Thế Giới Của Em Không Cần Anh

Chương 5: Chương 5: Chương 5: Tiện tay đánh cướp.






Sau khi 2 người lính tiến lên mở khóa cho 2 người, cảm giác được thoái mái trở lại, ông John từ hi nãy đã không nói gì, có lẽ là shock. Quay sang nhìn anh ta chỉ thấy ánh mắt cứ liên tục bắn cảm tình về phía 2 người kia, họ ngồi gần nhau nên anh không biết anh ta nhìn ai. Nếu đó là cô gái không biết tên kia thì anh xác định mình là người rất có khả năng vì yêu quên bằng hữu.

Trần Lượng đi theo sau 2 người kia. Sau khi Lưu Cung phân phó sẽ cho 1 xe quân dụng chở anh và John về, các anh chính thức được thả. Anh nghe họ kể về nhiệm vụ lần này của họ và lí do anh bị bắt, kết thúc rất suôn sẻ, rồi nhìn 2 bóng dáng đằng trước, tình hình mập mờ, tí tí 2 người nói gì đấy hào hứng, cười cười với nhau. Dù môi không sâu nhưng đủ thấy họ vui vẻ thế nào, và 2 người tâm đắc lời đối phương như là phật tổ với quan âm. Trong mắt anh không biểu đạt gì nhiều, nhưng vẻ mặt thơ ơ của anh phản chiếu tâm trạng a. Nếu họ là người yêu thì anh cũng coi như kẻ xen chân vào, mà đối với anh, không có thú vui làm kẻ thứ 3. Thứ đã là của người khác, anh không thích động vào. Bởi vì anh tin, vẫn có thứ hoàn hảo hơn, bỏ lỡ và buông tay không hẳn là không tốt, chỉ cần a có bản lĩnh và nắm bắt cơ hội tốt thì anh chẳng có thứ gì ko quang minh mà có được. Anh tin khả năng của mình. Một người tự phụ đến hoàn hảo.

--- ------ ------ ---

- Tại sao đội trưởng lại để tôi đưa họ về thành phố, vẫn còn việc chưa giải quyết. Tôi nghĩ anh cần tôi.

Cô chắc chắn rằng, ở đây, làm nghề này cơ bản không bao h nhàn rỗi. Nhưng thắc mắc là a lại ra lệnh cô đưa họ về. Có lẽ bắt họ là lỗi của cô.

- Tôi chỉ đang nghĩ cho em. Em nên biết lần phạt này, bản tường trình của em không hề ngắn đâu. Tôi biếtemuốn nên tôi đành tạo cơ hội để e lấy công bù lỗi- bảo vệ an toàn cho họ về thành phố.

Anh chỉ thật tình lo nghĩ cho cô gái anh yêu thương thôi, mặc dù bị từ chối rất mất mặt, nhưng a vẫn thích cô. Lúc ấy mọi người đều ủng hộ a, cá cược a thắng, k ngờ vừa lên mặt trận đã hi sinh. Đến h a vẫn nhớ rõ, đặc biệt là câu nói trước toàn thể 200 người lính của cô khi ấy: “ Tôi tuyên bố độc thân, tôi không cần đàn ông, thật phiền phức. Thân là 1 người lính mới bập bẹ vào ngành được 2 năm, tôi nghĩ chúng ta phải cố gắng mà cống hiến cho đất nước, đừng suốt ngày muốn yêu đương này nọ.” Nói xong cô còn nhanh nhẹn quay đi không ngoảnh đầu sợ hại. Mà hiển nhiên, cô lấy được điểm từ các sếp lớn, đặc biệt là lão thiếu tướng, còn cân nhắc cô cho con trai mình. Nếu quả thực cô muốn như vậy thì đám đàn ông bọn a thật chỉ biết “ giải quyết giúp nhau”, còn ngược lại thì quả thực đây là kế sách độc, vừa được trọng dụng, lại có sự đối đãi nhiệt tình của các tướng lớn, cò thêm cả việc đám bọn a càng lúc càng thích thì đối với cô quá có lợi.

Xe của cô đưa 2 người kia rời khỏi cách rừng, sau đó tiến vào thành phố. Cô thả họ trên đường x theo yêu cầu. Trước khi lên xe ô tô riêng của ngài John, đột nhiên ông ta cầm tay Tử Đồng, anh mắt chân thành nói:

- Cô ……….có phải người yêu của người khi nãy không, …..là cấp trên ấy.

Giọng nói có vẻ hơi run, khuôn mặt a ta khôi hài, thân hình cao to và biểu cảm bây h thật trái chiều, khiến cô phì cười. Bên này ánh mắt Trần Lượng thâm trầm, a cũng muốn biết, nhưng quan trọng là người hỏi tại sao mới gặp đã có nhã hứng muốn biết chuyện riêng tư of người khác. Nhưng a vẫn im lặng quan sát dáng vẻ nghiêm túc đột nhiên phì cười, trông khuôn mặt thật nữ tính, thậm chí làm a rung động liên hồi.Đáng tiếc, hình thái cười của cô quá sảng khoái, âm thanh lại to và không hề trong trẻo, bất giác làm a không tin nổi, tiếc nuối.

- Thật ra tôi k có trách nhiệm phải nói với a, nhưng phá lệ, tất nhiên là o phải.

Cô k muốn nói nhưng điệu bộ của a ta làm cô o nhịn cười. Ông john thở phào, Trần Lượng quan sát câu chuyện, gật đầu lấy làm đúng lắm. Dù John có thích cô, a cũng có khả năng làm a ta tự bỏ cuộc. Anh lên xe. Một lúc sau, cuộc gặp gỡ tan rã.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Oáp. Một cô gái uể oải rời hỏi chiếc giường toàn đồ vật quân dụng thiết kế cho quân đội. Mẹ cô đã cấm cô mấy lần, nhưng cô toàn bao biện rằng ngủ đồ thường êm ấm quá o quen. Có lẽ thói quen của người quân nhân như cô rất đặc biệt, Chẳng có gì làm bọn cô sợ, duy nhất có 1 điều là sợ sống sướng quá, vốn dĩ khổ đã quen rồi.

Đi ra giữa phòng, cô xoay xoay khớp vài cái, lấy đà đá thẳng lên trời khiến cho chân cô gần như ép sát với trán. Khởi động chân linh hoạt rồi, mạnh mẽ xoạc xuống, 2 chân thẳng tắp, ép người vài cái xuống đất. Hít đất thêm dăm ba chục cái, rồi mới thoải mái đi vệ sinh cá nhân.

Chẳng là cô rất vui vẻ, vừa hoàn thành nhiệm vụ, k ai thương vong, được thăng cấp, thêm tiền thưởng, được thăm nhà 1 tháng. Còn có gì vui hơn nữa chứ.

Cô khỏe khoắn đi xuống nhà, cả nhà vắng tanh, chỉ có 1 lời nhắn trên bàn “ mẹ và tiểu Hoa đi thăm bác Tư bị ốm, chiều tối mới trở lại, bố đi công tác 3 ngày sau mới về, cô Bảy xin về quê rồi nên con chịu khó ở nhà 1 mình, đi chơi. Mẹ đã làm canh trong bếp cho con.”Cô nhún vai mặc kệ.

Cô giúp việc quét tước, giặt giũ trông nhà đã về quê, nhà cô k phải giàu có đại gia gì mà thuê lắm người giúp việc phiền hà, bà và tiểu Hoa luôn ríu rít trong bếp. Còn cô ở nhà ngày nào thì tận hưởng ngày ấy thôi.Tuy là đã được học nấu ăn tốt như hậu cần, nhưng toàn món đơn giản, tiết kiệm. Cô nhìn bát phở toàn thịt bò kín đặc tô, bất giác hừ mùi, khó chịu. Chắc lâu ngày toàn ăn sáng bằng đồ khô nên nhìn bát canh trước mặt phát sợ. Lắc đầu, cô đi lên phòng. Lại phải ra khỏi nhà rồi.

……………………………

Một cô gái trên xe buýt, huýt sáo trông hai người phụ nữ cào cấu nhau mà lòng vui phơi phới. Hóa ra ngoài cuộc sống còn có nhiều điều thú vị như vậy, tả dụ như việc họ dùng cào, tát, nắm tóc để trị nhau, còn cô chỉ biết dùng võ để thi đấu trong sân cỏ của quân đội. Người con gái mặc 1 chiếc quần thể thao rộng của nam giới, 1 chiếc áo ba lỗ trắng, còn đeo 1 chiếc túi tréo hình trụ nằm ngang, nhìn giống như để đựng tạ, đang hiên ngang bước vào cửa siêu thị. Nhìn cách cửa tự động mở ra đóng lại, cô nhíu mày. Ví dụ như có cái gì đấy thì sao, cô chẳng biết nhưng người cứ nao nao. Mỗi lần cô gặp đen đủi đều như thế. Cô tính quay đầu đi về, phân vân gãi mũi 1 lúc, cô vẫn tiến vào. Cô không tin, ông trời lại luôn ưu ái cô như thế.

Nói đến là đến. Cô vừa mới bước được 1 cái chân vào tới cửa, chân kia vẫn còn ở ngoài, thì đột nhiên 1 tên nào đó vô danh k biết tốt xấu cầm dao lao tới phía cô. Mọi người đều hét loạn lên khi nghe tiếng nói của bảo an đằng sau, hóa ra là có cướp giật, cô k định làm anh hùng đâu. Không ngờ hán to gan chạy tói bên cô, vẫn tư thế ấy mà để cho hắn kề dao vào cổ. giọng hắn khàn khàn:

- Để cho tao đi, nếu k con chó này sẽ chết. Mày cấm giãy giụa, la hét.

Thật k may mắn cho tên này là hắn ta lùn vớ phải cô ngang tầm với mình, khi kề dao còn khiến cô hơi khụy gối. Cô chẳng la hét giãy giụa, bình tĩnh lùi theo hắn. Giọng hắn cứ lanh lanh bên tai cô, cô khó chịu quá, đột nhiên dừng bước quay sang nhìn hắn, 2 người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Hắn chỉ thấy cô nhíu mày, môi mấp máy. Không hiểu tại sao hắn ta đột nhiên hơi buông lỏng dao, ghé sát hơn gần cô để nghe cho rõ. Khi cô bình tĩnh, hắn sẽ bất an, khi cô muốn nói, nhưng lại như thì thầm, hắn tất nhiên mắc bẫy nghe cô sắp xếp. Lúc này, chớp thời cơ, cô đưa tay cầm lấy tay hắn cầm dao, bẻ mạnh, linh hoạt giơ chân đá thẳng lên đẩu, chân đi qua vai, chọi thẳng vào trán hắn. Bị ống đồng đá đã đau rồi, mà chân cô đau phải hạng xoàng, hơi bị cứng đấy. Tay hắn rơi dao, ôm đầu, người hắn giật lùi ra cửa. Cô xoay người lấy đà đá xoáy 360, làm má phải hắn ăn nguyêngiầy của cô. Má nóng lên, sưng phồng, đỏ phừng rồi tím lại, chân run rẩy, ngã cả người ra sau, mùi máu tanh xổ ra từ mũi, ko đứng dậy nổi. Cô nhìn hắn, rất từ tốn, ko hề kiêu ngạo:

-Tao nói, mày ngu quá, cướp giật ở cái nơi đông người, dễ bị bắt này, tiền đi chợ mang theo người cũng ít, cớ chi phải ăn cắp. Khuyên 1 câu rằng, muốn nhiều tiền thì đến ngân hàng mà cướp, biết đâu bị bắt thì còn đỡ nhục. Với lại, bịt mũi lại đi, có thể chết người vì mất máu mũi đấy.

Nói xong cô xoay người đi vào trong siêu thi, k thèm để ý con dao, nghĩ tính đi mua bánh mì. Mọi người kể cả bảo an cũng trơ mắt nhìn cô tự thoát thân, mà tên ngốc kia nghe thấy cô dọa liền ngửa mặt cầm máu. Ai đời lại có chuyện lạ này. Mọi người đứng canh chừng hắn, chứ ko kìm kẹp, chắc hắn k dám nữa đau.

Còn chưa đi được dăm bước, đột nhiên có người gọi cô

-Cô vừa đánh người kia đứng lại.

Hóa ra cảnh sát được gọi đã đến. Tác phong lâu quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.