưới lầu mua chút đồ.”
“Chờ tôi một chút, tôi sẵn tiện đem bọc rác xuống dưới luôn.” Rõ ràng có thể bỏ vào trong thùng rác ở bên ngoài nhà, cậu không cần tốn công đi xuống dưới. Không nói nhưng ai cũng biết trong lòng Mạc Tạp nghĩ gì, là muốn đi cùng Thần Cách.
Thần Cách cũng không có châm chọc Mạc Tạp, hai người nhấn nút thang máy, con số quen thuộc, từ 18 xuống 1. (lầu 18 xuống lầu 1)
“Có phải cậu thích số 18 không? Sao lần nào mua nhà hay thuê phòng cũng đều chọn ở lầu (tầng) 18 vậy?”
“Bởi vì số 18 ý nghĩa cho sự phát tài.”
Mạc Tạp cười đau bụng, dựa vào tường thang máy: “Sao bây giờ tôi mới phát hiện cậu là người mê tín dị đoan như vậy chứ? Cái gì mà phát tài chứ? Cậu mới bây lớn, có kinh doanh gì đâu. Tôi mắc cười quá!”
Thần Cách không nhúc nhích: “So với cậu thì trẻ hơn nhiều.”
“Đừng dùng tuổi tác để đâm vào nỗi đau của tôi.”
“Tôi không chỉ muốn đâm một lần, mà muốn đâm đến khi cậu chết mới thôi.”
“Vậy ý cậu chính là chê tôi già sao?”
“Không phải là chê cậu già, vì sự thật cậu lớn tuổi hơn tôi.”
“Cái tên bất hiếu này, sao lại không tôn trọng trưởng bối?!”
“Cái người không biết xấu hổ này, sao lại bỉ ổi đi dụ dỗ trẻ vị thành niên?”
Mạc Tạp cứng miệng, cậu suy nghĩ một chút. Lão tử không tin, nhất định mình sẽ tìm được cơ hội làm cho Thần Cách không thể mở miệng móc họng mình được. Xuống lầu dưới, Thần Cách mở nắp thùng rác lên, Mạc Tạp ném cái bọc rác màu đen vào.
“Được rồi, cậu trở lên nhà đi.”
“Không có cậu, ai muốn về nhà chứ! Tôi đi mua với cậu.”
“Thật đúng là nhâm tính.”
(Nhâm tính: tính tình thất thường.)
Trên đường mua đồ về, đột nhiên trời nổi mưa. Mạc Tạp ôm trái dưa hấu mua ở siêu thị vào trong ngực, cùng Thần Cách đi về nhà. Ba người khác đã ngồi ở bên trong, Mạc Tạp thấy có trách hay không. Đám người này, trước kia, vào giờ nghỉ trưa thường tụ họp trong phòng họp của hội học sinh. Bây giờ, đang nghỉ hè, bọn họ cũng sẽ theo thói quen mà tụ họp lại với nhau, vào khoảng 6 hay 7 giờ gì đó. Thật ra thì thời gian tụ họp cũng không cố định.
Thấy Thần Cách mắc mưa, ánh mắt ba người liền lấp lánh lên: “Thế nào? Mắc mưa, nếu cơ thể không khỏe, bị cảm thì phải làm sao bây giờ?” Giọng nói là quan tâm, nhưng mà Mạc Tạp thấy rõ ràng trong mắt bọn họ có niềm vui sướng, có tàng hình cũng không giấu được. Mạc Tạp dùng dao xẻ trái dưa hấu ra. An Na liền lấy miếng lớn nhất, vừa ăn vừa đứng lên. Người phụ nữ này, cho tới bây giờ chưa thấy có điểm gì giống với hình tượng của một người phụ nữ cả. Thật may là có Quảng Lý chịu hốt An Na.
Mạc Tạp sợ những người khác cướp mất miếng dưa hấu lớn, vì vậy cậu rất nhanh để miếng dưa hấu lớn nhì ở trước mặt Thần Cách: “Miếng dưa hấu này là của Thần Cách. Các cậu ai cũng không được động vào, nếu không tôi chém đứt tay của kẻ đó.” Nói xong, cậu cắn miếng dưa hấu đỏ chót đang cầm trong tay, nhả hạt đen vào trong thùng rác: “Tôi nói cho các cậu biết, Thần Cách rất mê tín dị đoạn. Chọn nhà ở lầu 18 là vì muốn phát tài. Ha ha ha, buồn cười quá đi.”
Cũng chỉ có một mình Mạc Tạp ở đây tự mình đa tình, cười cười. Ngũ Khu Dương liếc mắt: “Không hiểu thì đừng nói càn. Đó là một thói quen, quen với con số 18. Chắc cậu không biết, từ nhỏ cho tới bây giờ, Thần Cách luôn đi cắt tóc tại một tiệm duy nhất. Cậu ấy là một người hoài niệm, cho nên mới thích cái loại người thích mặc đồ cũ như cậu.”
“Ói vào cậu một đống nước miếng. Thôi, trời mưa cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, chúng ta chơi trò gì đây?”
Không một người nói chuyện, Mạc Tạp nói tiếp: “Nếu như ai có thể mắng Thần Cách, tôi liền…” Mạc Tạp giống như một tên gian thương, cười đầy dã tâm.
(Gian thương: Người buôn bá gian lận…)
“Cậu liền làm gì? Bộ dạng rách rưới kia của cậu có thể cho tôi thứ gì?”
Mạc Tạp ngoắc ngoắc ngón tay, kêu ba người lại. Bốn người bọn họ bắt đầu mở cuộc họp kín.
“Tối hôm nay tôi sẽ bật máy điều hòa trong phòng của Thần Cách ở nhiệt độ thấp nhất, thừa dịp Thần Cách ngủ kéo tấm chăn của Thần Cách ra, làm cho cậu ấy bị cảm mạo. Được không?” Mạc Tạp, cậu quá độc ác.
“Đồng ý!” Ba người không chút suy nghĩ liền cùng nhau đồng ý.
Người trong cuộc – Thần Cách, căn bản cũng không cảm thấy hứng thú. Chiêu mượn đao giết người này của Mạc Tạp rất lợi hại. Cậu rất tự hào, ai bảo Thần Cách – cái tên bại hoại này lúc nào cũng lấn áp mình.
Mạc Tạp dùng dao gọt trái cây gõ bàn một cái: “Chuẩn bị ~ bắt đầu.”
Ngũ Khu Dương bắt đầu trước tiên, vuốt vuốt tóc, chỉ Thần Cách: “Cái tên phụ bạc này, không biết xấu hổ là gì.”
Cái này mà là lời mắng người sao? Quá nhẹ rồi, một chút kỹ thuật mắng người cũng không có, Mạc Tạp ngồi bên cạnh lắc đầu.
Nếu là bình thường, Thần Cách chắc chắn sẽ không quan tâm đến những những trò hại não như vậy rồi, nhưng mà ai bảo hôm nay Thần Cách cũng có hơi nhàm chán. Cậu thoát khỏi game, tắt điện thoại, để bên cạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngũ Khu Dương: “Cho dù cậu tóc ngắn hay tóc dài, cũng đều xấu như nhau.”
Một câu nói cũng làm Ngũ Khu Dương nhanh chóng muốn khóc.
Tóc là nhược điểm của Ngũ Khu Dương. Từ trong miệng Thần Cách nói ra hai chữ xấu xí, càng là nhược điểm của nhược điểm. Ngũ Khu Dương che buồng tim của mình: “Đau, tôi đau.”
Lần này đến phiên An Na, Mạc Tạp rất có kỳ vọng với cô, bởi tài độc lưỡi của An Na cũng thuộc hàng đẩng cấp. Cậu cho An Na một ánh mắt khích lệ.
An Na giơ chân lên, đặt trên bàn để trà, mặt hung tợn: “Thần Cách, sao cậu đáng ghét quá vậy?”
“Tránh qua một bên đi.” Thần Cách chắc chắn sẽ không mắng An Na, chỉ dùng một câu nói để đuổi An Na.
Mạc Tạp thiếu chút nữa là dùng dao đâm vào đầu của mình rồi. Tư thế giống, biểu cảm giống, nhưng lời nói không giống như đang chửi người chút nào. Còn Thần Cách, mắng chửi người lại thân mật như vậy, là có ý gì?
Xem ra chỉ có Quảng Lý, Ngũ Khu Dương và An Na đã quá yêu Thần Cách rồi, trông cậy vào bọn họ cũng tốn công.
Quảng Lý dùng gương mặt tê cứng nhìn chằm chằm Thần Cách, suy nghĩ thật lâu: “Bộ quần áo này của cậu không tệ, lần sau cho tôi mượn mặc đi.”
Mạc Tạp nắm tóc của mình, đưa tay chỉ Quảng Lý: “Cậu căn bản không phải là mắng chửi người!!! Là mượn đồ!!”
“Vậy sao? Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa mắng chửi người khác lần nào.”
Nói tới mới nhớ, Quảng Lý trừ nghiêm túc và nói những câu ngu xuẩn, cho tới bây giờ cũng chưa thấy hắn động thủ hay là mắng chửi người nào, dù chỉ là một lần. Cái tên ngu ngốc này căn bản cũng sẽ không mắng chửi người. Mạc Tạp liên tục lắc đầu. Ba người này cho tới bây giờ cũng chưa có mắng Thần Cách lần nào. Xem ra mình đánh giá cao bọn họ quá rồi. Mạc Tạp hít sâu một hơi, đứng lên, chỉ Thần Cách: “Để tránh cho cậu nói chúng tôi nhiều người ăn hiếp một người. Lần này nhường cậu, cậu nói trước đi, sau đó thì chuẩn bị, lão tử sẽ khiến cậu tè ra quần.”
Thần Cách dùng tay phải chống càm, ngẹo đầu, thật lâu mới nhàn nhạt nói một câu: “Này, hôm nay cậu thật đáng yêu.”
Mạc Tạp hôn mê, trong đầu vật gì cũng xoay vòng vòng. Cậu níu lấy quần áo của mình, đỏ mặt, nhìn Thần Cách kêu la: “Trước mặt nhiều người như vậy, cậu nói cái gì vậy? Tôi trở về phòng ngủ.” Mạc Tạp chạy như bay trở về phòng của mình, dùng sức khóa cửa lại.
Ba người đưa mắt nhìn Mạc Tạp trở về phòng giống như đang nhìn một tên ngu ngốc. Tiểu tử này thông minh sao? Còn nói chúng tôi, bản thân cậu mới nghe Thần Cách nói một câu thôi mà đã bị hạ gục rồi.
Thần Cách lần nữa cầm điện thoại di động lên: “Đúng là tài năng kém cỏi.”
Thời tiết bị một trận mưa giáng xuống, nên ban đêm, nhiệt độ có hơi lạnh. Mạc Tạp bị không khí lạnh làm cho thức giấc. Cậu nhìn đồng hồ, mới 10 giờ, ngay cả Thần Cách cũng ngủ. Nước mũi của Mạc Tạp chảy xuống, cậu mơ hồ nhìn Thần Cách, cầm cái điều khiển máy điều hòa không khí lên, chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất. Cậu đắp chăn cho Thần Cách kĩ càng, sau đó nhắm mắt định ngủ. Chưa được mười giây, cậu lại quay đầu nhìn Thần Cách, đắp chăn cho Thần Cách một lần nữa. Cậu muốn tắt máy điều hòa không khí, nhưng cái điều khiển không biết đi đâu rồi. Mí mắt Mạc Tạp rất trầm, lim dim liền ngủ thiếp đi