Kỷ Đạt đi vào
phòng nghe hát ở mé bên kia, cậu bạn là ông chủ ở Thẩm Dương, ông ta họ
Đổng, đã cùng với vị khách Chung Sam đến từ Quảng Châu ngồi với nhau
nghe hát. Nhìn chung, người miền nam không cao to, Chung Sam dù gì cũng
xấp xỉ ba mươi tuổi rồi, nhưng cũng chỉ cao có một mét sáu mấy, khuôn
mặt cũng còn non trẻ lắm. Ngồi kế ông chủ Đổng cao một mét tám mươi mấy
lại có khuôn mặt phương phi, nên giống như thằng đệ đi theo đại ca xã
hội đen vậy.
Chung Sam không chú ý đến điều này, ngược lại còn
thò đầu ra ngoài phòng nghe hát để ngó nghiêng nữa: “Chà, sân khấu Lưu
Lão Căn này trang trí đúng là đẳng cấp thật.”
Ông chủ Đổng cười
cười, ông không cần suy nghĩ cũng biết người miền nam hay hiểu lầm người Đông Bắc, nào là đàn ông Đông Bắc đều cao một mét chín mươi mấy, mình
trần trùng trục dưới cái trời âm mấy chục độ chạy nhong nhong khắp nơi,
phụ nữ Đông Bắc thì toàn mặc áo bông, thắt hai cái bím, toàn tên là Thúy Hoa cả, nào là vùng Đông Bắc không có nhà lầu, toàn ở nhà trệt sưởi
bằng lò đất, nào là người Đông Bắc mỗi bữa cơm ngoài thịt heo hầm phở
ra, còn thêm cải chua nữa… Ôi, thời đó là thời xa xưa năm nảo năm nào
rồi!
Chung Sam ngồi trong phòng rất là phấn khởi chờ buổi hát bắt đầu, chốc chốc anh lại dùng tiếng phổ thông lai giọng Quảng Đông hỏi:
“Có gặp được danh hài Triệu Bản Sơn không?”
Ông chủ Đổng nói: “Không.”
“Vậy danh hài Tiểu Thẩm Dương?”
“Cũng không nốt.”
“…”
“…”
“À, phải rồi, tôi thấy tiếng phổ thông của ông không chuẩn.”
“…” Ông chủ Đổng: Ý tôi nói là tiếng Đông Bắc!! Mà tiếng phổ thông của ông càng không chuẩn!!!
Kỷ Đạt chịu không nổi cái cảnh hai người nhìn nhau không nói lời nào, nên móc trong túi mấy điếu thuốc lại bỏ ra ngoài.
Chân anh vừa bước vào nhà vệ sinh, ngạc nhiên đến mừng húm khi phát hiện Quốc Đông cũng ở đó, Đông cũng trốn ra đó để hút thuốc.
“Ủa, em Đông, em cũng ra đây hả?”
Hồ Quốc Đông khẽ gật đầu.
“Hí hí, ông bạn Đại Liên kia không có hỏi gì chứ?”
“Hỏi rồi?”
“Hả?”
“Em trả lời rằng, em là người đàn ông của anh, anh ghen tị với cậu ta.”
“Hí hí…” Kỷ Đạt cười đến hai mắt ti hí chẳng nhìn thấy gì cả: “Vậy là em thừa nhận rồi phải không?”
“Nói những lời thừa, anh cứ đeo bám dai như đỉa ai mà chịu nổi chứ.”
Kỷ Đạt nghe xong, vồ qua bên đó một cách mừng rỡ, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Quốc Đông, sau đó đè anh ta ra hôn một cái.
Hai người hôn nhau say sưa đắm đuối, nhưng mà dù sao đi nữa chốc nữa còn
phải vào xem hát, nên hai người cũng không làm gì nhiều hơn, nhanh chóng buông nhau ra.
Kỷ Đạt hôn xong, bĩu môi: “Ê, miệng em có mùi gì vậy.”
Hồ Quốc Đông móc gói thuốc trong túi ra ném cho anh ta: “Thuốc của Nga, hút đi.”
Hồ Quốc Đông đạp anh ta một cái: “Cười cái gì vậy?”
“Anh đang nghĩ, hai chúng ta có phải đang hẹn hò không?”
“Hẹn hò gì, ai mà hẹn hò trong nhà vệ sinh của nhà hát Lão Lưu Căn chứ.”
* * *
Sau khi buổi diễn xuất ở nhà hát Lưu Lão Căn kết thúc, thời gian cũng không còn sớm nữa, tuy hôm đó không gặp được danh hài Triệu Bản Sơn và Tiểu
Thẩm Dương, nhưng ông chủ Chung Sam cũng gặp được các diễn viên khác,
nên cũng thỏa mãn rồi.
Ông chủ Đổng lái xe chở Chung Sam đến
khách sạn Hoàng Triệu Vạn Hào, Kỷ Đạt lái xe ở đằng xa chạy theo, vừa
lái xe vừa suy nghĩ làm sao để dò la được em yêu Quốc Đông ở khách sạn
nào.
Khi xe vừa đến khách sạn Vạn Hào, bước xuống xe là Kỷ Đạt mừng húm.
Xe taxi đậu ngay cổng khách sạn Sheraton kế bên khách sạn Vạn Hào, bước
xuống hai người khách, một là ông Nga ở Đại Liên, còn một người kia
chính là Hồ Quốc Đông của mình.
Kỷ Đạt chào ông Đổng: “Ê, ông
Đổng, ông đưa ông chủ Chung vào đi, tôi có việc qua bên Sheraton một
chuyến, ông đừng đặt phòng cho tôi nhé.”
Ông chủ Đổng sốt sắng: “Ê, ông chơi vậy là sao, tôi bỏ tiền ra đặt phòng cho ông, ông còn đòi ở Sheraton nữa hả?”
Kỷ Đạt vội xua tay, nói một cách bí ẩn: “Tôi thấy anh là bạn tôi nên mới
nói cho anh nghe. Hồi nãy tôi thấy vợ tôi cùng một thằng tây chui vào
Sheraton, nên giờ tôi phải đi theo vào đó xem thử.”
Ông Đổng nghe xong tin này tá hỏa, nên mau chóng để anh ta đi, trước khi để Kỷ Đạt
qua đó, còn vỗ vai anh ta, khuyên anh ta nên bình tĩnh, nếu vấn đề
nghiêm trọng thì cứ gọi điện cho ông, khu này là địa bàn của ông, còn
nói Đổng tôi quen bạn bè nhiều, chẳng lẽ không đủ đè bẹp một ông Nga
sao?
Chung Sam vừa nghe nhắc đến đi đánh ghen, mắt sáng rỡ lên,
cũng đòi đi theo, trong lòng của ông chủ người Quảng Châu này, người
vùng Đông Bắc chỉ có hai dạng: Một là dạng anh hùng hào kiệt như Lôi
Phong vậy, hai là xã hội đen.
Ông Đổng bị ông Sam này làm cho
phát điên, chẳng biết từ đâu mà trong ấn tượng về người Đông Bắc của ông này lại như vậy, nên đành phải kéo ông Sam đi vào khách sạn Vạn Hào,
vừa lôi ông ta vào vừa nói: “Chẳng phải ông muốn gặp Triệu Bản Sơn sao,
đi theo tôi, tôi dẫn ông đi gặp Triệu Bản Sơn.”
Chung Sam đang do dự không biết nên đi gặp Triệu Bản Sơn hay đi theo Kỷ Đạt, nhưng cuối
cùng vẫn quyết định đi gặp Triệu Bản Sơn.
Ông Đổng lôi Chung Sam
vào thang máy, đến tầng thứ hai mươi mấy, rồi mở khóa, đẩy cửa, kéo ông
ra thẳng cửa sổ, mở rèm ra: “Ông chủ Chung, ông nhìn xuống dưới xem, đối diện vị trí này chính là khu căn hộ cao cấp Hoa viên ven hồ, Triệu Bản
Sơn sống ở đó đó. Ông ngồi canh thử xem, biết đâu có thể gặp được Triệu
Bản Sơn.”
* * *
Kỷ Đạt bởi vì phải nói xạo một hồi với ông Đổng nên lỡ mất một khoảng thời gian, đợi đến lúc anh ta đi vào khách
sạn Sheraton, thì vừa thấy Hồ Quốc Đông và người đàn ông người Nga đó đi vào thang máy.
Kỷ Đạt đến thẳng quầy tiếp tân, hỏi cô tiếp tân hai người vừa rồi là ở phòng số mấy.
Người ta làm tiếp tân chứ đâu ngốc gì, nên đâu có nói.
Kỷ Đạt nôn nóng, móc ví tiền ra quăng lên bàn: “Lấy một phòng!”
Tiếp tân cười: “Dạ, thưa ông, ông có yêu cầu gì không?”
“Thì lấy phòng nào đối diện phòng của hai người hồi nãy!”
“…”
Sau đó, Kỷ Đạt cầm thẻ phòng lên lầu.
* * *
Khi Kỷ Đạt gõ cửa phòng của Quốc Đông, thì Hồ Quốc Đông và Leonid cũng mới
đặt hành lý xuống nền nhà, còn chưa kịp cởi áo khoác nữa.
Khi
Leonid mở cửa ra, Kỷ Đạt rất mừng rỡ và hài lòng khi phát hiện người đàn ông của mình không có làm bậy gì với ông người Nga này.
Kỷ Đạt
rất bình tĩnh đứng gác chân, còn vỗ vỗ vai của Leonid rằng: “Anh bạn
này, nể tình chúng tôi đều thừa kế chủ nghĩa Mác - Lênin, đêm nay anh có thể ngủ phòng tôi không?”
Leonid xanh cả mặt.
Kỷ Đạt suy
nghĩ kỹ mới phát hiện bây giờ Nga đã không còn ở thời Liên Xô cũ rồi, họ đã không còn đi theo chủ nghĩa giai cấp vô sản gì nữa rồi. Cho nên, anh ta lấy điện thoại trong phòng khách sạn gọi xuống tổng đài: “Tiếp tân
phải không, tôi là khách ở phòng xxxx, bây giờ tôi có thể đổi phòng được không?”
Cô tiếp tân nói được.
Kỷ Đạt: “Phòng tổng thống ở đây bao nhiêu tiền một đêm?”
“Tám ngàn tệ một đêm.”
“Được, ở một đêm.”
Tiễn Leonid đi qua phòng tổng thống, Kỷ Đạt giống như một con hổ đói vồ lấy và đè Hồ Quốc Đông xuống.
Hồ Quốc Đông mở đôi mắt to nhìn chằm chằm anh ta, nghĩ ngợi mãi, sau đó mở thò tay bắt đầu cởi quần áo của Kỷ Đạt.
Hai người đều là người to béo, không phải dạng cơ thịt, mà to béo có bụng
phệ, tuy vóc dáng hao hao với nhau, nhưng mỗi người có đặc điểm khác xa. Kỷ Đạt để râu, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to đùng. Còn Hồ Quốc
Đông thì đeo mắt kính, trên người sạch sẽ không đeo gì cả.
Kỷ Đạt không hiểu tại sao mình lại thích phải loại người vẻ ngoài thì thật thà, bên trong thì lém lỉnh như Hồ Quốc Đông.
Hồ Quốc Đông càng không hiểu tại sao mình lại thích phải ông chủ giàu sụ này.
Tóm lại, sau một hồi mây mưa thế này thế nọ, rồi lại thế nọ thế này, xong
việc, hai người mỗi người châm một điếu thuốc, rồi chen chúc nhau trên
một chiếc giường đơn bé tí trong phòng ngồi xem ti vi.
Xem được một hồi, Hồ Quốc Đông vẩy tàn thuốc, rồi hỏi: “Kỷ Đạt, anh biết từ khi xong việc ấy, em cứ suy nghĩ gì không?”
Kỷ Đạt nghĩ ngợi một hồi rồi nói không biết.
Hồ Quốc Đông nói: “Em đang nghĩ, sao không để Leonid ở cái phòng đôi nhỏ
xíu này, chúng ta qua ở phòng Tổng thống cao cấp sang trọng kia chứ?”
“…”
“…”
“Em Đông, sao em không nói sớm cho rồi.”
Sáng hôm sau, sau khi tắm rửa vệ sinh xong, mở cửa ra, Kỷ Đạt nhìn thấy Leonid đang rầu rĩ đứng trước cửa phòng.
Còn Quốc Đông thì rất bình tĩnh nhìn người bạn thân của mình một cái, rồi
thản nhiên mặc quần áo, không hề che đậy hay giấu giếm gì để cho Leonid
nhìn thấy trên cổ của mình có đeo một sợi dây chuyền vàng.
Sợi dây chuyền đó trước đây đeo trên người của Kỷ Đạt.
Kỷ Đạt vừa nhận cuộc điện thoại, Chung Sam nói muốn đi trải nghiệm thử thú vui nhà nông Đông Bắc, nên gọi cho Kỷ Đạt nhờ anh mau chóng thu xếp
giúp. Kỷ Đạt quay đầu lại hỏi Quốc Đông: “Đi tìm hiểu thú vui nhà nông
Đông Bắc, em đi không?”
“Thú vui nhà nông Đông Bắc? Sao bằng đến nhà anh có nhiều thú vui hơn.”
“Hí hí, anh cũng nghĩ vậy.”
Tuy là nói vậy, nhưng Quốc Đông vẫn đồng ý cùng Kỷ Đạt đi trải nghiệm thú
vui nhà nông vùng Đông Bắc một chuyến, dù gì thì công việc ở Thẩm Dương
nhà họ cũng không gấp gáp gì.
Leonid lại mở miệng bằng giọng nói
của vùng biển, nói là anh ta còn phải đi chào hỏi, thăm nom bạn bè ở
Thẩm Dương, nên không đi cùng họ. Thật ra, anh này chịu không nổi cảnh
người bạn thân “chuẩn men” của mình lại quan hệ lăng nhăng với một người đàn ông “chuẩn men” khác, nên kiếm cớ từ chối đại cho rồi.
Kỷ Đạt không thân với Leonid, nên nói vài câu xã giao khách sáo rồi thôi.
* * *
Họ quyết định đi trải nghiệm thú vui nhà nông vùng Đông Bắc ở ngoại ô của
Thẩm Dương, lái xe cũng mất một hai tiếng đồng hồ. Ông chủ Đổng, Chung
Sam đi một xe, Kỷ Đạt và Hồ Quốc Đông đi một xe, chiếc chạy trước chiếc
chạy sau chạy trên đường cao tốc đến thẳng khu trải nghiệm thú vui nhà
nông vùng Đông Bắc đó.
Bây giờ đã là cuối tháng mười một rồi,
nhiệt độ vùng Đông Bắc từ lâu đã xuống dưới âm mười mấy độ. Tuyết cũng
rơi mấy đợt rồi, hai bên đường đều là những đống tuyết trắng xóa cả một
vùng.
Đêm qua hai người ân ái đến tận khuya, ban ngày lại làm
việc, xem hát tung hứng, nên Hồ Quốc Đông lẫn Kỷ Đạt đều thấm mệt. thế
là hai người đổi tài cho nhau, mỗi người lái xe một tiếng đồng hồ, theo
sau xa xa chiếc xe của ông Đổng.
Trong lúc Kỷ Đạt lái xe, điện
thoại của Hồ Quốc Đông vang lên, anh ta làm biếng cầm điện thoại lên
nghe nên bật loa điện thoại lên, đầu dây bên kia là thằng em trai: “Anh, em Trình đây.”
“Ừ, sao vậy?”
“Anh còn ở Nga hả? Khi nào về lại Đông Bắc.”
“Sao vậy?”
“Em nhớ anh.” Quốc Trình cười thẹn thùng.
Kỷ Đạt đang lái xe, cũng cười phá lên, “Thằng em Quốc Trình của em cũng đã là chàng trai hai mươi tuổi rồi, sao mà còn bám anh trai dữ vậy?”
Hồ Quốc Trình nghe tiếng bèn nhận ra người ở kế bên anh mình là Kỷ Đạt,
nên nhao nhao lên: “Anh, sao cái ông chủ quê mùa đó cùng đến Nga vậy?”
“Xí”. Kỷ Đạt mắng lại: “Tôi với anh trai cậu là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật ở Thẩm Dương nè!”
Hồ
Quốc Đông đập cho Kỷ Đạt một cái, rồi bịt ống nghe điện thoại lại mới
mắng Kỷ Đạt: “Anh khùng hả, em cũng đáng đời lắm, hẹn hò với anh ở nhà
vệ sinh nhà hát Lão Lưu Căn, rồi lại theo anh đi hưởng tuần trăng mật
chết dẫm gì ở tận nhà nông dân hả?”
Quốc Trình không nghe rõ anh
trai mình nói gì, nên chỉ tự mình gào thét trong điện thoại: “Ông chủ
quê mùa! Tôi đố ông một câu đố!”
“Câu đố gì?”
“Một thằng cha mập từ trên lầu rơi xuống biến thành cái gì?”
Mấy câu này Kỷ Đạt đều từng đoán qua hết, nên trả lời: “Biến thành thằng cha mập chết tiệt.”
“Đúng rồi, biến thành ông đó.”
“…” Kỷ Đạt sờ sờ mũi, hay nhỉ, thằng nhóc ranh này, mình có phải chạy đằng nào cũng dính đạn của nó không nhỉ?
Hồ Quốc Đông cầm lấy điện thoại cười hả hê, bỗng nhiên nói vào điện thoại
dạy thằng em mình: “Quốc Trình, phải lịch sự chút xíu, đừng nói ông chủ
Kỷ như vậy.”
Quốc Trình không nói gì, chỉ là dùng mũi thở hổn hển.
Hồ Quốc Đông lại vui cười: “Đây là anh rể em đó, biết không?”
“Hả…?”
Quốc Trình ngớ cả người.
Kỷ Đạt mừng rơn: “Em vợ ơi, cũng phải gọi anh rể một tiếng chứ.”
Cách.
Quốc Trình cúp máy cái rụp.
Hồ Quốc Đông xỉ vả Kỷ Đạt: “Anh cũng biết nhân cơ hội quá hen.”
Kỷ Đạt một tay cầm vô lăng lái xe, một tay mò “cái cần số” ở giữa hai đùi
của Quốc Đông, miệng thì nói: “Không chủ động chút xíu, biết đâu em vợ
không đồng ý thì sao.”
Hồ Quốc Đông đẩy tay anh ta ra: “Anh chủ
động quá, nó càng không đồng ý nữa.” Quốc Đông cúi xuống nhìn vào điện
thoại, Quốc Trình lại gọi cho anh ta. Quốc Đông nghĩ ngợi một hồi, rồi
tắt máy luôn.
Đây là em trai, chứ đâu phải con trai mình, cho nó hoảng sợ chút xíu coi như rèn luyện cho nó.
Sau hai tiếng đồng hồ lái xe, Kỷ Đạt, Hồ Quốc Đông theo sau xe của ông Đổng và Chung Sam đến làng quê để trải nghiệm thú vui nhà nông vùng Đông
Bắc.
Cái làng nhỏ này không có đặc sản gì cả, nhưng mấy năm gần
đây mọi người đều nóng lên thú vui nhà nông, nên mới phất lên, biết bao
nhiêu khách đến đây để trải nghiệm cuộc sống người dân Đông Bắc.
Do ngôi làng này ở trên một ngọn núi nhỏ, nên nhiệt độ còn thấp hơn Thẩm
Dương mấy độ lận, vừa bước xuống từ chiếc xe hơi LandRover có mở lò
sưởi, Chung Sam lạnh đến nổi run lập cập hắt xì liên hồi.
“Tôi
chưa bao giờ đến những nơi âm đến mười mấy độ mà.” Chung Sam trông có vẻ rất phấn khích, quần áo mũ nón trên người anh ta từ đầu đến chân đều là sau khi đến vùng Đông Bắc mới đi mua, nếu như không nghe anh ta nói
tiếng Hoa lai giọng địa phương, thì quả thật bộ dạng lẫn cách ăn mặc của anh ta không khác gì người Đông Bắc.
Chủ nhà mà trước đó đã liên hệ đặt chỗ trước dẫn cả bốn người vào nhà, nhà rất to rất sáng sủa, gần sát cửa sổ có một cái lò sưởi, do bây giờ là ban ngày, cho nên nhiệt độ lò sưởi không cao lắm, ấm ấm rất dễ chịu, dưới chân giường có xếp hai
bộ drap giường, chăn mền.
“Bên này là nhà hướng bắc, nhà bên
hướng nam chút nữa dẫn các vị qua đó.” Chủ nhà nhiệt tình cười đon đả,
hai tay giấu trong ống tay áo.
Nhà này không nhiều phòng, một
dành cho chủ nhà ở, hai phòng dành cho khách ở. Sau khi sắp xếp chia
phòng xong, Kỷ Đạt ở một căn với Quốc Đông, ông Đổng ở một căn với Chung Sam.
Buổi tối lúc ăn cơm, ông Đổng cố tình gọi món thịt heo cải
chua mà Chung Sam đã chờ đợi từ lâu. Chiếc hũ đất to đùng đùng để ủ cải
chua đặt ở ngoài sân, sâu gần một mét, trên đó có đặt một tảng đá to đè
chặt. Vừa mở hũ ra, cả sân đều là mùi cải chua. Chủ nhà lấy cả một bó
cải chua ra, cắt một nửa cho vào nồi.
Đợi đến khi món thịt heo
cải chua được mang lên, những miếng cải chua vàng ươm xen lẫn những
miếng thịt mỡ trắng ngần, nhìn thôi đã thấy thèm.
Bốn người đàn ông nhanh chóng ăn hết thức ăn, trong đó người nhỏ con nhất là Chung Sam nhưng lại ăn nhiều nhất.
Ăn uống no say, bốn người chui lên trên lò sưởi chơi đánh bài, trò chuyện mãi cho đến tận khuya mới dứt.
Chủ nhà rất có trách nhiệm, lò sưởi đã được đốt nóng, nói họ tắm rửa xong
là ngủ được ngay, nửa đêm ông chủ nhà sẽ lo giảm bớt lửa trong lò, đảm
bảo họ không bị nướng khét. Kỷ Đạt dùng mắt liếc nhìn Quốc Đông một cái, sau đó chạy đến trước mặt ông chủ nhà nói với ông ta rằng: “Ông bạn ơi, không cần đâu. Hai anh em chúng tôi đều là người Đông Bắc cả, trong nhà trước đây đều có lò sưởi, chốc nữa tụi tôi tự giảm lửa xuống là được
rồi. Ông không cần vào nhà để lo chuyện này đâu.”
Đợi mọi người
đều về phòng hết, Hồ Quốc Đông đạp một phát lên đầu gối của Kỷ Đạt: “Anh có âm mưu gì hả? Nửa đêm nửa hôm không cho người ta vào nhà tắt lửa,
anh chuẩn bị làm gì em đây?”
Kỷ Đạt cười hí hí né sang một bên,
rồi bỗng chốc đè lên người của Quốc Đông: “Em xem thử, cái lò sưởi to
đùng dành cho bốn người ở mà chỉ có hai chúng ta, vậy thì hai ta đừng có lãng phí cái giường ấm áp này chứ.” Vừa nói, vừa thò tay cởi phăng quần áo của Quốc Đông. Hồ Quốc Đông giả vờ chống chọi như mấy chị em phụ nữ
con gái nhà lành còn thẹn thùng, e ấp, rồi sau đó nằm im thẳng đơ mặc Kỷ Đạt muốn làm gì thì làm.
Phải công nhận cái lò sưởi này ấm thật, hai người trần trụi như vậy mây mưa với nhau lúc thế này lúc thế kia,
không cần đắp chăn vẫn không cảm thấy lạnh.
Mây mưa xong cuộc,
hai người mạnh ai nấy lăn sang một góc, dang tay bành chân nằm ngửa ở đó thì thầm thỏ thẻ. Nói về người nhà, kể về công việc, kể về bạn bè, nói
đến khi nào buồn ngủ, rồi âm thanh dần dần tắt ngúm hẳn.
Hồ Quốc
Đông nửa đêm bị lò sưởi đốt nóng đến tỉnh giấc. Loại lò sưởi này nếu như nửa đêm không dậy giảm hoặc tắt lửa, lửa càng lúc càng cháy rực, người
nằm trên đó sẽ bị khô khốc đến chảy máu mũi.
Hồ Quốc Đông lay Kỷ Đạt: “Ê, em kêu anh dậy đi anh, đi xuống giảm lửa đi.”
Kỷ Đạt bị Quốc Đông lay tỉnh, ngồi dậy dùng tay quệt mũi, ôi thôi, cả tay đầy máu.
“Máu chảy ròng ròng thế này mà vẫn ngủ được, kiếp trước anh là đàn bà phải
không?” Hồ Quốc Đông liền lấy tấm giấy ở bên cạnh cho anh ta lau máu
mũi, mây mưa suốt cả đêm bây giờ mới có dịp lau chùi vệ sinh sạch sẽ.
Kỷ Đạt quấn quần áo trên cổ, mũi còn cắm hai miếng giấy để thấm máu, rồi
cứ như vậy đi xuống dưới đất tắt lửa, vừa tắt vừa cười hí hí, cười hoài
không thôi.
Hồ Quốc Đông hỏi: “Cười gì vậy?”
Kỷ Đạt đáp: “Thì cười hai chúng ta.”
“Hai chúng ta thì có gì đáng cười chứ.”
“Cười hai ta hạnh phúc, lấy đại một trích đoạn nào đó là đủ để đóng một tuồng “Gia đình Đông Bắc” rồi.”
“Muốn đóng anh đóng đi, em không làm mấy chuyện mất mặt này.”
“Đúng, chúng ta không đóng hoạt cảnh hài kịch, mà phải đóng phim hành động tình cảm của Nhật.”
Nói xong, Kỷ Đạt vứt hết quần áo trên tay, lại vồ lấy và bắt đầu đè lên Hồ Quốc Đông.