Thế Giới Của Em Không Cần Anh

Chương 10: Chương 10: Chương 10: 29 tuổi, vừa đẹp để vui đùa!




…………

Mấy người đàn ông bị chửi đến ngu đần cả người, tranh cãi vài câu đều bị cô mạnh mẽ với thái độ cứng rắn đáp trả mà k thể nói gì thêm. Chỉ ù ù nghe thấy 1 câu: “cha ông ngày xưa huy hoàng bao nhiêu thì các người tồi tàn bấy nhiêu.” Và họ rất đau khổ mà tự an ủi mình rằng mình chính là 1 trong những con người tót đẹp trong mắt cô.

……………………………….

Trần Lượng vừa suy nghĩ vừa chăm chăm nhìn 2 người kia đi mất, chiếc xe quân dụng với lớp kính chắn mạnh mẽ kéo lên, che đi tầm mắt của a để quan sát cô, a cảm thấy khoảng cách giữa những con người là điều đáng sợ. Không sợ cách e hàng nghìn dặm, chỉ sợe đứng trước mặt mà a không thể với tới. Dường như đối với người con gái kia, a đã có thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm. Bản thân cũng mong muốn một gia đình hạnh phúc. Đã k còn tuổi chơi bời nữa rồi. Đến bây h, a nghĩ kĩ đến cảm giác của mẹ mình, thật lạ. Mẹ anh đơn côi đã lâu chỉ có 2 người cha hết lòng và 2 đứa con trai, tuy hơn người nhưng ở khoản hương khói vẫn thua xa người khác. Gia tộc nhà a rất to, bố a là con trai trưởng, a là con cháu đích tôn lớn nhất nhà họ Trần. Cùng với đó là 5 a e trai khác và 2 chị gáikhác, mọi người rất hòa thuận. k hề có sóng gió, chỉ biết cùng nhau lập nghiệp. Đơn giản mỗi người 1 ngành: a và 2e trai họ kinh doanh lớn nhất, sau đó là 1 chú đi lính, 2 a chị nhà bác Ba đều làm phiên dịch viên, cò lại cô út đang du học Mỹ, cố gắng lấy tấm bằng y sỹ đi theo cụ cố- nhân tài vượt bậc của đất nước, 1 trong 10 nghiên cứa sinh đầu tiên đc đi du học hồi ấy. Gia thế nhà a cũng chẳng coi là quá hiển hách, chỉ phong phú và mạnh thôi.

Thế mà 5 đứa chẳng có lấy 1 đứa lập thất, thật buồn. Toàn người trẻ tuổi vào độ 29 đến 34.

Anh cũng mong rằng hết thu này a sẽ cho mẹ a thấy mặt con dâu bà, cũng rất mong là cô. Nhưng đời thật khó đoán. Chắc gì a đã toại nguyện.

………………..

Trên xe quân dụng:

- Chị quen a ta à?

- k! Người nhà của cậu đấy!

Thái độ rất đàng hoàng như k, nếu ai k biết lại tưởng cô đang nói thật, mặt tỉnh bơ đúng là nghề của cô, nói dối còn k biết trợn mắt mà.

- Đùa à? e còn chẳng biết a ta?

- Thế thì đúng rồi đấy.

-Chị, hẳn hoi tí đi?

-Con mắt của cậu thấy tôi k hẳn hoi?

Cô híp mắt lắc cổ, đói và buồn ngủ quá.

-2 con mắt này?

Hứ 1 tiếng khinh bỉ, quá quen với cái kiểu k thích nới chuyện của cô, nhưng 1 khi nói là chẳng ai muốn tiếp.

- vậy lại đây tôi chọc cho đui, lần sau còn dám ăn k nói có thì chết với tôi!

- Chị, sao dạo này chị nóng thế.

-Im đi, tập trung lái xe nếu cậu k muốn chiếc xe này rất vô tình lao vào gốc cây kia.

Câu nói có trọng lượng đến nỗi đối phương im re. Gan cô to hơn gan lợn, chọc tiết k chết, mà thằng chọc cú tiết quá mà chết trước ấy. Trêu cô bực mình chỉ có nước đi tìm cái chết mà k biết lí do. Tuổi trẻ mà liều mình ghê. Dám ném thẳm lựu đạn về phía đám bọn a, khiến đám chạy trối chết k dám quay đầu, lao thẳng xuosng hố cách li là đã biết bản lĩnh của cô rồi. Nghĩ mà sợ. có ai làm gì cô đâu, chỉ nói mỗi câu: “ Chị cả chúng ta dù dùng áo nẹp nhưng mà nó vẫn thật bự”

Cả đám còn rất vui vẻ minh họa. Chả là tên đó nằm gần chỗ cô đang thực chiến bắn súng, thấy cái vòng 1 của cô đăt lên tấm gỗ trông thật sinh động, liền chia sẻ cho đám trẻ thiếu hơi đàn bà, đó chỉ là niềm vui nho nhỏ để an ủi những tấm thân mấy năm ròng cón trinh nguyên thôi, thế mà 1 tên hái quả để cả đám ăn trái đắng. Cô nghe thấy đúng lúc thu lựu đạn dư. Không thèm nói câu nào phi thẳng 1 trái đến, may mà sếp Lưu Cung đi qua kéo cả bọn úp sọt xuống đết, nếu k…..Hừ… Phụ nữ thật đáng sợ…Phụ nữ có võ còn đáng sợ hơn. Chỉ khổ mấy tên lấy phải, k phục vụ tận tình thì k biết nửa đêm bi thiến lúc nào k hay? Thật đáng lo ngại cho a Lưu.

Đột nhiên cô mở lời lạnh nhạt, như k quan tâm, mắt nhắm nghiền tựa lưng vào xe:

-đó là a họ của Lưu Cung!

Quả nhiên a bất ngờ. Không thể nói thêm điều gì. Hai người chỉ im lặng, không gian im ắng như tờ , chỉ tiếng điều hòa cũng khiến người khác cảm thấy nhức nhối.

……………….

Về quân doanh điểm danh 1 hồi, rất vui mừng là chẳng ai bị phạt. Tuyệt nhất là Lưu Cung còn tiện đường vào thành phố, rồi chở cô về. Mà cô chẳng tính toán. Lưu Cung trông thấy cô ăn như heo ở nhà ăn, sau đó ngủ như trâu trên xe riêng của a. Có lẽ cô k nhìn ra đc ý đồ của a. Thật buồn. Chưa bao h a mong muốn người khác nhìn ra suy tính của mình, mà hẳn là nếu cô có đủ thông minh nhìn ra thì cũng chẳng bao h muốn quan tâm. A cũng thật khổ tâm.

A đã hỏi cô: - E k định có người yêu sao?

Giọng điệu của a mang chút quan tâm của đồng đội thôi, k hơn k kém.

-Hừ.. 29 tuổi mà nói..Có lẽ là đủ tuổi để chơi bời.

Vì cô rất ngốc trong tình cảm nên a k đoán ra ý chơi bời của cô là ý gì.

A k biết trong con người cô là cả 1 sự trưởng thành hơn người, cô k hề ngốc như ai vẫn nói, thậm chí còn già dặn trong chuyện tình yêu. Người như a mãi sẽ k hợp với cô. Cô biết điều đó, nên k bao h mở lòng với a, độ này xuân đã sắp tàn, tình yêu của những người xung quanh cô k phải là 1 minh chứng vững bền giúp cô tin tưởng vào tình yêu.

Thời gian làm nguội giục vọng thiếu nữ trong người cô. Cô đã trưởng thành. Có lẽ nên tìm 1 người để “hiế……p” sau đó, có cho mình đứa con rồi, ung dung đến cuối đời, mà k lo cãi vã, tan vỡ. Cô đã từng nghĩ vu vơ như vậy, k ngờ nó lại như ma ám cô ế tới bây h. Cô k muốn con k biết tên cha mình, nên k muốn làm thụ tinh nhân tạo. Cô muốn con biết cha nó, nhưng đồng nghĩa cô bắt nó phải hiểu k có cha, con cô vẫn là 1 con chim cứng biết bay. Có lẽ suy nghĩ còn non, nhưng nó thực sự sâu sắc. Ở xã hội này, k gì là có thể đảm bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.