Chàng trai chỉ trạc
khoảng hai mươi tuổi, trên tay đang xách một chiếc cặp táp màu đen, tay
kia xách một chiếc bàn gập nhỏ. Chàng trai mặt đỏ bừng đang len lỏi giữa các sạp, năn nỉ các chủ sạp chừa chút không gian cho mình, chỉ cần đủ
chỗ để có thể đặt cái bàn nhỏ xuống, rao bán những chiếc vòng tay kết
cườm.
Nhưng câu trả lời của tất cả các chủ sạp đều là lắc đầu, xua tay, mong cậu ta bỏ đi sớm.
Thật là buồn cười, ai mà không biết con đường này là chỗ ngon nhất, bán được nhất của chợ đêm? Ai ở đâu, bày bán món gì đều đã được mọi người ấn
định sẵn hết cả, làm gì còn có chỗ cho cậu ta ở đâu chui ra chia phần?
Bị từ chối nhiều lần, sắc mặt chàng trai càng thêm đỏ tía. Cậu ta vốn dĩ
không biết cách ăn nói, lần này năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu người, nhưng cuối
cùng đều bị từ chối, hết thảy mọi thứ này đều khiến sự mắc cỡ lẫn lòng
tự ái của một chàng trai lên đến tột đỉnh.
Chàng trai cúi gằm
mặt, lê những bước chân nặng nề đi tiếp về phía trước, trong lòng đã
nghĩ sẵn, thử một lần cuối cùng, nếu như chủ sạp kế tiếp vẫn không đồng ý nhường chỗ cho cái sạp nhỏ của mình, thì cậu, cậu sẽ về nhà!
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, sau đó lao ra như một cảm tử quân vậy, quyết chết
để lao sang kẻ thù, à không, lao sang ông chủ sạp trước mặt.
“Xin xin xin xin xin xin…” Kết quả là cậu ta vừa mở miệng đã sợ hãi, cái
tính hiên ngang oai hùng vốn có bỗng đâu biến mất đi hết.
Còn ông chủ sạp lại rất điềm đạm bình tĩnh đang loay hoay công việc của mình,
giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của chàng trai vậy. Ông ta một tay cầm lấy mấy xâu thịt dê nướng, một tay quết lên xâu thịt những
nước sốt ướp thịt bí truyền. Đây là một hàng quán bán thịt nướng, mà xem có vẻ rất đông khách.
“Xin xin xin xin xin xin...” Chàng trai căng thẳng ôm lấy chiếc túi xách của mình, lại một lần nữa lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng.
Ông chủ vừa gọi phục vụ đem thịt dê nướng xong mang sang cho khách, vừa ngậm điếu thuốc hỏi: “Em cà lăm à?”
“Hả? Tôi, tôi không phải…”
Ông chủ quán lại tiếp tục cầm xiên cánh gà lên lò than nướng tiếp, vẫn
không thèm ngó chàng trai một cái. “Không cà lăm mà cứ cà lăm suốt?” Ông ta vừa quạt vừa rưới nước sốt ướp thịt lên: “Rốt cuộc là em có chuyện
gì?”
Chàng trai hồi hộp nuốt nước miếng ừng ực, ấp a ấp úng nói
ra yêu cầu của mình: “Em muốn bán hàng… Chính là trong chiếc túi xách
này, những vòng hạt cườm đều do tự tay em xâu…”
Lúc này chủ quán
mới ngẩng đầu lên nhìn chàng trai một cái. Chàng trai cũng không thấp
bé, đã một mét bảy mươi mấy rồi. Chủ quán này còn cao hơn anh chàng cả
nửa cái đầu, cộng thêm thân hình vạm vỡ, vẻ mặt khó hiểu nữa, khiến
trong lòng chàng trai cứ run bần bật.
“Em xâu à?” Ông chủ vừa
ngậm điếu thuốc vừa nhìn anh chàng một cách dò xét, ánh mắt lại rất
nhanh chuyển sang xiên thịt trong tay mình.
“Ừm, ừm, là em xâu đấy! Tất cả trong chiếc túi xách này đều là em xâu cả!” Chàng trai gật đầu lia lịa.
“Vậy em định bán cho tôi à?”
“À, không!... Ý em là muốn hỏi anh có thể nhường cho em một góc quán anh để em bày hàng ra được không, chỉ cần một chút xíu chỗ thôi là đủ, để em
đặt được chiếc bàn và cái túi xách này là được rồi…”
Chàng trai
tưởng rằng sẽ phải tốn công tốn sức thêm, nhưng không ngờ ông chủ quán
lại bằng lòng một cách hào phóng: “À, vậy thì tùy em, cứ tìm một chỗ sát bên đường ấy.”
“Thật à?” Chàng trai chớp mắt một cách mừng rỡ, rồi nhanh chóng cúi chào cám ơn ông chủ, giống như sợ ông đổi ý vậy.
Chàng trai phấn khởi như chú chuột vậy, chạy loanh quanh hết hai vòng hàng
quán của ông chủ bán thịt nướng, rồi nhanh nhảu chọn lấy một góc quán
sát vệ đường, đặt cái bàn xếp xuống, sau đó đặt cái túi xách lên. Cậu mở túi xách ra, bên trong đựng đầy những sợi dây chuyền, bông tai, vòng
hạt cườm nhỏ nhắn, xinh xắn, rồi cẩn thận dùng kim đính lên tấm vải
nhung bên trong chiếc túi xách.
Những đồ trang sức lấp la lấp
lánh đó gắn trên tấm vải nhung, quả thật là đẳng cấp hơn hẳn. Ông chủ
quán thịt nướng liếc nhìn động tác của chàng trai, không biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng ông không ngờ rằng, chàng
trai bày biện hàng hóa xong, lại không làm tiếp gì cả, ngược lại chỉ
ngồi bó gối trên chiếc ghế nhỏ cạnh bên một cách khờ khạo, mở đôi mắt
ngây thơ ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại. Chỉ đến khi một vài cô
gái bị mấy món đồ thủ công xinh xắn này cuốn hút lấy, rồi hỏi giá, cậu
ta mới xoa xoa hai tay, nói giá mà mắt không dám nhìn lên.
Vị trí tốt như vậy mà lại chẳng bán được bao nhiêu.
Bởi vì khách không đông, nên chàng trai còn có thời gian thò đầu quan sát
nơi mình tạm “cư trú”. Chợ đêm ở con đường này là nhộn nhịp nhất. Lúc
cậu mới ở Mỹ về đã nghe nói đến, nghe nói chợ đêm này nhộn nhịp nhất là
từ 6 giờ tối đến rạng sáng. Khách ở đây ngược xuôi không ngớt, hàng quán quầy sạp ở xung quanh cứ nối tiếp chen chúc nhau, quả là náo nhiệt.
Phải nói con đường tấp nập như vậy, một hàng quán mà chiếm được bốn năm mét
vuông đã là ngon và tốt lắm rồi. Rất nhiều chủ hàng quán quầy sạp cũng
giống như chàng trai vậy, mang theo bên mình những hàng hóa cần bán, đến nơi mới trực tiếp bày ra. Nhưng họ không dùng chiếc bàn xếp được bé cỏn con như cậu, mà phải dùng một tấm bạt một hai mét vuông, trải trực tiếp xuống đất, rồi đổ đống hàng hóa của họ lên trên đó.
Nhưng cái
quán thịt nướng nơi chàng trai xin được bày sạp bán hàng cũng không nhỏ, chỉ riêng bàn cũng có mười mấy chiếc, xếp dọc theo con đường, thậm chí
có cả hai chiếc bàn bày hẳn trên mặt đường, mà lại chẳng ai đến chỉ
trích chủ quán chiếm dụng lòng đường cả.
Cái quán thịt nướng này
chỉ riêng phục vụ bưng bê cũng có đến năm sáu anh chàng, nhưng nướng
thịt xiên que thì chỉ có một mình chủ quán. Cái lò than to đùng kia một
lần có thể nướng hàng trăm xiên, lửa đỏ rực, khiến cho anh chàng thầm
thán phục. Kế bên cái lò nướng còn có một cái quạt nhỏ thổi gió để nổi
lửa. Chủ quán cởi trần, bận bịu đến nỗi mồ hôi chảy xuống sống lưng, cứ
men theo những thớ thịt săn chắc mà tuôn xuống. Chàng trai nhìn ngắm mà
có chút ngưỡng mộ.
Chắc có lẽ nhác thấy ánh mắt của chàng trai
đang nhìn mình chằm chằm, chủ quán không cần ngẩng đầu trong khi tay vẫn nướng thịt, vừa nói lớn với chàng trai: “Sao em không rao đi!”
Nhưng xung quanh lộn xộn như vậy, ồn ào như vậy, những người đang trò chuyện
nhiều như vậy. Chàng trai biết, chủ quán đang nói chuyện với mình. Cậu
ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Rao gì ạ?”
“Rao bán hàng chứ, em không rao, làm gì có khách tới mà mua!”
“Rao như thế nào ạ?”
“Rao làm sao cho hay thì rao thế đó!”
“Em rao rồi là có người đến mua hàng ạ?”
“Đừng nói người khác, em mà rao, chắc chắn anh ghé mua liền.”
Những thực khách xung quanh đang ăn đều bịt miệng để nén tiếng cười thành
tiếng, nghe thấy chàng trai bị chủ quán chọc ghẹo mà còn không biết.
Chàng trai khù khờ gật gật đầu, đứng dậy, dùng tay làm loa, lấy hơi cả buổi
trời mới cất tiếng rao thành tiếng: “Mười mười mười mười đồng! Toàn toàn toàn toàn bộ mười đồng!”
Toàn bộ thực khách đều cười ồ lên.
Chủ quán cũng cười khà khà, lắc đầu, xiên thịt nướng trong tay phát ra tiếng xèo xèo.
Chàng trai cũng thẹn thùng, rao được mấy tiếng chỉ tổ làm trò cười cho mọi
người xung quanh, nên không thèm rao nữa, lại ngồi xuống đất trở lại,
chu mỏ ra không nói lời nào.
Cứ như vậy thì đương nhiên không có
bao nhiêu khách. Mãi đến khi chợ đêm sắp tàn, vắng lặng trở lại, bảy tám tiếng trôi qua, anh chàng chỉ bán ra được có ba sợi dây đeo tay, hai
cặp bông tai, tổng cộng được 50 đồng, nhưng trừ đi tiền vốn, cũng chỉ
lời được có 20 đồng.
Thấy chợ đêm cũng vãn người, chàng trai lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ đạc. Quán thịt nướng bên cạnh cũng đóng cửa rồi, chủ quán đang kêu mấy người phục vụ lau sạch bàn ghế, xếp ghế lên trên
mặt bàn.
Thấy chàng trai sắp về, chủ quán đưa tay ra gọi anh chàng: “Ê, cái anh chàng toàn bộ mười đồng ơi.”
“Dạ?” Chàng trai quay đầu lại theo phản xạ.
Chủ quán vui quá, ông
ta chỉ gọi đại một tiếng thôi, không ngờ chàng trai lại trả lời ông
thật. “Tôi thấy em 6 giờ mấy đã đến đây rồi, bây giờ cũng đã hơn 2 giờ
khuya, cũng không thấy em ăn tí gì, em không đói sao?”
Hình như
ông chủ quán vừa dứt câu, bụng chàng trai cũng bắt đầu lên tiếng cồn
cào. Anh chàng la lên một tiếng, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy cái bụng:
“Anh nhắc nó làm chi…” Chàng trai nói một cách ấm ức. Đêm nay chàng trai vốn định bụng sẽ bán được hàng, một vốn bốn lời, nên từ rất sớm chạy ra bán hàng, quên cả ăn cơm. Kết cục lại chẳng bán được bao nhiêu cả. Xui
xẻo hơn là sạp của cậu lại đặt kế bên quán thịt nướng, mùi thơm của thịt cứ bay thoang thoảng sang, anh chàng thèm đến nuốt nước miếng mấy lần
rồi.
Thấy vậy, ông chủ quán lắc đầu, từ trên lò nướng lấy xuống 5 xiên thịt nướng và 2 xiên cánh gà nướng, đưa trước mặt chàng trai:
“Này, ăn đi.”
“Hả? Cho em hả?”
“Nói nhảm nữa.”
“Cho em thật à?”
“Lại nói nhảm nữa, mẹ nó!”
Chàng trai mừng rơn, nhanh chóng đưa tay nhận lấy, sau đó vừa thổi vừa cho
vào miệng những xiên thịt nướng đã thèm suốt cả đêm rồi.
Chủ quán cũng không nói gì, đứng bên cạnh, miệng ngậm điếu thuốc lặng lẽ nhìn anh chàng ăn ngon lành.
Tuy chàng trai rất đói, nhưng ăn uống rất lịch sự. Cái gì là lịch sự? Những đàn ông bình thường ăn thịt nướng xiên que thường dùng răng cắn miếng
thịt cuối cùng trên que trước, sau đó há miệng ăn lần lượt từ dưới lên,
thịt đều tống vào miệng hết cả. Nhưng chàng trai thì khác, mỗi xiên thịt có 5 miếng thịt, còn phải chia thành 10 miếng để ăn. Xiên cánh gà cũng
không lớn, anh chàng cũng ăn khác mọi người. Mọi người ngoạm cánh gà
xuống để ăn, còn anh chàng thì ăn từ từ trên que xiên, rỉa từ từ từng
chút một. Dùng lời của ông chủ quán nói, ăn như vậy chẳng giống đàn ông
tí nào.
Đợi đến lúc chàng trai cuối cùng cũng ăn xong, cậu bắt
đầu ngó dáo dác để tìm khăn giấy lau đôi tay đầy mỡ của mình. Đương
nhiên, là không tìm thấy.
Chủ quán hỏi: “Em tìm gì vậy?”
“Khăn giấy, anh có không?”
“Chỉ có giấy vệ sinh, lấy không?”
“Hả? Khăn giấy và giấy vệ sinh có gì khác nhau không?”
“Khăn giấy chủ yếu dùng để lau miệng, cũng có thể dùng để chùi đít. Giấy vệ
sinh chủ yếu dùng để chùi đít, cũng có thể dùng để lau miệng.”
“… Không sao, cho em xin chút giấy vệ sinh đi anh.”
Ông chủ vứt cái điếu thuốc xuống đất, quay lưng lấy một cuộn giấy vệ sinh
trên bàn ném cho chàng trai. Ông ta nhìn chàng trai lau tay rất cẩn
thận, rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Rảnh rỗi không có gì làm ra ngoài
đường bán hàng là thú vui giải trí mới của bọn nhà giàu tụi em à?”
“Hả? Hả? Hả?” Chàng trai “hả” liền ba tiếng, đôi mắt to tròn chớp chớp thật
vô tội: “Cái gì là bọn nhà giàu có tiền? Ăn được không?”
“Đừng
giả vờ nữa.” Ông chủ quán giơ tay ra, nhân lúc chàng trai không để ý
nhéo mũi anh ta một cái: “Thì thế này nè, áo thun Armani, quần Gucci,
cái túi xách đựng mấy chuỗi hạt cườm còn in chữ LV to tướng, nói tiếng
Hoa không rành… Em tưởng anh chưa từng gặp bọn nhà giàu có tiền sao?”
“Đều là đồ nhái, hàng nhái cả.” Chàng trai nhanh chóng xua tay: “Bộ quần áo
trên người em và cả cái túi xách này đều là hàng bán lề đường, cộng lại
chưa tới một trăm đồng nữa.”
Ông chủ quán liếc nhìn anh ta, không bàn tiếp đề tài này nữa.
Khung cảnh hơi tĩnh lặng. Chàng trai nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “À, thịt nướng xiên que của chủ quán ngon thật, nhưng mà em cũng không thể
ăn không đồ của anh được, bao nhiêu tiền vậy?”
Lúc này chủ quán mới cất lời trở lại: “Mười đồng.”
Mặt chàng trai đột nhiên xụ xuống hẳn. Chẳng phải người Trung Quốc đều rất
khách sáo sao? Những lúc này chẳng phải chủ quán nên nói “không sao đâu, anh không lấy tiền đâu” sao? Sao mà anh ta lấy tiền thật à…
Nghĩ đến cả buổi trời hôm nay mới kiếm được 50 tệ, bây giờ phải móc ra một
phần năm để trả, chàng trai cảm thấy thà cắt thịt mình đi còn dễ chịu
hơn. Nhìn bộ mặt giống như đưa đám của anh chàng, chủ quán không nỡ lòng nào ép anh ta nữa, bèn xua tay một cách buồn bã: “Thôi đi, thôi đi, có
mười đồng bạc, em cứ lấy đại một món gì đó trong sạp của em đưa anh cũng được.”
Vừa nghe không cần móc tiền mặt ra trả, tâm trạng chàng
trai ngay lập tức từ âm u chuyển sang nắng ráo ngay. Anh chàng vội vàng
lục lọi hồi lâu trong chiếc túi xách “nhái LV”, cuối cùng cũng lôi ra
được một sợi dây móc điện thoại. “Ông chủ quán, ông chủ quán, anh xem
thử cái này thấy sao, tự tay em làm đó. Những hạt cườm trên đó là em xỏ
từng hạt một! Mười đồng cũng đáng lắm đó!”
Đó là sợi dây móc điện thoại màu hồng rất xinh xắn, trên đó có treo lủng lẳng cái chuông nhỏ
nhìn rất nữ tính. Chủ quán đương nhiên không dùng những thứ này, nhưng
anh ta thoáng nhìn ngón tay của chàng trai, thấy trên đó vẫn còn dán
miếng băng cá nhân, tự nhiên thấy mềm lòng. Nghĩ bụng chắc mấy cậu ấm ít khi phải làm những công việc như vậy, cũng không biết tại sao hôm nay
lại nổi hứng sang đây bày hàng ra bán, kết quả cả ngày cũng không bán
được bao nhiêu, cũng tội nghiệp thật. Ông chủ suy nghĩ, rồi đưa tay cầm
lấy cái dây móc điện thoại, tiện tay nhét vào túi quần.
Hôm sau
chàng trai lại đến nữa, giả vờ chào hỏi ông chủ quán, rồi chọn một góc
bắt đầu bày hàng ra bán như thường lệ. Hôm nay treo nhiều món lạ lẫm
hơn, lắc tay, vòng đeo tay cái gì cũng có, chiếc túi xách “nhái LV” treo đầy đồ trang sức lấp lánh giống như cây thông Noel vậy. Nhưng mà đồ bày bán càng nhiều, tỷ lệ thuận với số băng keo cá nhân trên tay anh chàng
dán cũng nhiều hơn.
Ngược lại, hôm nay lôi cuốn được mấy cô bé
đến lựa. Những khách hàng nữ này đều là đang đợi ông chủ quán nướng thịt nướng, không có việc gì làm nên chạy sang chọn mấy món đồ trang sức,
tiện thể chọc ghẹo chàng trai một tí, dùng tay sờ nắn gương mặt chàng
trai, tiện thể xin số điện thoại của anh chàng gì gì đó. Hôm nay anh
chàng bán được nhiều hàng, phải nhờ quán thịt nướng của ông chủ cả.
Buổi tối, đợi đến lúc khách vãn bớt, chàng trai mừng rỡ trong tay cầm lấy
chiếc dây móc điện thoại lấp lánh nhất còn sót lại trong đống hàng, mừng rỡ chạy sang tìm ông chủ quán.
“Cái gì vậy?”
“Tặng cho anh đó!”
Chủ quán vừa nghe xong, dựng cả lông mày, trong lòng nghĩ, hôm qua mình
cho, nói anh chàng này khù khờ. Bây giờ xem ra, chàng trai này cũng biết điều ấy chứ, còn biết mang đồ qua cám ơn mình. Đang nghĩ như vậy, ánh
mắt của chủ quán hơi chùng xuống.
“Cho nên ông chủ, hôm nay em muốn ăn 3 xiên cánh gà, cho thêm 3 xiên thịt nướng!”
Hả? Ở đâu ra hai chữ “Cho nên” vậy…
Ông chủ quán chớp chớp mắt bây giờ mới hiểu ra. Hóa ra chàng trai lấy đồ
của mình mang qua để đổi đồ ăn, giống như hôm qua vậy. Ông chủ quán tự
cười mình suy nghĩ lung tung nhiều quá, lại cười chàng trai quả là dễ
thương, trên tay lại bắt đầu nướng thịt cho chàng trai.
* * *
Không đến hai tuần, cả người ông chủ quán từ trên xuống dưới “chim cò đổi
tông”, đi theo xì-tai (style) thiếu nữ toàn một màu hồng. Dây móc điện
thoại, xâu chuỗi kèm chiếc chuông nhỏ màu hồng; Móc khóa, chủ thỏ màu
hồng kèm dây ruy băng; vỏ bọc điện thoại mang hình Hello Kitty có viền
ren. Mỗi khi ông chủ quán vạm vỡ mình trần trùng trục nướng thịt dê xiên que, trên thắt lưng lại treo lủng lẳng cái móc khóa màu hồng đó với
chum chìa khóa, rồi móc ra chiếc điện thoại có gắn dây móc điện thoại
với xâu chuỗi kèm cái chuông nhỏ màu hồng leng keng để gọi điện thoại,
là những thực khách ngồi sau lưng ông chủ quán lại cười muốn sặc.
Duy chỉ có người tặng quà và người nhận quà đều không màng đến chuyện những món trang sức này có phù hợp với người dùng không, vẫn cứ như thường lệ mỗi đêm khuya sau khi dọn dẹp hàng quán, hai người ngồi đối mặt nhau,
ăn uống ngon lành.
“Ông, ông chủ quán ơi, thịt nướng của anh quả
thật ngon quá đi mất… Rốt cuộc là làm như thế nào vậy!” Chàng trai ăn
đến miệng bám đầy mỡ, nhìn sang ông chủ quán với ánh mắt tràn đầy sự
thán phục lẫn sùng bái.
Ông chủ quán ngậm điếu thuốc, trong tay
đang nghịch móc điện thoại của mình, nói: “Có bí quyết đấy, phải dùng
sốt đặc biệt để ướp đấy.”
Chàng trai nửa hiểu nửa không hiểu gật gù lia lịa, rồi hỏi tiếp: “Vậy bí quyết đó làm như thế nào vậy?”
Ông chủ hút thuốc mà không trả lời.
“Sao chủ quán không nói gì vậy.”
“Em muốn biết bí quyết đó làm thế nào hả?”
“Dạ, vâng.”
“Vậy chốc nữa em đừng về, mà theo anh về nhà.”
“Hả?”
“Chốc nữa anh sẽ ướp thịt trước mặt em một lần, thì em sẽ biết cách làm đó thôi.”
Chàng trai gật đầu lia lịa như giã tỏi, nhưng được một chốc lại không nói gì
thêm, hồi lâu mới vò lấy cái xiên que, nói ấp úng: “Thế thì… Em phải gọi điện thoại cho ông anh cái đã.”
“Khuya vậy mới về, đi ra ngoài
bày hàng bán, anh của em chắc cũng lo lắng. Cả đêm mà em không về, chắc
càng lo hơn nhỉ?” Ông chủ nói.
Chàng trai cười mừng rơn, tay ôm
cái điện thoại chạy sang một bên gọi điện thoại. Năm phút sau, mặt mày
hớn hở chạy tới: “Anh em đồng ý rồi, vậy thì tối nay em phải làm phiền
ông chủ quán rồi.”
Ông chủ quán nói: “Cho dù em không đi, thì anh có cướp cũng cướp em về.”
Đêm hôm đó (hay có thể nói là khuya hôm đó), chàng trai xách theo túi xách
nhái LV, một túi đồ bước vào nhà của ông chủ quán, theo ông chủ quán hì
hục bận bịu cả ba tiếng đồng hồ, mới ướp hết số thịt mười mấy cân đó,
rồi chia ra từng loại thịt cho vào từng chiếc thau riêng.
Nhìn
bên ngoài, trời đã tờ mờ sáng, nhưng chàng trai đã hì hục phụ giúp ba
tiếng đồng hồ rồi mà lại chẳng buồn ngủ chút nào, trong lòng lại rất
phấn khởi nữa là đằng khác. Bởi vì anh có thể đích thân tham gia vào quá trình chế biến ra những xiên thịt thơm ngon đó, quả là tuyệt thật.
Nhà ông chủ quán không lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp,
một nhà vệ sinh. Nhưng do bếp quá nhỏ, trong số hai phòng ngủ, có một
phòng nhỏ hơn, lại âm u, nên được chủ quán tận dụng làm nơi ướp thịt,
thậm chí sau khi ướp thịt xong, xiên thịt vào que cũng ở căn phòng đó.
Xem ra, ông chủ quán và chàng trai chỉ có thể ngủ trên chiếc giường ở
phòng ngủ. Nhưng cũng may giường của nhà ông chủ quán là giường đôi, hai người ngủ cũng không quá chật chội.
Nhưng có lẽ vì mệt quá,
chàng trai vừa ngả lưng lên giường là ngủ thiếp đi. Ông chủ quán nhìn
chằm chằm chàng trai mấy lượt, rồi cũng nhắm mắt nằm ngủ. Ngày thường,
chàng trai được dạy bảo kỹ càng, con nhà gia giáo, nên chiếc đồng hồ
sinh học trong người cậu được rèn luyện từ đó. Cho dù mỗi đêm ngủ khuya
đến mấy, đảm bảo mỗi sáng đúng 8 giờ sẽ thức giấc một lần, sau đó có ngủ tiếp thì ngủ. Hôm nay, sau khi chợt tỉnh dậy, chàng trai ngạc nhiên
phát hiện không biết chuyện gì mà trong mấy tiếng đồng hồ đi ngủ đó,
mình đã lăn vào lòng của ông chủ quán. Mặt anh ta đỏ bừng lên, liền đẩy
ông chủ quán ra, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Vì không còn cách nào
khác, anh chàng mắc tiểu.
Kết quả sau khi đợi anh ta giải quyết
sinh lý xong, đi từ trong nhà vệ sinh ra, mới phát hiện bốn năm anh
chàng phục vụ trong quán thịt nướng của ông chủ quán cũng đã có mặt. Sau khi hỏi thăm mới biết, thì ra họ đến đây để phụ xiên những thớ thịt đã
ướp xong đêm qua vào từng que.
“Ủa? Anh hôm qua ngủ ở chỗ ông chủ hả?” Anh chàng phục vụ A hỏi. “Không ngờ, mối quan hệ giữa anh và ông
chủ lại khăng khít như vậy.”
Anh chàng phục vụ B bụm miệng cười:
“Nếu như không khăng khít thì mấy thứ linh tinh làm bằng thủ công trên
người ông chủ là ai làm ra đây?”
Chàng trai vội nói: “Hôm qua bởi vì mệt quá, cho nên mới xin ngủ nhờ ở chỗ chủ quán.”
Anh chàng phục vụ C gật gù nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nếu như nói ông chủ dẫn anh về chỉ cách ướp thịt, chắc tụi này tức chết.”
Chàng trai thót tim, nhưng sắc mặt vẫn không đổi: “Sao lại nói vậy?”
Anh chàng phục vụ D cười nói: “Ai mà không biết, ông chủ là nhờ tuyệt chiêu ướp thịt mới đông khách đến như vậy. Tụi tôi làm thuê cho ông chủ ba
năm rồi, ông chẳng hé lộ chút bí quyết nào. Nhưng ông ta từng nói, cái
nghề ướp thịt này, ông ta chỉ tiết lộ với người vợ tương lai của mình mà thôi!”
Chàng trai nghe xong, cả người đỏ bừng từ tai đến gót chân.
Quán thịt nướng của
ông chủ quán sở dĩ đông khách như vậy, là bởi vì trước khi nướng thịt
phải ướp thịt với nước sốt được pha theo công thức bí truyền đến mấy
tiếng lận, sau đó lại dùng phương pháp nướng đặc biệt, mới cho ra được
món ngon nổi tiếng gần xa. Thịt nướng của ông chủ quán, không chỉ là
tầng lớp bình dân thích ăn, ngay cả những người có tiền, cũng hay lái xe đến để thưởng thức.
Phải công nhận bọn nhà giàu này cũng kỳ lạ
thật, không hề chê quán lề đường của ông vừa nhỏ, vừa dơ vừa lộn xộn, mà còn lái thẳng những chiếc xe hơi sang trọng cao cấp đến ăn, ngồi trên
những chiếc ghế xập xệ, tựa vào những chiếc bàn đầy mỡ, mỗi lần gọi là
gọi cả đống thịt nướng, ăn vậy mà đã thèm.
Giới nhà giàu cũng
không rộng lớn lắm, họ đều quen biết lẫn nhau, mấy người này quảng cáo,
đồn thổi là ai cũng biết chỗ này có món ngon, nên cả những khuôn mặt hay xuất hiện trên ti vi đều thường xuyên có mặt ở quán thịt nướng cả.
Những người xung quanh cũng bắt đầu quen dần, lúc đầu nhìn họ như những
con phượng hoàng cao quý, riết rồi bây giờ nhìn họ cũng chẳng qua chỉ là một đàn chim sẻ ham ăn mà thôi.
Mà trong đàn chim sẻ ham ăn này, con chim sẻ ham ăn nhất lại chính là thiếu gia của một gia tộc có tiếng trong ngành kinh doanh thực phẩm ở mảnh đất này. Con trai lớn của gia
tộc có tiếng này từ nhỏ là được ăn đủ thứ món ngon vật lạ trên đời,
miệng anh này kén ăn và sành ăn vô cùng. Sau khi lớn lên, anh tiếp quản
công ty kinh doanh thực phẩm của cha, làm ăn ngày càng phất lên, từ
những quán ăn gia đình lịch sử ấm cúng đến những thực phẩm đóng hộp rẻ
tiền tiện lợi, đều sản xuất kinh doanh cả. CEO[1] của công ty kinh doanh thực phẩm này, sau một lần ăn được thịt nướng của ông chủ quán đã say
mê và yêu thích nơi này, mỗi lần đến đều múa mồm khoa mép, năn nỉ ỉ ôi
để thuyết phục ông chủ quán thịt nướng bán lại công thức bí quyết ướp
thịt đó, sau đó sẽ do công ty của hắn ta sản xuất.
[1] Giám đốc điều hành.
Đương nhiên là ông chủ quán không đồng ý, vì bí quyết ướp thịt này của ông chủ quán còn phải dạy cho vợ mình nữa mà.
Nhưng mà gần đây không biết như thế nào mà vị CEO này đã lâu không xuất hiện, khiến ông chủ quán vào những lúc rảnh rỗi hay ngậm điếu thuốc suy tư
xem thằng cha đó chết đâu mất xác rồi.
Không ngờ vừa nhắc đến hắn, hắn đã xuất hiện.
Hôm đó, ông CEO lái chiếc xe Lamborghini đùng đùng xuất hiện. Lúc này chỉ
mới hơn 5 giờ chiều, trời vẫn chưa tối hẳn. Những người đi dạo chợ đêm
cũng chưa ăn xong cơm chiều. Chàng trai bán đồ trang sức bày hàng cạnh
quán thịt nướng cũng chưa tới. Còn ông chủ quán thịt nướng thì vẫn còn
ngồi trên chiếc ghế, miệng ngậm điếu thuốc, đang nghịch cái dây móc điện thoại di động của mình.
Ông CEO bước xuống xe, không nói không rằng quăng một miếng thịt bò bán thành phẩm được đóng gói ra trước mặt ông chủ quán.
“Cái này nghĩa là sao?”
“Ông mở ra nếm thử.”
Trong lòng ông chủ chẳng biết làm sao mà ợ lên một tiếng, thò tay xé bao bì
ra, không cần thử, chỉ ngửi thôi là ông chủ quán đủ hiểu. Mùi vị này
chính là mỗi sáng ông đều ngửi thấy, và còn do tự tay ông điều chế điều
chỉnh đến hàng trăm lần mới có được cái công thức bí truyền ướp thịt
kia. Mùi vị này đã khắc sâu vào trong tận xương tủy của ông, làm sao ông quên được chứ.
Ông CEO cười nham nhở: “Đây là thịt bò ướp bán
thành phẩm, chỉ cần khách hàng mua về, cho dù là chiên trên chảo dầu,
hoặc tự nướng trên lò than, đều có thể làm ra được những thứ có mùi vị y chang của ông làm vậy.”
Ông chủ quán vò đầu bứt tai, mắt nhắm nghiền không nói lời nào.
Không cần nói điều gì nữa, bí quyết của ông đã bị tiết lộ rồi.
Ở đằng xa có tiếng bước chân của chàng trai. Chàng trai mỗi ngày đều sang đây bày hàng để bán, đều bước những bước chân nhanh nhẹn, vui tươi, vừa nhảy chân sáo vừa bước đến trước mặt ông chủ quán thịt nướng, rồi chào
ông. Sau đó mới bắt đầu lôi ra trong cái túi xách nhái hiệu LV những món đồ trang sức, và bắt đầu gắn trên “cây thông Noel” của anh ta.
Nhưng hôm nay, tiếng bước chân của chàng trai hơi chần chừ, dừng lại ở chỗ
cách ông chủ quán thịt nướng đúng 3 mét, giống như đang do dự điều gì
đó.
Ông chủ quán mở mắt ra, đang nhìn thấy bộ dạng của chàng trai giống như phạm phải lỗi gì đó mà bị cha mẹ bắt quả tang vậy, vặn vẹo
đôi tay rồi nói nhỏ với ông CEO: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Ông CEO nhíu mày nhìn anh chàng: “Câu này anh hỏi em mới phải chứ?”
“Em bày hàng bán ở đây mà!” Chàng trai giơ chiếc túi xách trên tay lên: “Chẳng phải em nói với anh là em đi làm thêm sao?”
“Làm thêm…” ông CEO xoa xoa cái trán: “Anh cứ tưởng em nói đi làm thêm là đi trực ca đêm ở quán 7-11 nào đó, hóa ra em ra chợ đêm bày hàng ra bán
à?”
Chàng trai gật đầu: “Ửa, em đã từng nói với anh rồi mà, cái
đêm em nói là ở nhà bạn đó, lúc đó em tưởng anh biết rằng bạn em tức là
những người chủ quán bán hàng khác.”
“Bạn khác… Lúc đó anh cứ tưởng đó là những người đồng nghiệp cùng đi làm thuê với em.”
Ông chủ quán thịt nãy giờ đang rảnh rỗi đứng ở một bên, xua tay nói: “Xin lỗi, là tôi.”'
“Cái gì?”
““Em trai” ông hôm đó ngủ ở nhà tôi.”
“Ngủ ở nhà ông? Làm gì vậy?” Ông giám đốc điều hành nhìn hồi lâu người em trai của mình.
Lúc này em trai nhất thời nhanh nhảu nói ra: “Ông chủ quán muốn em giúp anh ấy ướp thịt.”
Ông CEO suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm người em trai và ông chủ quán thịt nướng, hồi lâu mới thốt
lên lời với cái giọng tức tối: “Thằng em ngốc nghếch, sao em không nói
với anh sớm…” Nói xong, ông giám đốc kéo tay ông chủ quán thịt nướng,
lớn tiếng trách mắng: “Ông đã bắt nạt em trai tôi, sao còn bán công thức bí truyền này cho công ty khác nữa!!!”
“…Anh nói gì?” Chủ quán thịt vặn lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm: “Bí quyết này không phải đã lọt vào tay ông rồi sao?”
“Mắt nào ông nhìn thấy?!!” Ông CEO tức điên.
Ông chủ quán thịt nướng chỉ vào đống thịt bò ướp bán thành phẩm trên bàn: “Nếu không thì cái này là gì?”
“Mắt ông bị ghèn che mờ rồi hả? Ông xem thử, trên đó còn có in nhãn hiệu
kìa!!” Nói xong, ông giám đốc ghép lại cái bao bì mà đã bị ông chủ quán
thịt nướng lúc mở bao bì đã xé làm đôi, rồi dùng tay chỉ thẳng vào cái
nhãn hiệu trên đó nói: “Ông xem cái nhãn hiệu trông như thiểu năng trí
não kia, làm sao có thể là nhãn hiệu “Ngon tuyệt cú mèo” của công ty tôi chứ?! Đây là nhãn hiệu “Cú mèo ngon tuyệt”, đối thủ hàng đầu của nhà
tôi đó!”
Nghe những câu nói của ông CEO xong, ông chủ quán thịt
nướng cũng ngạc nhiên. Hai người mặt lấm lét, hồi lâu, ông giám đốc mới
hỏi: “Chẳng phải ông bán cái bí quyết ướp thịt cho đối thủ của tôi sao?”
Ông chủ quán chớp chớp mắt: “Không phải ông sai em trai ông…”
“Xùy, xùy, xùy, tôi còn chưa làm được những chuyện lợi dụng em trai tôi!”
Ông chủ quán vò đầu bứt tai, rốt cuộc cũng hiểu ra mình đã hiểu lầm chàng
trai. Cũng may, chàng trai cứ đứng tần ngần ở ngoài đó, mới không phát
hiện lòng tin của ông chủ quán thịt nướng đối với anh đã từng lung lay.
Ông giám đốc lái xe bỏ đi một cách hiên ngang, miệng lầm bầm sẽ khởi kiện
lên tòa án cái công ty đối thủ chơi xấu dám phái gián điệp ăn trộm bí
quyết, vi phạm luật thương mại kia nữa. Ông ta đi vội quá, quên luôn cả
đứa em trai mình. Ông ta đạp ga chạy nhanh đến nỗi khiến cho em trai và
ông chủ quán ăn một bụng no khói.
Thấy anh trai đi mất, chàng
trai cũng không có phản ứng gì, vẫn chào hỏi ông chủ quán một cách vui
vẻ như xưa, sau đó mới tự mình bày hàng ra bán. Còn ông chủ quán thịt
nướng lại cứ ngó trân trân quan sát anh chàng. Tuy ông chủ quán từ lâu
đã đoán được thân phận của anh chàng, nhưng không sao đoán được rằng anh chàng trước mặt mình lại là em trai bí ẩn của ông giám đốc ham ăn kia.
Hơn nữa, anh chàng này chẳng hống hách tí nào, lại rất dễ gần, nụ cười
lại rất ngọt nữa (chỉ cười với một mình mình thôi), còn hay thẹn thùng
nữa (không biết rao bán hàng), còn biết làm đồ thủ công nữa (tuy các
ngón tay đầy vết thương), bất giác ông chủ quán mềm lòng. Trong lòng ông chủ quán lại càng hối hận, ban nãy mình đã có chút lung lay đi nghi ngờ chàng trai này.
Tuy chàng trai không bao giờ biết được sự lung
lay niềm tin đó của ông chủ quán, nhưng ông chủ quán tự cảm thấy mình
phải dùng hành động thực tế để bù đắp lại cho anh chàng.
Ông ta gọi chàng trai: “Tối nay ăn cơm gì chưa?”
Chàng trai vừa nghe hai chữ “ăn cơm”, (mặt bẽn lẽn) cười: “Dạ, chưa.” Anh
chàng chờ mỗi tối ăn ké đồ ăn của chủ quán mà. Ai biểu chủ quán đẹp
trai, lại tốt bụng chứ? Cho dù ăn bao nhiêu đồ, ông chủ quán cũng tính
anh có 10 đồng thôi, lại không phải trả tiền mặt nữa, chỉ lấy của anh
một món hàng, cho nên đêm nào anh cũng ăn đến no căng tròn cái bụng.
Ông chủ quán gật gù, gọi chàng trai sang: “Bây giờ còn sớm, em ăn mấy món
này trước để lót dạ. Đợi đến lúc dọn hàng, anh nướng thêm mấy xiên cánh
gà cho em.”
Có đồ ăn, chàng trai đương nhiên là cười thật tươi
vui: “Ông chủ quán ơi, hôm nay anh thích món gì? Hôm qua em mới làm một
đôi bông tai, còn có sợi dây chuyền nữa, em cũng thích và hài lòng lắm.
Nếu như anh muốn tặng ai đó, em sẽ làm thêm cái lắc tay nữa…”
Ông chủ quán ngắt lời anh chàng: “Trên sạp của em, đúng là toàn bộ đều mười đồng hết hả?”
“Đương nhiên, ông chủ quen em bao lâu rồi? Món nào cũng mười đồng cả, chẳng gạt ai bao giờ.”
“Vậy được,” Ông chủ nói, một tay nắm lấy vai của chàng trai: “Vậy anh lấy em.”
“Ồ…Hả?” Chàng trai ngạc nhiên: “Lấy em làm gì?”
“Em nói lấy em làm gì? Đương nhiên là làm vợ anh cho ấm giường, làm bà chủ thu tiền quản sổ sách.”
“Hả? Không được, em không bán đâu.”
Mắt ông chủ nhắm lại: “Chẳng phải em nói, trên sạp của em, toàn bộ đều mười đồng cả sao? Vậy thì anh muốn hỏi em, chẳng phải chủ sạp cũng mười đồng là có thể mua được sao!” Nói xong, ông ta kéo chàng trai qua bên ông,
mặc kệ cái miệng nhỏ nhắn của chàng trai dính đầy dầu mỡ, ông ta hôn
thật sâu vào miệng chàng trai.
Vừa hôn xong, chàng trai sợ hãi
như những con thú nhỏ bị hoảng sợ vậy, á một tiếng là nhảy khỏi lòng của ông chủ quán, đẩy ông ta ra chạy về sạp hàng của mình.
Ông chủ
muốn đuổi theo, nhưng lúc này mới phát hiện nãy giờ hai người đang trở
thành vai diễn chính của bộ phim, mỗi người xung quanh đang cắn hạt dưa
đứng coi say sưa, có người còn hò hét: “Hôn thêm cái đi!”
Không còn cách nào khác, chủ quán đành kiềm chế sự nôn nóng trong lòng lại, cố chờ đến chợ đêm đóng cửa, mọi người về hết.
Nhưng sau khi dọn hàng xong, ông ta mới phát hiện chàng trai từ lâu đã không
còn ở đó nữa, cái túi xách và cái bàn xếp nhỏ cũng biến mất cùng với
chàng trai.
Trong lòng ông chủ đang buồn rầu, đang định móc điện
thoại ra hỏi ông giám đốc kia, nên không nhìn thấy chàng trai đứng ở
phía sau lưng mình, thậm chí anh chàng bạo gan ôm chầm lấy vai ông,
khiến ông giật cả mình.
Chàng trai cúi đầu, mắc cỡ thẹn thùng đến nỗi sau gáy cũng đỏ cả.
“Ông chủ quán… Anh, anh, hôm đó anh ướp thịt, em quên mất phải thêm bao
nhiêu hạt tiêu rồi. Hôm nay anh có thể làm lại cho em xem không?”