Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Chương 13: Chương 13: Máy hút khói được bảo hành trọn đời




Khu dân cư Ánh nắng có mấy chục tòa nhà, trong đó tầng trệt của tòa nhà số 1 tới tòa nhà số 10 đều là cửa hàng. Những người làm ăn ở đây đều không phải là dân bản xứ. Cứ dịp giáp Tết, thậm chí trước Tết tận hai tháng nữa, rất nhiều chủ cửa hàng đã đều đóng cửa về quê.

Giờ nay chỉ có hai cửa hàng chịu khó mở cửa. Đó là cửa hàng bán đồ lưu niệm “Ngôi nhà vui vẻ” ở tòa nhà số 5, ông chủ và bà chủ là người sống trong khu dân cư này, nên nghe nói cửa hàng sẽ mở cửa đến 29 Tết.

Cửa hàng còn lại là cửa hàng bán “sản phẩm chuyên dùng của Anh Em Hà Đồng” ở tòa nhà số 6 đối diện tòa nhà số 5.

Anh Em Hà Đồng là một xưởng sản xuất đồ điện có tiếng cả nước, khởi nghiệp bằng sản xuất tủ lạnh, đến giờ đã phát triển rất nhanh chóng, sản phẩm mở rộng đến mấy chục chủng loại, có hàng ngàn sản phẩm, là nhãn hiệu đồ điện gia dụng số một trên thế giới.

Cửa hàng bán sản phẩm chuyên dùng của Anh Em Hà Đồng mỗi khi vào mùa bán rất chạy, kiếm được cả khối tiền, nhưng đến mùa ế, chỉ không bị lỗ vốn để tiếp tục cầm cự mà thôi.

Theo lẽ thường, mùa xuân là mùa bán chạy, nhưng do cửa hàng đặt ở khu dân cư này chủ yếu là người ngoại tỉnh là chính, nên hễ Tết đến là họ về nhà, đương nhiên ảnh hưởng đến sức tiêu thụ.

Anh Vương, chủ cửa hàng cũng không lo. Anh cho công nhân nghỉ Tết sớm cho khỏe, một mình anh trông coi cửa hàng, cũng nhàn rỗi. Dù gì đi nữa thì anh cũng sống một mình, một người ăn nên làm ra, cả nhà không lo đói, mỗi ngày bán được chiếc máy nào thì bán, kiếm được đồng nào hay đồng đó.

Hôm đó, có một thanh niên bước vào cửa hàng, dáng người không cao, thấp hơn anh Vương nửa cái đầu, nhưng rất xinh xắn, mặt mày tuấn tú, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, chẳng ra dáng vẻ đàn ông gì cả.

Anh ta mặc chiếc áo lông ngắn, trùm chiếc nón có viền lông trên đầu, đeo mắt kính gọng vàng. Đôi mắt đẹp sau kính dường như không dám nhìn thẳng vào người đối diện, mỗi khi chạm phải ánh mắt của anh Vương là mắt anh ngó sang chỗ khác nhanh chóng.

“Cậu cần mua gì? Tôi giới thiệu cho.” Chủ cửa hàng họ Vương rời khỏi chiếc máy tính, tạm ngưng trò chơi game diệt cương thi của mình.

Anh thanh niên quay mặt lúng túng: “Để tôi xem trước đã.”

Thông thường, khách hàng đã nói như vậy thường là không có ý định mua sắm cho lắm, nhiều khi chỉ là ăn xong sớm tạt vào dạo loanh quanh, hoặc cũng có khi, anh ta đã xem giá ở nơi khác rồi (thậm chí đã mua), chỉ đơn thuần ghé qua muốn dò giá mà thôi. Trong tình huống như vậy, những ai từng đào tạo qua ngành bán hàng đều biết rất khó để những vị khách này móc hầu bao, nên thường cứ mặc khách tự săm soi, xem ngắm, rồi chuyển sang những khách khác để giới thiệu sản phẩm.

Nhưng dầu gì đi nữa, trong cửa hàng cũng không có ai khác, cứ chúi mũi vào chơi trò diệt cương thi cũng nhàm chán, anh Vương liền khoanh tay trước ngực bước theo anh thanh niên này, thôi thì xem như có người trò chuyện với mình cũng được.

“Cậu thử kiểu này xem, điều hòa dạng đứng mới, 3 ngựa, có thể dùng để sưởi ấm đến 40 mét vuông, làm mát đến hơn 40 mét vuông, bên này là sứ thanh hoa, cái này là hoa sen mang phong cách Trung Quốc.”

“Còn cái này là hiệu Carsate của Ý, hai cửa, máy cao cấp mới nhập về. Nếu cậu không thích hàng của Ý, thì bên kia có kiểu truyền thống của Nhật.”

“Còn đây là máy nước nóng dùng trong bếp, đang khuyến mãi đặc biệt, 450 tệ, cậu mua một cái không? Nhìn cậu biết ngay anh là một người thương vợ. Mua cái máy này về gắn trên tường, nước rửa chén cũng sẽ là nước nóng, bàn tay vợ cậu sẽ mềm mại và mịn màng hơn.”

Lần này, anh thanh niên cuối cùng cũng mở miệng. Giọng anh ta the thé: “Ở nhà là tôi rửa chén.”

“Thấy chưa, tôi vừa nói cậu là người cưng vợ, còn rửa chén giúp vợ nữa…”

“Tôi chưa lập gia đình, trong nhà chỉ một mình tôi.”

“Ơ…” Anh Vương chủ cửa hàng nuốt lời: “Đàn ông cũng phải thương mình chứ, em trai ơi, tôi thấy bàn tay cậu em trắng nõn nà vậy, nếu mà bị chai sạn đi thì tiếc lắm đó.”

Nghe chủ cửa hàng nói vậy, chàng thanh niên nhìn xuống đôi tay của mình một cái, rồi lại ngẩng đầu lên.

“Anh thấy tay tôi đẹp thật hả?”

“Đương nhiên rồi, những người đàn ông có bàn tay đẹp không nhiều, cậu xem tay tôi đây, thô còn hơn tờ giấy nhám…” Anh Vương bỗng dừng lại đột ngột, bởi vì bàn tay anh đưa ra đang chạm phải cái gì đó thật mát. Đó chính là ngón tay của anh thanh niên kia.

Tay anh thanh niên kia mát rượi, chạm nhẹ vào tay anh Vương rồi nhanh chóng rụt lại.

Chủ cửa hàng họ Vương giả vờ không để ý đến, rồi chuyển chủ đề: “Hơn nữa, máy nước nóng của hiệu Anh Em Hà Đồng của chúng tôi là bảo hành 6 năm lận…”

“Vậy tôi mua”. Chàng thanh niên ngắt lời anh Vương, mua cái máy nước nóng một cách nhanh chóng đến bất ngờ.

Anh Vương đợi anh ta quẹt thẻ thanh toán và ký tên xong, bèn ở trong kho phía sau lấy ra một cái máy nước nóng. Máy không lớn, một tay là có thể ôm được hết.

Chàng thanh niên cúi đầu nhìn cái máy đang ôm trong người, rồi ngước lên hỏi: “Ông chủ ơi, máy này lắp như thế nào?”

Chủ cửa hàng đều rất rành những kỹ thuật này, anh vừa cúi đầu ghi chép xuất hàng, vừa nói chậm rãi: “Trong đó có chiếc móc dùng để móc lên tường, sau khi móc xong, gắn cái máy này lên là xong. Đây là máy nước nóng lấy nước từ bên dưới, một bên là lấy nước vào, một bên là mở để nước chảy ra, cậu xem tờ hướng dẫn sử dụng là biết dùng ngay.”

Ai ngờ chàng thanh niên lại ngắt lời của anh Vương: “Tôi nghe không hiểu gì hết, cũng không biết lắp. Anh có thể lắp giúp không?”

Anh Vương buột miệng nói: “Cậu không biết cũng không sao. Cậu có thể gọi số điện thoại bảo trì lắp đặt trong toàn quốc của hang Anh Em Hà Đồng…”

“Tôi không cần họ lắp, chỉ muốn anh lắp giúp.”

Anh Vương cuối cùng cũng dừng ghi chép mấy cái hóa đơn sổ sách ngẩng đầu lên: “Thành thật xin lỗi, cửa hàng chúng tôi là đại lý bán hàng, không có phục vụ hậu mãi. Tôi chỉ phụ trách bán hàng, không phụ trách lắp đặt.”

Anh thanh niên này họ Lý, để lại họ tên, chữ của anh ta rất nắn nót, ngay ngắn, kế bên họ tên còn ghi rõ địa chỉ nhà nữa. Anh Vương ngó qua mới phát hiện thì ra anh ta ở tầng trên cùng của tòa nhà số 5, còn mình thì ở tầng trên cùng của tòa nhà số 6, cửa sổ của hai nhà đối diện nhau.

Sau này, chàng trai họ Lý đó còn mua thêm mấy món đồ gia dụng nho nhỏ khác nữa, như bàn ủi, máy hút bụi, máy xay sữa đậu nành, nồi cơm điện, linh ta linh tinh, thứ gì cũng có.

Sau đó, anh Lý này còn xin số điện thoại cửa hàng, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến cửa hàng của họ.

“Anh Vương ơi, bàn ủi của tôi không dùng được. Anh có thể qua đây xem giúp được không?”

Ông chủ họ Vương trầm ngâm một lát rồi đồng ý. “Được, cậu để đó đi, chốc nữa sang sửa cho.”

Chàng trai mỉm cười một cách hài lòng, rồi cúp máy.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa nhà anh chàng họ Lý vang lên. Anh ta lao tới trước gương săm soi lại mình lần cuối, xác định là không có chỗ nào là bê bối, luộm thuộm rồi mới mở cửa một cách e thẹn.

Bên ngoài, là một anh thợ mặc đồng phục của hệ thống đứng ở đó. “Xin chào anh Lý, tôi là nhân viên bảo trì của công ty Anh Em Hà Đồng, tôi họ Trương, mã số nhân viên là xxxxx. Ông Vương giúp anh gọi đến trung tâm bảo trì, nói là bàn ủi của anh bị hư…”

Mười phút sau, anh thợ họ Trương đó rời khỏi nhà anh Lý.

“Thưa anh, lần sau trước khi anh gọi điện thoại cho ông Vương, xin anh vui lòng kiểm tra lại xem cầu dao nhà anh có bật chưa.”

Hôm sau, anh Lý này lại gọi điện thoại cho ông Vương. Lần này là máy hút bụi bị trục trặc, hơn nữa đầu cắm không tiếp điện.

Mười phút sau, anh thợ họ Trương đó lại xuất hiện và gõ cửa.

Hai mươi phút sau, anh Trương lại ra về.

“Anh Lý ơi, lần sau trước khi gọi điện thoại cho ông Vương, xin anh vui lòng kiểm tra lại xem mình có thao tác nhầm không. Chẳng hạn buộc máy hút bụi phải hút vải vụn, cả nửa ký đậu, hút một lượng nước lớn…”

Ngày thứ ba, chàng trai vẫn gọi điện thoại cho anh Vương như cũ, nói là máy xay đậu nành bị hư rồi. Anh chàng khẳng định chắc nịch rằng đầu cắm có điện, hơn nữa anh không thao tác sai bước nào cả.

Mười phút sau, anh nhân viên bảo trì họ Trương lại dập tắt hy vọng của chàng trai. Vẫn là anh Trương này đến sửa chữa giúp.

Hai mươi phút sau, anh Trương lại ra về.

“Anh Lý, lần sau trước khi gọi điện thoại cho ông chủ, xin hãy xác định chắc chắn đã lắp ráp đầy đủ các bộ phận đúng như trong sách hướng dẫn. Máy xay đậu nành mà không lắp lưỡi dao, thì cho dù số đậu nành này xay bao lâu trong máy vẫn không thể thành sữa đậu nành được.”

Những lần tiếp theo đó, nhân viên bảo trì họ Trương đó vẫn tiếp tục nhận được lệnh của ông chủ Vương, lần lượt đến sửa chữa bảo trì chiếc nồi cơm điện bị vỡ mâm bên trong, chiếc lò vi sóng bị đặt dọc khay đựng, thậm chí máy uống nước nóng lạnh không lắp bình nước nữa.

Hôm 29 Tết, anh Lý nhân lúc cửa hàng Anh Em Hà Đồng của anh Vương chưa đóng cửa nghỉ Tết, tranh thủ mua thêm ít đồ.

Anh Vương đứng dựa vào cửa, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhắm nghiền nhìn chàng trai: “Cậu Lý, lần này cậu muốn mua gì vậy?”

Chàng trai cúi đầu, để lộ một ngấn cổ trắng ngần. “Chỗ anh, chỗ anh có gì vừa rẻ vừa tốt không?”

Ông chủ họ Vương cười: “Đồ gì có tốt, có rẻ cỡ nào, đến tay cậu chỉ hai ba hôm sau đều hỏng cả thôi.”

Chàng trai không nói câu nào, đứng ì ra đó.

Anh Vương thở dài ngao ngán. “Cũng không phải là không có, cửa hàng chúng tôi vừa nhập một lô máy hút khói về, giá không cao, lại còn bảo hành trọn đời nữa.”

“Vậy thì tôi mua cái đó.” Anh thanh niên nhanh nhảu nói.

Sáng Giao thừa, nhân viên bảo trì họ Trương kia còn đang ngủ vùi trong chăn, điện thoại di động reo lên. Anh ta mơ màng quơ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, mắt nhắm mắt mở nhìn lên màn hình điện thoại, dòng chữ “Ông chủ Vương ở cửa hàng khu dân cư Ánh Sáng” hiện lên.

“Chậc! Mẹ nó! Giao thừa rồi, cũng không cho nghỉ một hôm à?”

Nhân viên bảo trì họ Trương bực bội bắt điện thoại, nhíu mày nghe xem lần này ông Vương sẽ nói gì.

“Anh Trương à, anh Lý ở khu chúng tôi lại báo hư cần sửa đồ, lần này là máy hút khói…”

“Ông chủ, ông có biết hôm nay là ngày gì không? Giao thừa rồi đó! Ông tưởng nhân viên bảo trì chúng tôi là người máy à? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày làm quần quật rồi! Từ hôm nay trở đi, tổng công ty cho chúng tôi nghỉ tết đến mồng 7 tết, ông đừng có lấy ba cái chuyện vớ vẩn của người đó mà làm phiền tôi nữa được không. Chết tiệt thật!!!”

“Ê, anh Trương, sao anh ăn nói vậy?”

“Ông đừng có giả vờ nữa, mẹ kiếp!” Anh Trương vừa nhắm mắt, vừa nhíu mày: “Ông nói thử đi, mấy lần đi bảo hành sửa chữa, có lần nào là sản phẩm có vấn đề đâu? Ông cảm thấy là hắn thật sự cần gặp những người thợ bảo trì như tôi sao?”

“…”

“Đồ ngốc, hắn không cần gặp những người như tụi tôi, người hắn cần gặp là anh. Huống hồ nhà anh chẳng phải ở đối diện nhà hắn sao? Anh đi qua gặp trực tiếp xem sao. Không cần mang theo đồ nghề đâu, anh mang theo người anh qua là được rồi!!”

Chiều hôm đó, tiếng gõ cửa nhà anh Lý lại vang lên.

Anh Lý cúi đầu lặng lẽ ra mở cửa, tưởng rằng thất vọng lại một lần nữa chờ sẵn anh.

“Cậu Lý ơi, hôm nay nhân viên bảo trì nghỉ, nên tôi sang đây xem thử máy hút khói nhà cậu.”

Anh thanh niên đó chớp chớp mắt, nhất thời chưa phản ứng kịp.

“Nhưng mà kỹ thuật của tôi không cao, có lẽ sẽ phải sửa khá lâu, biết đâu phải sửa đến giờ cơm chiều. Nếu cậu hôm nay nấu cơm có dư, tôi có thể giải quyết giúp cậu luôn.”

Anh thanh niên mấy máy môi: “… Nếu như lần này anh sửa không được thì sao?”

Anh Vương cười: “Cậu yên tâm, một lần sửa không được, thì tôi sẽ đến lần thứ hai. Máy hút khói của chúng tôi là bảo hành suốt đời mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.