Chương 26: Thì ra có thể thích cậu
"Cậu, có phải cậu đã uống quá nhiều rượu rồi hay không?" Trong lòng Mạc Tạp cái gì cũng không có, đầu óc và trước mắt cũng trống rỗng. Cậu không thể hiểu nổi câu nói vừa rồi của Thần Cách. Cậu thậm chí hoài nghi mới vừa rồi là do xung quanh có những người khác đang nói chuyện, cậu hướng bốn phía nhìn một chút, trong cái hẻm đen tối nay một con ma cũng không có.
"Cậu, cậu, cậu trả lời người nào ở đây?" Mạc Tạp thật không dám tin tưởng, không thể tin tưởng.
Thần Cách đưa ngón trỏ thon dài xinh đẹp lướt nhẹ trên lông mày của Mạc Tạp, chẳng qua hắn là dùng lực nhẹ nhàng. Thân thể Mạc Tạp có chút lay động, rõ ràng hắn tựa như đang cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc. Mạc Tạp khốn hoặc nhìn Thần Cách, phảng phất hắn là một ảo giác, buồng tim cậu nhảy tới cục xương ở cổ họng: "Vậy khi tâm tình cậu không tốt liền đem ta đá sang một bên?"
"Như vậy cũng không chừng."
"Cậu cũng đừng trêu chọc tôi. Tôi không hiểu được dạng đùa giỡn này, sẽ cho đó là thật." Mạc Tạp liều mạng khoát tay, Thần Cách đưa tay bắt cái tay kia của Mạc Tạp lại, đem cậu lôi vào trong ngực của mình, dùng hai tay ôm thật chặc. Đầu của Mạc Tạp lọt vào nơi trái tim Thần Cách đang đập, cậu cũng không cách nào thở được nữa.
"Vậy coi như thật đi." Âm thanh của Thần Cách quá mức ôn nhu, chấn động tình cảm của Mạc Tạp.
"Nhưng tôi..."
"Này, tôi muốn cậu, Mạc Tạp." Lời nói nhỏ bên tai, ngọt ngào hơn so với bình thường khiến Mạc Tạp động tâm. Thân thể Mạc Tạp nhanh chóng mềm ra thành một bể nước.
"Gì? Nhưng..."
"Không ai hỏi ý kiến của cậu, đây là mệnh lệnh!"
"Nếu như cậu dám đùa giỡn với tôi, tôi sẽ hận cậu suốt đời." Mạc Tạp cắn áo của Thần Cách.
Cậu cứ như vậy yên lặng nằm trong ngực của Thần Cách, len lén đưa tay nhéo bắp đùi của mình một cái. Thật là đau! Thì ra là, đây không phải là mơ. Nhưng chân chân thật thật ở trong ngực Thần Cách ngay cả nằm mơ cũng mơ không đẹp đến như vậy.
Liền như bây giờ đi, ước gì cái thế giới này ngừng quay tại thời điểm này, cậu không muốn một giây nào trôi qua.
Hắn - Thần Cách, tại sao lại thích mình? Thế giới này quả nhiên rất kỳ diệu a.
Mạc Tạp giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên từ trong ngực Thần Cách tránh ra. Cậu lục lọi điện thoại di động trong túi, sau đó mở lên, dùng ánh sáng màn hình điện thoại rọi vào mặt Thần Cách, Thần Cách mặt nhắm mắt lại: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi muốn xác nhận một chút cậu có phải là Thần Cách hay không, quả nhiên là cậu." Mạc Tạp lại đem điện thoại di động rọi vào mặt của mình: "Cậu xem, tôi là Mạc tạp, cậu đừng nhận lầm người."
Thần Cách cầm lấy điện thoại di động hướng trên đầu Mạc Tạp nhẹ nhàng gõ một cái: "Cậu quả nhiên bị chứng đầu to."
"Đây chẳng qua là để xác nhận một cái."
"Muốn xác nhận đúng không?" Thần Cách nâng mặt của Mạc Tạp lên, cúi người hôn. Lần hôn này cũng không ngắn ngủi như hai lần trước, thỉnh thoảng nhẹ nhàng va chạm đầu môi, thỉnh thoảng 2 đầu lưỡi cọ sát mãnh liệt. Cái hôn ấm áp mà lại triền miên này khiến cho máu chảy lên não Mạc Tạp ngày càng nhiều, cậu nắm lấy áo của Thần Cách thật chặt.
Thật lâu, Thần Cách mới buông Mạc Tạp ra: "Xác nhận là có thật."
Tay Mạc Tạp vịn tường mới có thể đứng vững. Mình là đàn ông không có nhiều tiền đồ, lại bị một cái hôn liền cho biến thành như vậy, nói ra đơn giản không mặt mũi nào nhìn hương thân phụ lão. Trong miệng còn giữ hơi thở cùng nhiệt độ của Thần Cách, cậu chật vật nuốt nước miếng một cái.
"Trong quán hình như không còn bận rộn?
"Hình như là vậy."
"Vậy để tôi đưa cậu về nhà, đi thôi!"
"Nhưng nhà tôi ở rất gần đây. Chờ tôi một chút a, không phải cậu nói sẽ đưa tôi về sao, rõ ràng liền một mình tự đi về." Thật kỳ quái, bây giờ mình và Thần Cách chẳng phải coi như là người yêu của nhau rồi sao? Luôn cảm thấy vẫn còn có chút không quá chân thật. Mạc Tạp có thể nghe được tiếng bước chân của mình và Thần Cách. Thần Cách đi ở phía trước, cái bóng vừa lúc bị kéo dài đến dưới chân của cậu.
"Thần Cách."
"Sao?"
"Nếu như tôi không thổ lộ với cậu, cậu thật sẽ đi tìm những người phụ nữ khác sao?"
"Chuyện đó sao? Chỉ là nói để thăm dò cậu thôi."
"Cái gì?! Ý của cậu là, cậu đã sớm biết tôi thích cậu?" Mạc Tạp cảm giác mình bình thường che giấu rất kĩ cơ mà.
"Ai cũng biết, cả ngày lẫn đêm gương mặt đều phát tình."
"Người nào phát tình chứ? Nếu cậu biết tôi thích cậu, hơn nữa nếu như tôi, tôi không có đoán sai thì cậu cũng thích tôi trước đó rồi? Vậy cậu tại sao không trực tiếp thổ lộ với tôi, hại tôi một mình ở đây nói nhiều lời buồn cười như vậy." Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của mình, chỉ còn thiếu cái mình chưa khóc, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
"Chuyện thổ lộ mất mặt này tôi sẽ không làm." Thần Cách nhàn nhạt một câu nói giống như một tảng đá lớn rơi vào trên đầu của Mạc Tạp, được, được lắm.
"Cậu quả thật là một tên đại biến thái!!!" Mạc Tạp phát điên rống to.
"Khống chế âm lượng lại, khuya rồi."
"Sao cậu nghĩ rằng làm điều đó lại mất mặt?"
Cũng mặc kệ Mạc Tạp mắng Thần Cách thế nào, trong lòng cậu vui sướng vô cùng. Thay đổi theo thời gian, cậu chậm rãi từ mới vừa kinh sợ, sau một chút xíu liền phục hồi tinh thần lại. Mình và Thần Cách là người yêu của nhau, sự thật này bao phủ khắp đêm tối. Thứ được mình một mực kỳ vọng thì ra là chính là loại cảm giác này, ngực muốn nổ tung lên.
"Đến rồi!" Mạc Tạp đứng trước nhà mình, căn bản cũng không muốn tách ra.
Thần Cách đưa tay xoa xoa tóc của Mạc Tạp: "Tóc lại dài nữa rồi."
"Là do tóc mau phát triển."
"Mai vào nhà đi!"
"Vậy còn cậu?"
"Làm gì, muốn tôi hôn?"
Mạc Tạp cảm thấy giờ phút này Thần Cách rất dịu dàng, mặc dù không giống sự dịu dàng mà hắn dành cho người khác nhưng mà hắn bây giờ thật là làm cho người khác động lòng. Thần Cách nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Tạp, khiến cậu đỏ mặt nói: "Ai muốn cậu hôn, tôi vào nhà đây." Nói xong cũng không quay đầu lại liền xông vào nhà.
Sau khi tắm rửa xong, Mạc Tạp lại một lần nữa nằm ở trên giường. Cậu thật không có biện pháp tiến vào trạng thái giấc ngủ bình thường, có lầm hay không, lúc không ở cùng nhau nên khổ sở đến ngủ không được, lúc ở cùng nhau hạnh phúc đến ngủ cũng không được, tại sao mình luôn không ngủ được. Mạc Tạp cung tay lại, hung hăng đánh mấy cái, đều tại cậu, Thần Cách người xấu này.
Kế tiếp, phải làm sao đây?
Sau khi biết Thần Cách, tựa hồ mỗi một ngày đều có một điều mong đợi. Cậu bây giờ đang mong đợi ngày mai, ngày mai của ngày mai, ngày mai của ngày mai của ngày mai nữa, đang mong đợi tất cả những ngày sau này.
Mạc Tạp lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ ra, một dãy số cậu đã thuộc nằm lòng, là số của Thần Cách. Cậu muốn đổi tên của hắn lại, rồi lại không biết đổi thành cái gì. Người yêu? Không được! Mạc Tạp nổi da gà khắp người. Thần Cách? Rất bình thường, một chút đặc biệt cũng không có. Tiểu Cách? Thật không được! Nếu như bị hắn nhìn thấy, còn không phải bị đánh chết ở trên đường sao? Suy nghĩ hồi lâu thật vẫn không nghĩ ra tên thích hợp, Mạc Tạp suy nghĩ một chút đã cảm thấy mệt nhọc, sau khi ánh mắt nhắm lại mấy giây, cậu mơ hồ đem tên "đừng gọi điện thoại cho hắn" đổi thành "cực kỳ thích".
Ngũ Khu Dương oán trách và oán trách: "Hơn nửa đêm lại kêu tớ làm tài xế cho cậu, thật quá đáng, cẩn thận tớ và cậu tuyệt giao." Ngũ Khu Dương đã cùng Thần Cách tuyệt giao vô số lần.
"Hay là đi ăn chút gì đi, tớ trả tiền."
"Coi như cậu còn có chút lương tâm, còn biết mời tớ đi ăn, tớ sẽ tạm thời không tuyệt giao với cậu." Ngũ Khu Dương bên lái xe, bên thỉnh thoảng hướng Thần Cách nhìn: "Hình như hôm nay tâm tình cậu rất tốt?"
Dựa theo bình thường, Ngũ Khu Dương đoán chừng phải nhận được câu trả lời dạng như chuyện của tớ cậu quản nhiều như vậy làm gì.
"Phải không?"
"Tuyệt đối! Có phải là có chuyện gì hay không?"
"Cứ coi là vậy, ở cùng Mạc Tạp." Ngược lại Thần Cách nói lời này một chút tâm tình đều không có mà Ngũ Khu Dương thiếu chút nữa đâm xe vào lề đường. Hắn ở bên trong xe sợ hãi kêu, hoàn toàn mất bình tĩnh: "Cái gì?! Cậu nói hai người ở cùng nhau là có ý gì?"
"Còn có ý gì nữa."
Ngũ Khu Dương sửng sốt thật lâu, cuối cùng một tay cầm tay lái, một tay che bụng, cười nước mắt cũng đi ra: "Có lầm hay không, thật hài, tớ nhớ trước kia cậu thẳng, bây giờ tại sao liền biến thành cong? ha ha ha, xem ra Thần Cách cậu cũng có ngày hôm nay."
Quả đấm của Thần Cách hướng Ngũ Khu Dương bên kia nhanh chóng bay đi. Nếu không phải là Ngũ Khu Dương kịp thời tránh, hắn nhất định sẽ chết: "Có tin tớ phanh thây cậu làm trăm mảnh hay không?"
"Đừng, tớ tin, cậu nói tớ nào dám không tin. Các cậu xảy ra vậy, nói ra cùng chia vui."
"Người bình thường biết quá nhiều cũng không tốt."
"Vậy nói một chút thôi."
"Mắc mớ gì tới cậu?"
"Vậy tớ nên gọi hắn là gì đây?" Ngũ Khu Dương đến bây giờ còn không ngừng được vui vẻ, đùa giỡn.
Thần Cách lạnh lùng nhìn lướt qua Ngũ Khu Dương, khiến Ngũ Khu Dương tóc gáy đứng thẳng. Thần Cách thật lâu mới nói: "Phải gọi là chị dâu!"