“Ai đến thực tập hai tháng vậy?” Anh Ngô đẩy gọng kính lên, rồi quay sang cô thư ký theo sau lưng mình.
Cô thư ký nói: “Đây là sinh viên thực tập hè đợt thứ 3, do năm trường đại
học trong top ở khu vực Hoa Bắc tuyển chọn ra những sinh viên học ngành
thiết kế kiến trúc, tổng cộng gồm mười người. Lớn nhất là các học viên
cao học năm thứ hai, nhỏ nhất là sinh viên đại học năm thứ ba. Vốn dĩ
trước đây dự kiến sẽ do năm nhà thiết kế cấp dưới của anh Ngô, mỗi người hướng dẫn hai sinh viên, nhưng gần đây do con chị Vương bị bệnh, nên
chị bận lo chăm sóc con cái, cho nên hai sinh viên vốn dĩ do chị Vương
hướng dẫn giờ đây nhờ anh Ngô hướng dẫn giúp một em.”
Anh Ngô gật đầu: “Được, đợi em sinh viên đến thì cho lên phòng làm việc gặp tôi.”
Đừng tưởng mặt anh ta tỉnh bơ, nhưng thực tế trong lòng anh ta lại không nín được cười. Tuy thành tích của anh rất đáng nể, nhưng anh chưa bao
giờ làm giáo viên hướng dẫn người khác cả, cho nên lần này nghe nói có
cơ hội hướng dẫn đồ đệ, đương nhiên là vui mừng rồi. Thế là, chuyện phải hướng dẫn thêm sinh viên, một việc mà mọi người đều xem là rắc rối
phiền phức, thì anh Ngô lại cho là một việc tốt đẹp.
Năm phút
sau, một sinh viên đeo mắt kính gọng đen, tóc rối như ổ quạ, lưng đeo
cái ba lô đựng laptop chuyên dùng cho sinh viên, ép buộc mình mặc cái bộ áo vest, đi theo sau cô thư ký đi vào. Cậu sinh viên này trông có vẻ
không có khiếu giao tiếp, vừa bước vào phòng làm việc là cứ cúi gằm mặt
xuống, trông rất là khép kín. Nhưng những nhà thiết kế không thích giao
tiếp, không biết cách ăn nói cũng không phải là ít. Bản thân anh Ngô
cũng là một người ít nói, trước đây, anh còn lo lắng tụi sinh viên được
chọn đến thực tập sẽ ồn ào lắm, bây giờ xem ra thì sự lo lắng đó là dư
thừa. Những sinh viên ngậm miệng vùi đầu vẽ bản vẽ luôn tốt hơn nhiều so với những sinh viên suốt ngày mồm mép ba hoa.
“Anh Ngô ơi, em
này là bạn Lưu, năm nay năm thứ ba đại học, sẽ làm việc dưới trướng của
anh trong hai tháng.” Cô thư ký giới thiệu vắn tắt vài ba câu, rồi quay
đầu nhìn sang cậu sinh viên đang nín thinh đó, nôn nóng thúc giục anh
chàng: “Em Lưu, sao không chào hỏi anh Ngô đi?”
Đúng vậy, người
được phân đến chỗ anh Ngô thực tập, chính là bạn Lưu “trạch nam biến
thành gay” trên blog đó. Đừng tưởng bình thường trên mạng cậu này vừa
mồm mép vừa xông xáo, nhưng trong thực tế thì là một người khép kín buồn tẻ, ngoại hình không chải chuốt, nhìn thấy con gái cũng đỏ mặt, lần này cậu ta hoàn toàn bị cô thư ký xinh đẹp gợi cảm này làm lóa mắt, trong
lòng toàn nghĩ ngợi đến mấy truyện sex YY, suốt cả quãng đường chỉ dám
đi theo sau gót chân người ta, đầucuũng không dám ngẩng lên.
Cậu ta vừa rồi còn lén lút chụp lại đôi chân dài của cô thư ký rồi post lên blog, chú thích:
@Còn gọi tôi là trạch nam biến thành gay thì tôi xóa account (anh chàng này
lại đổi nick nữa): Ngày đầu tiên thực tập hồi hộp đủ thứ, nhưng mà có
một cô gái chân dài có thể làm đề tài truyện YY cho tôi! Đôi chân rất
thon dài! Chân dài thì đều là gái đẹp cả!!! Những ai trên blog nói tôi
là tự biến thành gay thì dẹp hết cho tôi, tôi đây thẳng (straight men)
còn hơn cột nhà nữa kìa!!!
Đang mơ màng thì bị cô thư ký đẩy một
phát, lúc này bạn Lưu mới bừng tỉnh, vội vàng tỉnh táo hẳn lên, rồi tự
nhủ với mình “việc chính quan trọng hơn”, lòng bànay t của cậu ta cũng
ướt cả mồ hôi. Bạn Lưu vội chùi tay ướt mồ hôi lên đùi, bước lên hai
bước bắt tay với anh Ngô, đầu cúi mãi cũng phải ngẩng lên chào: “Chào
thầy Ngô… Ồ, sao lại là anh!!!”
Anh Ngô đang giơ tay giữa chừng,
thì nhìn thấy chàng sinh viên trước mặt mình mặt đỏ lừ, trong đầu anh
toàn câu hỏi: “Cái gì là sao lại là anh? Cậu quen tôi à?” Vừa nói vừa
bắt đầu dò xét bạn Lưu, cuối cùng anh ta khẳng định cả đời này lần này
là lần đầu tiên gặp người này.
“Không không không…” bạn Lưu giống như dẫm phải kiến lửa, vội nhảy cẫng lên: “Thầy không có quen em, thầy
đương nhiên không quen em!” Cậu ta vội vã xua tay, cậu ta làm sao có thể nói với anh Ngô rằng, từ cái nhìn đầu tiên nhìn anh Ngô là nhận ra
ngay, anh chính là người lấy tên nick “trạch nam thích suy ngẫm cuộc
đời” cơ chứ? Ai biểu anh ta cứ phải dùng hình thẻ của mình gắn lên hình
CP của blog, bạn Lưu từ lâu đã ghi nhớ trong đầu cái vẻ mặt khôi ngô
tuấn tú nhưng lại hơi dịu dàng của anh Ngô rồi.
Anh Ngô nhíu mày, tuy phản ứng chậm nhưng anh Ngô đâu phải là khờ, cái bản mặt phản ứng
của bạn Lưu hoàn toàn không giống là chưa từng quen anh, nhưng dù sao đi nữa thì bây giờ đang ở công ty, cho dù có những ân oán tình thù gì đó
cũng phải để sau đó mới tính tiếp. Anh Ngô cầm những tác phẩm của anh
từng thiết kế trước đây, kéo bạn lưu đến bên cạnh rồi giảng dạy cho cậu
ta những tình hình cơ bản, rồi đặt một chồng tài liệu dày cộm vào tay
của bạn Lưu. Anh Ngô không phải là người hay giấu nghề, đã là đồ đệ,
phân cho mình hướng dẫn, cho dù chỉ có hai tháng, thì anh vẫn dạy dỗ học trò của mình cho thật tốt, ít ra thì cũng để cho nó học được điều gì
đó.
Bạn Lưu nhìn thấy đống tài liệu đang ôm trên người nhiều thế
này, lại nhìn nhìn người đang đứng trước mặt mình, cùng với vẻ mặt dịu
dàng trong hình trên blog, trái tim cậu ta giống như bị đụng phải vậy,
đập thình thịch mãi. Bạn Lưu trước khi đi thực tập, đã chuẩn bị sẵn tâm
lý sẽ bị giáo viên hướng dẫn sai như trợ lý, hoàn toàn không ngờ ngày
đầu tiên đi làm sẽ gặp vụ xì căng đan này… Haizz, người quen (dù chỉ đơn phương), còn là giáo viên hướng dẫn nữa, lại có thể chia sẻ với anh ta
nhiều tài liệu đến thế, lúc giảng dạy lại rất tường tận, rõ ràng và chịu khó, hoàn toàn không phải cứ mặc kệ sinh viên thực tập có cũng được,
không có cũng được, mà là thật sự muốn chỉ bảo cho anh nhiều điều…
…Ê, anh Ngô kia, anh đừng có đối xử tốt với cậu ta quá, anh có biết bọn con gái thích boylove đặt cho cậu ta biệt danh gì không?
Anh Ngô đứng dậy nhìn đứa học trò của mình đang ôm đống tài liệu mà đầu
càng cúi càng thấp, anh Ngô tưởng là cậu ta không chịu nổi những lời
giảng dạy của mình, chứ hoàn toàn không hề biết là trạch nam này mắc cỡ
ái ngại vì nhận được nhiều điều quý báu như vậy. “À, thầy cũng không để ý đến thời gian nữa, đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, chắc em nghe chán rồi phải không?” Anh Ngô cười rất hiền lành: “Em cầm đống tài liệu này
đi xuống xem trước, khi nào rảnh thì xem, nhớ được bao nhiêu thì nhớ,
nhưng mà đừng cho phát tán ra ngoài, đây là những ví dụ thật mà thầy làm ngành này mấy năm trời gặp phải, chỉ cho em xem thôi, chỉ một mình em
thôi.”
Trong thâm tâm của bạn Lưu đã nước mắt ràn rụa: …bên tai có những tiếng thỏ thẻ play gì thì là phạm quy vậy.
Nhìn thấy bóng dáng bạn Lưu ôm chồng tài liệu lảo đảo bước ra khỏi phòng làm việc của mình, anh Ngô bỗng nhiên vui sướng lên: Có đồ đệ cũng thú vị
thật, cậu ta giống con chuột nhắt, đôi mắt hí long lanh thật đáng yêu.
Tiếp đó, anh ta vỗ vào đầu một cái: quên mất hỏi thằng bé quen mình ở
đâu nữa.
Tiễn đồ đệ của mình ra về xong, anh Ngô lại quay về bên
chiếc máy tính mở trang chủ ra, click chuột một cách có ý thức vào trang blog mà mình hay vào nhất, gần một tiếng đồng hồ vừa qua, những người
bạn mà anh Ngô đang theo dõi đều không có post bài mới, trên blog yên
ắng vô cùng. Gần đây, cũng không biết tại làm sao, lượng fan của anh ta
tăng vụt lên đáng kể, nhất là mấy ngày trước có post một entry mà đã có
hàng trăm câu comment phản hồi rồi, câu comment nào cũng chúc anh Ngô và “trạch nam tự biến thành gay” kia trăm năm hạnh phúc…Có ai có thể nói
cho anh Ngô biết không? Trạch nam tự biến thành gay là ai?
Anh ta chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy mấy comment đó, nên cứ lờ đi, sau đó
lại vào phần cài đặt, đổi lại chế độ “chỉ có những người bạn của tôi
đang theo dõi mới có thể gửi comment phản hồi”, hạn chế hết tất cả những câu phản hồi của những người xa lạ.
Anh Ngô đang lướt blog, bỗng nhiên có một cái nick tên là @Gọi tôi là trạch nam tự biến thành gay
nữa thì tôi xóa nick, lọt vào tầm nhìn của anh. Anh Ngô hoàn toàn không
hề biết nick này làm sao mà có thể chui vào danh sách những người bạn
của mình, nhưng ID của blog này có mấy chữ “trạch nam tự biến thành gay” đã thu hút anh ta, khiến anh ta đọc một cách tỉ mỉ blog của anh chàng
đó.
@Còn gọi tôi là trạch nam biến thành gay thì tôi xóa account
(anh chàng này lại đổi nick nữa): Ngày đầu tiên thực tập hồi hộp đủ thứ, nhưng mà có một cô gái chân dài có thể làm đề tài truyện YY cho tôi!
Đôi chân rất thon dài! Chân dài thì đều là gái đẹp cả!!! Những ai trên
blog nói tôi là tự biến thành gay thì dẹp hết cho tôi, tôi đây thẳng
(straight men) còn hơn cột nhà nữa kìa!!!
Trên blog còn có một
tấm hình minh họa nữa, đó là bóng của một người mặc váy công sở, lộ ra
đôi chân dài, chân mang giày cao gót.
“…” Anh Ngô ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa tìm cô thư ký đang bận bịu, rồi mở miệng gọi to: “Cô thư ký ơi, vào đây một chút!”
Cô thư ký nhanh chóng chạy vào: “Anh Ngô, có chuyện gì vậy?”
“Ờ… Cô xoay lưng lại, lưng hướng vào tôi.”
“Hả?” Cô thư ký không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay lưng lại.
“…” Anh Ngô so sánh bóng dáng của cô gái trong hình trên blog và dáng sau lưng của cô thư ký, rồi trầm ngâm.
“Anh Ngô, có vấn đề gì không?”
“Không có, cám ơn cô đã giúp đỡ.” Anh Ngô cười rồi nói: “Nhờ cô gọi bạn Lưu hồi nãy vào đây lần nữa.”
“Sao vậy? Vừa rồi anh có công việc chưa giao hết à?”
Anh Ngô lắc đầu, lần đầu tiên anh cười bí hiểm, ý sâu xa: “Không phải, chỉ là bổng nhiên phát hiện ra người quen.”
Cô thư ký gật đầu chuẩn bị bước ra, thì đột nhiên bị anh Ngô gọi lại: “À, đúng rồi…”
“Sao ạ?”
“Chân cô quả thật rất dài.”
“…”
Một lúc sau, bạn Lưu mà được anh Ngô miêu tả là có một đôi mắt ướt long
lanh đen sáng đó thở hổn hển chạy trở vào: “Thưa thầy Ngô, thầy gọi em
có việc gì ạ?” Những tài liệu mà anh Ngô đưa cho bạn Lưu này đã hoàn
toàn thu phục được cậu ta, bây giờ cậu ta cảm thấy thầy hướng dẫn của
mình là ông thầy vừa giỏi vừa tốt độc nhất vô nhị trên đời này. Bởi vì
xem tài liệu quá chăm chú, nên tóc của bạn Lưu càng rối bời, nếu như hồi nãy còn nói là ổ quạ, thì bây giờ ngay cả ổ quạ cũng không bằng.
Anh Ngô ngồi trên bàn làm việc, mười ngón tay đan xen vào nhau để trước
người, trên mặt nở nụ cười hiền lành dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhõm
hẳn: “Bạn Lưu, em có thể giải thích cho thầy biết, cái gì gọi là “trạch
nam tự biến thành gay” không? Với lại, tại sao fan của em lại nói chúng
ta là một đôi vậy?”
“……. Thưa, thưa thầy, thầy nghe em giải thích!”
“Ừ, thầy đang nghe đây.”
Hoàn